TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1341: Tình Và Ân

- Lão phu không lừa ngươi đâu. Hai ngàn hai trăm năm trước, lão phu đã từng nghe qua tên của ngươi, còn biết được ngươi cả đời tu đạo chỉ muốn làm cho thê tử ngươi sốg lại!

Thanh âm của Chưởng Tôn mang theo vẻ suy yếu, chậm rãi ở bên trong tinh không truyền vào trong tâm thần Vương Lâm, giống như là búa tạ.

Nhưng thanh âm như búa tạ này cũng hóa thành một cơn sóng lớn, điên cuồng tàn phá trong đầu Vương Lâm, khiến cho hắn nghe thấy hết toàn bộ lời nói của Chưởng Tôn. Bốn chữ cuối cùng kia như lôi đình xé rách thân thể hắn, nhập vào trong hồ phách.

- Thê tử sống lại!

- Lão phu còn biết được ngươi vì muốn làm cho thê tử sống lại mà đã tu luyện rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không ai có thể làm được chuyện ấy! Lời nói của lão phu trong lòng ngươi tất nhiên sẽ không tin, chắc ngươi cho là lão phu còn đang trọng thương, sao có thể làm được chuyện này!

Chuyện này quả thực là cực kỳ khó khăn , ngay cả lúc trước khi lão phu trọng thương cũng tuyệt đối không thể khiến cho thê tử ngươi sống lại. Nhưng sư tôn của lão phu là một người đã cùng tề danh với Viễn cổ tiên tôn, lão nhân gia người tại Thái Cổ này cũng là thanh danh hiển hách. Lão phu sẽ đi cầu sư tôn, tìm sinh linh giới , giết hàng vạn người, lấy hồn phách của họ hóa thành Trường sinh ấn, chẳng những có thể khiến cho vợ ngươi sống lại, mà ngay cả đứa con trai độc nhất của ngươi cũng có thể hồi sinh.

Cả người Vương Lâm ngây ra ở đó, trong tâm thần ầm ầm, nửa ngày không nói nên lời. Thương thế trong cơ thể hắn vốn rất nặng, chỉ còn một chút khẩu khí, giờ phút này khí tiết ra, thân thể run lên, phun ra máu tươi.

Chỉ cần ngươi đồng ý, trở thành người của lão phu, lão phu sẽ có thể giúp ngươi làm chuyện đó!

Thanh âm của Chưởng Tôn vẫn yếu ớt như trước, nhưng có một luồng ma lực ầm ầm tràn ngập khắp người Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ đấu tranh, loại đấu tranh này trước đây chưa từng kịch liệt như vậy, bất luận là đề nghị của Lam Mộng đạo tôn năm đó, hay là lời nói của Chu Tước đời đầu tiên cũng còn xa mới có thể sánh bằng! Dường như Chưởng Tôn đã trực tiếp đánh vào điểm yếu nhất trong tim hắn, rơi vào trong đạo tâm của hắn, giống như một thức Mò trăng đáy giếng mò ra hồn phách của Uyển Nhi! Để làm cho Lý Mộ Uyển sống lại, Vương Lâm có thể làm hết thảy mọi việc! Trong khi đang liều mạng một cách vô vọng, hắn vẫn khát khao tìm kiếm hy vọng. Lúc này có hy vọng, dù chỉ là một tia, nhưng cũng giống như vạn quân đè lên người Vương Lâm, khiến cho thần sắc hắn vật lộn như trong sóng dữ ngợp trời.

- Trở thành người của lão phu, ngươi sẽ còn vượt qua cả Tư Mặc Tử, vượt qua cả Thanh Thủy và thanh Lâm, ngươi sẽ là người quan trọng nhất của bổn tôn. Nếu ngươi đồng ý, lão phu sẽ ban cho ngươi ngoại hiệu Lâm Thương Tử, ngay cả làm cho thê tử ngươi sống lại, sư tôn của lão phu cũng có thể làm được. Thậm chí nếu ngươi không tin, ta có thể nhờ sư tôn tái sinh thê tử ngươi trước, sau khi cả nhà ngươi đoàn tụ sẽ đồng ý cũng chưa muộn!

