TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1264: Ta Chính Là Thiên Kiếp

Dư âm của tiếng sấm động vẫn còn vang vọng, trong mắt mấy ngàn tu sĩ bị đẩy ra ngoài rất xa lập tức lộ ra vẻ đau thương, cả đám kinh ngạc nhìn lên bầu trời, một lúc lây sau vẫn không nói nên lời.

Kiếp vân trên bầu trời dần tiêu tán, Trương Cảnh Vân vẫn còn chưa thỏa mãn, thân thể lóe lên rồi bước vào trong kiếp vân.

- Thật là đáng tiếc, đã lâu rồi không trở thành thiên đạo, nhất thời cũng không thể ngừng tay, muốn diệt sạch tất cả kiến hôi… Đáng tiếc người này đã tu luyện uổng phí đến tu vi Hóa Thần đỉnh phong nhưng lại là phế vật, không sinh ra được Linh Niệm Lôi.

Trương Cảnh Vân liên tục lắc đầu, vẻ mặt rất chán nản.

- Không sao, trong bảy trăm vạn thiên địa còn rất nhiều cơ hội, hơn nữa loại Linh Niệm Lôi này cũng không phải được sinh ra một cách dễ dàng, phải xem kỳ ngộ, bây giờ phải giải quyết đám người mới này đã.

Vẻ mặt tu sĩ họ Chu lập tức trở nên lạnh lùng, hắn vung tay phải lên, kiếp vân lập tức xoay chuyển cuồn cuộn và cản trở hết thảy tất cả ánh mắt bên dưới. Sau đó hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Vương Lâm.

Không những chỉ có hắn, ngoài tu sĩ Âm Hư vẫn khép chặt hai mắt chẳng quan tâm đến chuyển bên ngoài, bốn người Trương Cảnh Vân lập tức bao quanh đám hơn mười tu sĩ bên trong.

- Các ngươi… Vẻ mặt đám người vừa mới đến bảy trăm vạn thiên địa lần đầu tiên lập tức có biến đổi lớn, trong đó lập tức có một người tức giận mắng chửi.

- Chúng ta không oán không cừu, các ngươi làm vậy là có ý gì?

- Tất cả đều là người cùng tộc, các ngươi muốn làm gì?

- Ra tay!

Tu sĩ họ Chu lập tức cười lạnh, thân thể lóe lên tiến về phía trước, hai tay lập tức được bao phủ trong sấm sét hóa thành hai luồng sấm sét khủng bố. Người này cũng không tấn công Vương Lâm mà trực tiếp phóng về phía hai tên khác.

Ba người khác cũng đồng thời ra tay, bọn họ đều là những tu sĩ ngoài Vấn Đỉnh trung kỳ, ra tay cực kỳ cay độc, hơn nữa đã phối hợp với nhau nhiều lần, vì vậy mà triển khai thế tấn công rất toàn diện.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, tu sĩ họ Chu ra tay rất độc ác, hắn chọn hai tu sĩ vừa mới đạt đến Anh Biến, hai người này căn bản không có sức phản kháng, lập tức chết một cách thê thảm.

Máu thịt tung tóe ra, mùi máu tanh tràn ngập.

Người ra tay với Vương Lâm chính là Trương Cảnh Vân trước đó vẫn rất ôn hòa, hắn hình như còn chưa kịp khôi phục lại từ trong hoàn cảnh hóa thân thành thiên đạo. Lúc này hai mắt hắn lộ ra vẻ khinh thường, lại ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, hai tay bấm pháp quyết rồi huyễn hóa ra sấm sét giống như thiên kiếp.

- Những con kiến hôi hạ giới, đưa ra niệm lôi rồi chết cho ta!

Vẻ mặt Trương Cảnh Vân cực kỳ dữ tợn và mang theo một luồng cảm giác sảng khoái, hắn phóng thẳng về phía Vương Lâm.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn vung lên rồi khẽ siết lại. Gương mặt dữ tợn của Trương Cảnh Vân lập tức tan vỡ, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn đứng giữa không trung giống như đang bị một bàn tay vô hình giữ chặt.

