TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1358: Bí Mật Của Ngôi Mộ

Một chỉ định thân, chỉ dùng trong những thời điểm mấu chốt nhất, không thể thi triển sớm khiến cho người khác đề phòng. Cho nên muốn thành công, phải xuất kỳ bất ý ra tay. Suốt cả đời Vương Lâm, định thân thuật đã theo hắn hơn một ngàn năm, mỗi lần ra tay đều có được hiệu quả kỳ diệu, giờ phút này thi triển ra, Linh Động Thượng Nhân kia vốn đã bị trọng thương, dường như chỉ còn một chút sức lực, thân thể đột nhiên chấn động, đám sương đỏ ầm ầm chuyển động, đem lỗ hổng kia hoàn toàn bao phủ, nuốt Linh Động Thượng Nhân vào bên trong.

Lấy cái giá nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất, đó là nguyên tắc chém giết cả đời Vương Lâm, nếu như khi thu ngọc giản lại lúc trước, thương thế của Linh Động Thượng Nhân chưa tới mức độ nhất định, nói không chừng có thể thoát được vòng vây.

Định Thân Thuật cũng dựa trên đạo lý này, nếu Vương Lâm muốn làm cho đối phương trọng thương đến cực điểm, sau đó vào thời điểm mấu chốt thu ngọc giản lại, thi triển định thân thuật, mang lại cho đối phương một vết thương chí mạng. Trân chiến này vô cùng gọn gang, Vương Lâm hai tay bấm quyết, ngay lập tức đánh ra vô số cấm chế lên đám sương đỏ, từ bên trong có tiếng ầm ầm truyền ra, tiếng rít gào không ngừng suy yếu đi, hồi lâu sau dần dần tiêu tan.

- Cấm chế ta không sợ, nhưng đạo linh bị cấm chế này phong ấn hiển nhiên là một vật cực kỳ cường hãn, để cho nó tấn công Linh Động đang trọng thương, đối với ta là một việc có lợi nhất.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Nếu như Linh Động không bị trọng thương, có lẽ đạo linh kia không phải là đối thủ, trong lúc giao chiến khó tránh khỏi bị trọng thương.

Nhưng lúc này mọi chuyện rất phù hợp với tính toán của Vương Lâm. Lông đình trong mắt phải của Vương Lâm khẽ động, lôi đồ biến ảo ra, lơ lửng phía trên đám sương đỏ ngàn trượng. Lôi đình ầm ầm, từng tia chớp không ngừng lóe lên, nối liền thành một tấm lưới.

Ngọn lửa trong mắt trái bùng lên, hung hăng vờn quanh đám sương mù ngàn trượng này, hình thành biển lửa thiêu đốt, cùng với lôi đình dung hợp, bắt đầu phong tỏa một cách nghiêm mật.

Làm xong đâu đấy, Vương Lâm giơ tay phải điểm lên mi tâm, lập tức tinh điểm Cổ Thần xoay tròn, Thiên Hoàng Lô hiện ra, đem toàn bộ đám sương mù ngàn trượng này bao phủ vào bên trong.

Vương Lâm hai tay bấm quyết đánh ra một đạo ấn ký, Thiên Hoàng Lô bắt đầu luyện hóa. Nhìn đám sương mù, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Thiên Hoàng Lô là pháp khí của Cổ Thần, ngoài khả năng phòng ngự rất mạnh, quan trọng hơn chính là một chữ luyện. Cái lò này không phải để luyện đan, cũng không phải luyện bảo vật, cái mà nó luyện chính là nô bộc của Cổ Thần. Làm xong tất cả mọi chuyện, Vương Lâm không nhìn đám sương mù nữa, mà cất bước đi thẳng tới chỗ hai Cổ Tức Diệp đang phong ấn lẫn nhau ở đằng xa, tay phải vung lên hư không, hai Cổ Tức Diệp bay tới.

- Không ngờ Linh Động Thượng Nhân này cũng có một Cổ Tức Diệp… Chỉ là không biết hắn từ đâu mà có được.

Vương Lâm tách hai chiếc lá ra, cầm chiếc lá của Linh Động Thượng Nhân, thần thức ầm ầm tản ra, cuốn lên trên đó, bên trong còn ẩn chứa sức mạnh của Cổ Thần, làm tản mát thần thức của Linh Động ở trên đó. Dù sao vật này cũng thuộc về một bộ tộc cổ, người ngoài hoàn toàn không có khả năng nắm giữ thực sự.