Sắc mặt Vương Lâm xám như tro, vẻ đấu tranh trên mặt đã lên tới cực điểm, trong đầu hắn điên cuồng gào thét, hò hét, chấn động toàn thân.

- Đồng ý với hắn, trở thành người của Chưởng Tôn, Uyển Nhi có thể sống lại. Vương Lâm, ngươi cả đời tu đạo, không phải chỉ là vì cô ấy thôi sao!

Đồng ý với hắn, sau năm trăm năm ly biệt sẽ có thể đoàn tụ. Còn có Vương Bình có thể tái sinh, đến lúc đó các ngươi cả nhà đoàn tụ, đây chẳng phải là giấc mộng lớn nhất của cả đời ngươi hay sao!

Đồng ý với hắn, không phải ngươi trở thành nô bộc của Chưởng Tôn, không phải nhất nhất phải nghe theo lệnh của hắn, mà bản thân ngươi vẫn hoàn toàn tự do. So với tính mạng của Uyển Nhi, cái nào quan trọng hơn?

Đồng ý với hắn, trở thành Tư Mặc Tử thứ hai, trở thành người của Chưởng Tôn, thoát ly khỏi giới nội, cùng với đám người Tư Đồ Nam, Thanh Thủy, và toàn bộ những đạo hữu của ngươi trong giới nội, từ nay về sau trở thành đối lập!

Thanh âm này càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành rít gào kinh thiên động địa, điên cuồng vang lên trong mắt Vương Lâm. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể bất giác lui về phía sau mấy bước, trong mắt lập tức lộ ra những tia máu, thân thể run rẩy, tâm thần dường như muốn tan vỡ, vật vã, đấu tranh, hóa thành hồng thủy muốn triệt để bao phủ hắn.

- Nếu có một ngày, Chưởng Tôn muốn ta giết Tư Đồ. ta sẽ phải làm thế nào. Nếu có một ngày, Chưởng Tôn muốn ta thiêu cháy Thanh thủy. ta sẽ phải làm thế nào. Nếu có một ngày, Chưởng Tôn muốn ta quay trở lại giới nội, ta còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người. Chu Dật, Chu Như, đầu to, tất cả mọi người. Nếu có một ngày, Chưởng Tôn muốn ta hại Chu Tước đời thứ hai. ta có thể hạ thủ được không.

Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ cười thảm, khóe miệng tràn ra máu tươi nhìn mà giật mình. Trái tim hắn dường như chia làm hai nửa, bị xé mạnh ra, sự thống khổ này không có cách nào có thể hình dung được. Uyển Nhi là tất cả của hắn, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào làm cho nàng thương tổn. Vì Uyển Nhi, Vương Lâm có thể bỏ qua rất nhiều thứ, để làm cho Uyển Nhi sống lại, năm đó hắn có thể bất kể sống chết , lúc này hắn cũng có thể bỏ qua tính mạng. Chỉ là có một số việc so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn! Chỉ là trong cuộc đời mỗi người, ngoài chữ tình, còn có một chữ ân mà hắn không thể vứt bỏ.

- Từ nay về sau, Luyện Hồn Tông sẽ giao cho ngươi.

Trên Chu Tước tinh, lão tổ của Luyện Hồn Tông lúc chết mang theo vẻ hiền từ mỉm cười, đem chí bảo của Luyện Hồn Tông truyền lại cho hắn, đem hương hỏa của Luyện Hồn Tông đặt lên vai hắn, mỉm cười nhắm mắt. Tư Đồ Nam bỏ qua khả năng lấy đi Thiên Nghịch, theo Vương Lâm mấy trăm năm, từ nhỏ đã bắt đầu dạy hắn tu đạo, cũng giống như là sư phụ, sư huynh của hắn.