- Ngươi… Ngươi… Giọng nói Trương Cảnh Vân trở nên run rẩy, hắn nhìn về phía Vương Lâm mà ánh mắt bùng lên vẻ hoảng sợ cực kỳ khủng bố. Một luồng lực lượng làm hắn hồn bay phách lạc lập tức phóng vào trong cơ thể, thân thể run lên, những tiếng kêu thê lương lập tức truyền thẳng vào trong tai đám tu sĩ bốn phía.

- Đám người các ngươi tự so mình với thiên đạo, tùy ý hàng lâm thiên kiếp… Như vậy ngày hôm nay ta chính là thiên đạo của các ngươi!

Giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm ẩn giấu một luồng cảm giác không thể nói nên lời, hắn nắm chặt tay.

Một tiếng ầm vang lên, thân thể Trương Cảnh Vân lập tức tan vỡ thành máu thịt giống như lão già vừa rồi hủy diệt trong tay hắn, máu thịt tung tóe, hình thần câu diệt.

Tình cảnh đột nhiên xuất hiện này lập tức làm cho tâm thần tất cả tu sĩ khắp bốn phía chấn động, đặc biệt là ba tên làm bạn với Trương Cảnh Vân. Lúc này bọn họ đã lấy được tất cả ký hiệu của đám người mới tới, nhưng trừ Vương Lâm ra.

Tiếng kêu thảm thiết của Trương Cảnh Vân và giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm truyền vào trong tai làm ánh mắt ba người còn lại bùng lên vẻ hãi hùng kinh thiên. Trương Cảnh Vân tự nhận chính mình dẫn tới một con dê béo, nhưng đã phải trả một cái giá đắt là tử vong. Lúc này người mà hắn dẫn tới đã không còn là dê béo mà chính là một con sói hung ác đến từ Nội giới.

Tu sĩ Âm Hư lúc này cũng trợn trừng mắt, bên trong bùng ra cái nhìn không thể tin, thân thể run lên. Khoảnh khắc khi Vương Lâm giết người, tên kia lập tức rõ ràng cảm nhận được sự hùng mạnh hầu như làm người khác không thể nào hít thở được bùng ra trên người Vương Lâm.

Dưới khí tức hùng mạnh này tên tu sĩ Âm Hư không thể nào có được sức phản kháng, da đầu hắn tê dại, tâm thần bùng lên sóng dữ, thân thể lập tức lui về phía sau nhưng sau đó lại điên cuồng bỏ chạy không chút do dự.

Nhưng khi hắn chuẩn bị phóng đi thì ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm quét tới, thân thể người này run lên, tâm thần nổ vang.

- Ai cho ngươi tư cách bỏ trốn!

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhưng một câu nói lại làm cho nguyên thần của tu sĩ Âm Hư thiếu chút nữa đã vỡ tan. Người này lại phun ra máu tươi, lúc này đã không dám bỏ chạy.

Đúng lúc này thân thể ba tên tu sĩ Vấn Đỉnh còn lại, trong đó có cả tên họ Chu lập tức trở nên run rẩy rồi điên cuồng phóng về phía sau. Tất cả rất muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương làm cho bọn họ cực kỳ sợ hãi.

Nhưng ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên hồng quang, trong mắt hắn lập tức phóng ra một tia chớp hồng sắc.

Cực cảnh.

Phần lớn cực cảnh đều nằm trong bản thể của Vương Lâm, nguyên thần trong thân thể được đoạt xá này có rất ít. Nhưng lúc này Vương Lâm vẫn có thể thi triển được, bởi vì cực cảnh này chính là thiên kiếp.

- Ta đã thấy rõ thiên kiếp của các ngươi, tất nhiến dùng thiên kiếp diệt sinh linh!

Tia chớp màu đỏ gào thét phóng thẳng về phía một tu sĩ. Đồng thời hai mắt người này lập tức bị ánh hồng quang thay thế, hắn kinh hoàng và liên tục phát ra những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết. Nhưng lúc này cực cảnh lại lóe lên rồi tiến vào trong thân thể, hình thần câu diệt, tất cả tan vỡ ầm ầm, giống hệt như lão già vừa rồi đã chết trong thiên kiếp.