Sau khi lưu lại khí tức Cổ Thần của mình, Vương Lâm đem hai lá Cổ Tức Diệp này thận trọng thu hồi lại. Bảo vật này đối với hắn có tác dụng rất lớn, có nhiều lúc còn có thể so sánh với định thân thuật. Ánh mắt đảo qua, Vương Lâm nhìn về phía đài cao màu đỏ cao hai ngàn trượng lơ lửng giữa không trung, thân thể hắn nhoáng lên một cái, bước lên trên.

- Lúc trước Linh Động đã từng nói về đài cao bậc hai, nói như vậy chính là vật này… chỉ là không biết đài cao này có tác dụng gì… Hồi lâu sau, ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhìn ra một chút manh mối. Trên mặt của đài cao này, dưới màu đỏ như máu, có rất nhiều ký hiệu. Vương Lâm liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, biết được toàn bộ ký hiệu này không ngờ chính là những dấu ấn con số hiện lên trên mi tâm của những tu sĩ tiến vào nơi này. Vương Lâm nhớ rõ ràng đám người muốn đoạt đài cao của mình, những tu sĩ khi tử vong đều tan vỡ thân thể, nhưng dấu ấn con số trên mi tâm vẫn không hề tiêu tan, mà hóa thành những ký hiệu trôi nổi ở đó.

Lúc đó hắn nhìn thấy cảnh tượng này không nghĩ tới manh mối bên trong, nhưng lúc này, nhìn thấy đài cao này cũng đã hiểu ra toàn bộ.

- Những dấu ấn con số kia dung nhập trên đài cao này, có thể khiến cho đài cao này tăng bậc… Vương Lâm thì thào, cúi đầu nhìn qua một lượt, những dấu ấn trên đài cao này có năm trăm tám mươi chín cái.

Bên trong vùng đất bị phong ấn, lúc trước đã có hơn mười tu sĩ tử vong. Những người này mặc dù tử vong, nhưng dấu ấn ký hiệu trên mi tâm bọn họ lại hóa thành những ký hiệu như ẩn như hiện, trôi nổi giữa thiên địa.

Cho dù là cơn lốc sương đỏ lúc trước cũng không hủy diệt những ký hiệu này, hơn nữa Linh Động Thượng Nhân cùng với văn sĩ trung niên kia nóng lòng muốn lấy bảo vật, cũng không có thời gian để ý.

Vương Lâm trong mắt lóe lên tinh quang, tay phải phất tay áo quét ngang, lập tức hơn mười ký hiệu đang trôi nổi này bay thẳng về phía hắn. Sau khi cẩn thận xem xét lại một hồi, Vương Lâm liền đem những ký hiệu này vung xuống đài cao phía dưới.

Những ký hiệu này lần lượt rơi lên trên đó, nhanh chóng dung hợp với đài cao này thành một thể, nhưng ngay lúc ký hiệu thứ mười một nhập vào, đài cao này ầm ầm chấn động, bắt đầu run rẩy.

Bốn phía thiên địa trong thời gian ngắn liền có vô số bụi đất ầm ầm bay đến, dung nhập vào bên trong đài cao này. Dưới ánh mắt Vương Lâm, đài cao này đột nhiên mở rộng ra. Cùng lúc đó, càng có nhiều bụi đất dường như khai phá hư vô từ trong thiên địa vô tận bay vào vùng đất bị phong ấn này, không ngừng dung nhập vào trong đài cao.

Dần dần, đài cao này càng lúc càng lớn, hai ngàn ba trăm trượng, hai ngàn năm trăm trượng, hai ngàn tám trăm trượng… cho tới khi đạt tới ba ngàn trượng mới ngừng chấn động, mà sắc trên đó không còn là đỏ sẫm nữa, mà đã trở thành màu tím lơ lửng giữa không trung. Liếc mắt nhìn lại, giống như một đại lục nhỏ, có chút kinh người. Vương Lâm biến sắc, cúi mạnh đầu nhìn chằm chằm đài cao này, thứ khiến cho hắn khiếp sợ không phải là đài cao này đột nhiên lớn lên, mà ngay khi trở thành ba ngàn trượng, có một khí tức như thể thần thức từ bên trong đài cao này tràn ra, theo hai chân Vương Lâm, trực tiếp tiến vào cơ thể hắn, hóa thành những hình ảnh. Những hình ảnh này rất nhanh dung hợp với ký ức của Vương Lâm, hoàn toan không cho hắn bất cứ cơ hội nào phản kháng, trở thành một bộ phận của bản thân hắn.

Đọc truyện chữ Full