Nếu không có Tư Đồ Nam, cũng sẽ không có Vương Lâm hắn! Đối với Tư Đồ Nam, Vương Lâm đã từng nói một câu, câu nói này là toàn bộ sự cảm kích trong lòng hắn đối với Tư Đồ nam.

- Cả đời Vương Lâm ta, không quỳ trước trời đất, chỉ kính Tư Đồ!

Chu Dật, cả đời vì si tình, tiên ý của pháp thuật cũng không che hết sự si mê suốt ngàn năm kia, còn cho Vương Lâm một cơ hội sinh tử, giúp Vương Lâm trsanh được một kiếp nạn trong đời! Chu Dật si mê Thanh Sương, nếu Vương Lâm đồng ý, nhất định sau này sẽ có một trận chiến đau lòng.

- Cả đời Chu Dật ta chỉ muốn làm một việc, đó là cùng với Thanh Sương gắn bó mãi mãi.

Thanh Thủy sư huynh, mặt lạnh nhưng trong lòng ấm áp, khi đã thừa nhận Vương Lâm là cách đại truyền nhân của sư tôn Bạch Phàm, bất chấp tất cả cũng không cho bất cứ kẻ nào làm bị thương một sợi tóc của Vương Lâm, không ngại cùng với người khác đánh một trận.

- Hắn là sư đệ của bổn quân, người khác không được làm tổn thương hắn. Các ngươi làm hắn bị thương một ngón tay, bổn quân sẽ lấy mạng của các ngươi!

Cơn điên của Thanh Thủy, sự bi phẫn năm đó đã giết chết thê tử, hiển nhiên là do âm mưu đến từ giới ngoại, nếu hắn biết được sư đệ mà hắn muốn bảo vệ đã trở thành chó săn, nô bộc cho kẻ đã làm cho hắn phát điên, sự đau đớn của hắn sẽ là rất lớn. Còn có Chu Tước đời thứ năm kia, rõ ràng là ngọn đèn cạn dầu, nhưng vẫn vì Vương Lâm mà trị thương, thậm chí còn đem Chu Tước Thánh Tông giao phó cho hắn. Ánh mắt hiền lành kia giống như là vĩnh hằng khắc sâu vào trong lòng Vương Lâm.

- Cả đời Lỗ Vân lão phu toàn bộ hiến tặng cho Chu Tước thánh tông. cho dù đến lúc quy tiên cũng có thể ngậm cười ra đi. Ngươi rất tốt, rất có tài, Chu Tước thánh tông, ngươi hãy chiếu cố giúp ta.

Cốt cách của lão Thánh Hoàng khiến cho Vương Lâm kính trọng, trong sự biết ơn kính trọng như vậy, hắn không thể đối mặt với lão nhân hiền từ đã quy tiên, với sự thất vọng, phẫn nộ không cách nào nhìn rõ.

Chu tước đời thứ hai, chỉ tiếp xúc trong mấy ngày ngắn ngủi, tiếng cười sang sảng, thần sắc vui mừng, ánh mắt tán thưởng, không giấu giếm một chút nào sự yêu quý đối với Vương Lâm, bắt rồng lấy máu, nhiều lần trợ giúp nguy cơ lúc thí luyện, còn ở trong Thiên Phương Hương không tiếc quát hỏi Chu Tước đời đầu tiên, giao cho hắn phương pháp thao túng viêm long, đưa cho hắn mai rùa Cổ Hồn Cấm, hơn nữa trước khi Vương Lâm đi, còn không tuân theo ý định của Chu Tước đời đầu tiên, không biết vì sao lại cho truyềnn cho Vương Lâm thuật mạnh nhất của Chu Tước tộc, Phần giới cổ tán.