- Tự so với thiên đạo, đúng là không biết lượng sức mình. Nếu ngươi là thiên đạo thì ta chính là người diệt thiên kiếp!

Vương Lâm vừa nói dứt lời thì tia chớp hồng sắc đã xuyên qua máu thịt tung tóe của tên tu sĩ đầu tiên, nó đang phóng thẳng về phía tu sĩ thứ hai. Trong mắt tên tu sĩ này bùng lên cái nhìn cực kỳ hãi hùng, hắn điên cuồng vỗ về phía ký hiệu, tất cả pháp bảo hầu như đều đã được lấy ra, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hắn chọn cách tự bạo.

Nhưng ngay cả Chu Thiên Tử cũng không có tư cách tự bạo trước mặt Vương Lâm, vì vậy không cần phải nói đến những tu sĩ Vấn Đỉnh này.

Những pháp bảo tên tu sĩ kia vừa lấy ra lập tức bị tia chớp cực cảnh xuyên qua và vỡ tan, ngay khi tên này chuẩn bị tự bạo thân thể thì tia chớp đã xông đến. Lúc này giống như nước lạnh dập tắt lửa, thân thể hắn run lên, thất khiếu chảy máu, thân thể vỡ vụn, hình thần câu diệt.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, giết những người kia không làm Vương Lâm mất đi chút sức lực nào.

- Chỉ là tu sĩ Vấn Đỉnh mà dám tự so mình với thiên đạo, Thiểm Lôi Tộc cuồng vọng, đây chính là nguyên nhân của sự diệt tộc.

Vương Lâm vừa nói vừa xoay người, hắn nhìn về phía tên tu sĩ Âm Hư vẫn đứng yên mà không dám chạy trốn. Hắn cũng không thèm nhìn tên tu sĩ cuối cùng bị tia chớp hồng sắc đánh vào co thể rồi lập tức tử vong, là tên tu sĩ họ Chu.

- Kế tiếp, đến lượt ngươi!

Khi giọng nói của Vương Lâm vang lên, tia chớp hồng sắc đã giết chết ba người lập tức quay vòng trở lại, khoảnh khắc sau đã phóng vào trong cơ thể tu sĩ Âm Hư. Thân thể tên này lập tức run rẩy kịch liệt, đồng tử trong hai mắt lập tức tan rã, nguyên thần tử vong, thi thể cũng không vỡ vụn mà từ trên không rơi xuống, trực tiếp hàng lâm ở mặt đất bên dưới.

Người khi thân thể tên tu sĩ này rơi xuống thì tộc ấn đã bị Vương Lâm lấy đi.

Mấy ngàn tu sĩ đang đứng bên dưới lập tức thấy được một tình cảnh cả đời khó quên, một thi thể, một thi thể Tiên nhân bùng ra tiên khí rơi từ trên trời xuống.

Một Tiên nhân trước đó còn đứng trong kiếp vân đã hóa thành thi thể rơi xuống, từ trên không ầm ầm rơi xuống. Khi rơi xuống đất thì giống như có một mảng lưới tung ra làm cho thi thể này không còn tiên khí, làm cho thi thể này nhìn qua giống hệt như bọn họ, đây không phải là Tiên nhân.

Mà là một tu sĩ.

Trên mi tâm thi thể này đã máu thịt mơ hồ, khi rơi xuống đất thì hai mắt ảm đạm vẫn còn trợn trừng, trong đó lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi trước khi chết.

- Đây chính là Tiên nhân trong mắt các ngươi.

Vương Lâm từ trong kiếp vân tiêu tán đi ra, hắn lạnh lùng nhìn xuống mặt đất. Sau khi nói ra lời này, Vương Lâm xoay người tiến về phía trước một bước rồi biến mất giữa trời đất. Nhưng hình bóng của hắn vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mấy ngàn tu sĩ bên dưới.

Mãi đến khi Vương Lâm bỏ đi thật lâu thì đám người bên dưới vẫn chưa thể từ trong rung động mà khôi phục trở lại. Ngày hôm nay bọn họ thấy được thiên kiếp, thấy được lão tổ bị đánh chết, hơn nữa còn thấy được một thi thể Tiên nhân rơi xuống. Hơn nữa bọn họ còn thấy được một tồn tại hùng mạnh có thể đánh chết Tiên nhân, lại được nghe một câu nói giống như mỉa mai nhưng phần lớn lại giống như đang tự cười chính mình.

Mấy ngàn tu sĩ kia đi đến bên cạnh thi thể, tất cả dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua thân thi thể… - Đây là Tiên nhân sao?

- Nhưng vì sao ta lại cảm thấy người này cũng chỉ là một tu sĩ như chúng ta… - Nhưng mạnh hơn chúng ta rất nhiều… Một lúc lâu sau mấy ngàn tu sĩ mới từ trong rung động mà thanh tỉnh trở lại. Một giọng nói êm dịu đột nhiên vang vọng trong thiên địa, truyền vào trong tai mấy ngàn tu sĩ.

- Ta có thể mang thi thể này đi được không?

Khi giọng nói vang lên thì một người thanh niên xuất hiện. Người này không có tóc, đầu láng bóng, vẻ mặt cực kỳ hiền lành, hắn đạp chân trên hư không mà đến rồi tiếc từng bước đến bên cạnh thi thể.

- Ngài là… Tán Linh Thượng Nhân!

Trong đám tu sĩ bốn phía có một lão già đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ do dự hỏi với sự nghi ngờ.

- Đúng vậy, bất kỳ người nào trong bảy trăm vạn thiên địa này giống như ta, thì đó chính là ta.

Người thanh niên đầu láng cười rất ôn hòa, hắn cũng không chú ý đến những người này mà vung một trảo lên hư không rồi chụp lấy thi thể vào trong tay. Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía hư không. Ánh mắt chuyển về phía Vương Lâm đã bỏ đi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị.

- Hắn không giống với những người tự nói mình là thiên đạo… Hắn, có lẽ không phải là nô lệ của sấm sét… Người thanh niên này trở nên trầm ngâm, hình bóng biến mất trong thiên địa. Tu vi của hắn đã vượt qua Hóa Thần đỉnh phong, vượt qua Vấn Đỉnh, mơ hồ đạt đến Tịnh Niết.

Loại chuyện này không thể nào xuất hiện trong bảy trăm vạn thiên địa, tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu Thiểm Lôi Tộc biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ bùng lên những con sóng dữ, đến lúc đó tất cả tu sĩ Thiểm Lôi Tộc, thậm chí ngay cả lão tổ Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy bế quan quanh năm cũng bị kinh động, tất cả đều sẽ đến đây điều tra.

Đúng lúc này, ngoài bảy trăm vạn thiên địa, trong phạm vi Thiểm Lôi Tộc, trên tu chân tinh Vương Lâm đã bỏ đi, Hứa Lập Quốc đang cực kỳ sung sướng mang theo vài ngàn người, hắn tiếp tục điên cuồng vơ vét. Ngai vàng gần trăm trượng của hắn đã được đổi thành năm trăm trượng, bên trên đầy những nữ tu xinh đẹp.

Có một nữ tu tướng mạo có thể nói là tuyệt vời, nàng lạnh lùng ngồi một chỗ rồi dùng ánh mắt cực kỳ căm hận nhìn chằm chằm vào Hứa Lập Quốc.

- Ngươi chỉ là một khí linh mà dám giam cầm ta, ngươi đã rước lấy tai họa ngập đầu rồi. Chẳng những ngươi mà ngay cả chủ nhân ngươi cũng sẽ bị diệt sạch. Không cần biết ngươi là ai, dù chủ ngươi có thân phận gì trong tộc, có tu vi gì, các ngươi chắc chắn phải chết.

Đọc truyện chữ Full