- Tiểu tử kia, không được quên, lần sau gặp lại phải đưa tới cho lão phu Chu Tước đời thứ bảy, nhất định phải chọn người có đủ định lực! Tên tiểu tử nhà người, thoạt nhìn thì lạnh như băng, không ngờ cũng đã từng nếm trải qua, đáng tiếc, đáng tiếc quá. Song tu thì có gì tốt, lão phu thật không thể lý giải nổi. lại còn có rất nhiều người, rất nhiều người.

Hết thảy những chuyện này, làm sao Vương Lâm có thể hoàn toàn dứt bỏ được. Ký ức của Tư Mặc Tử, từng cảnh tượng lại tràn ngập trong tâm thần Vương Lâm. Hắn thấy được Tư Mặc Tử lúc còn sống như thể nhìn thấy chính ký ức của mình.

Tư Mặc Tử hôm nay chính là Vương Lâm sau này. Tư Mặc Tử vì muốn muội muội sống lại mà đã từ bỏ Phá Thiên tông, từ bỏ tất cả những sư huynh đệ thân thiết, ngay cả linh hồn của chính mình hắn cũng từ bỏ, trở thành nô bộc của Chưởng Tôn, trở thành tay sai của hắn, vì hắn mà chém giết. Một cái chỉ tay của Chưởng Tôn, ngay cả sư tôn năm đó, Tư Mặc Tử cũng chảy nước mắt, giơ đao đồ sát. Nếu như không chứng kiến ký ức của Tư Mặc Tử, có lẽ sự lựa chọn của Vương Lâm sẽ càng khó khăn hơn.

Nếu như không trải qua đề nghị của Lam Mộng đạo tôn, không trải qua những lời nói của Chu Tước đời đầu tiên, có lẽ Vương Lâm cho đến bây giờ cũng chưa từng phải đưa ra một lựa chọn đau khổ trọng đại nhất trong cuộc đời. Nhưng sau khi nhìn thấy ký ức của Tư Mặc Tử, Vương Lâm tự hỏi nếu như chính mình có ngày đó, thì sẽ phải lựa chọn như thế nào. Hắn không ngờ lúc này đây, ngày đó lại đến nhanh như vậy, ngày hôm nay giống như là một kiếp, trong kiếp đó, ký ức của Tư Mặc Tử đã cho Vương Lâm một đạo lộ.

- Ta không muốn trở thành Tư Mặc Tử.

Vương Lâm thì thào nói khẽ, vẻ đấu tranh trong mắt bị sự thống khổ thay thế. Nhưng sự thống khổ này cũng lộ ra sự kiên định.

- Ta không muốn trở thành người của ngươi!

Ta không muốn, bởi vì ta không thể từ bỏ ân đức của họ.

Tình, là nỗi đau ta không thể dứt bỏ, là cả đời tu đạo đã gây nên hết thảy. Chỉ là, trong cuộc đời ta không chỉ có tình!

Giống như Tư Mặc Tử, vì thân tình mà bỏ qua hết thảy, vì một người mà phải chịu sự chỉ trích của nhiều người, Vương Lâm ta kính nể! Nhưng ta rất sợ, sợ phải đối mặt với tất cả những người có ân với ta. cho dù thê tử ta sống lại, chúng ta cũng sẽ trở thành những con rối. ta sẽ không chọn làm việc đó.

Có lẽ, sư tôn của ngươi thật sự có cách làm cho thê tử ta sống lại, nhưng nếu hắn có thể làm việc đó, thì Vương Lâm ta cũng có thể!

Thê tử của Vương Lâm ta, ta muốn tự mình tái sinh!

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn Chưởng Tôn ở đằng xa, xoay người, hướng về tinh không vô tận, hóa thành một đạo cầu vồng, mang theo khí tức bi ai, bay đi xa.

Không ai nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt Vương Lâm chảy xuống, rơi vào tinh không mịt mờ, không nhìn thấy bóng dáng.

- Uyển Nhi. Bình Nhi. Các người đừng trách ta.

Đọc truyện chữ Full