Bị con U Minh Thú ngốc nghếch này nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Vương Lâm cũng có chút không quen. Hắn nghĩ tới người đáng thương đã bị nó hai lần hù dọa hết hồn trong ký ức của nó.
Người đáng thương kia hiện giờ ở trong thế giới bên trong cơ thể U Minh Thú không biết như thế nào.
Vương Lâm không có thời gian để ý tới người không quen biết, tay phải bấm quyết điểm lên người U Minh Thú này. Thân thể con thú này lập tức trở nên hư ảo. hóa thành một đạo u quang bay thẳng tới Vương Lâm, dung hợp với tinh điểm thứ hai trên mi tâm của Vương Lâm, biến mất hoàn toàn.
Vương Lâm nhìn La Thiên Tinh Vực ở phía xa xa, ở nơi này hắn đã làm xong toàn bộ bốn việc, đồng thời cũng gặp lại được một vài cố nhân năm đó.
Vương Lâm quay đầu lại, than nhẹ đi về phía xa xa.
Thế giới thần thông của U Minh Thú là một thế giới vô biên vô hạn. Lúc này ở một không gian hỗn độn giống như là tinh không bên trong thế giới này, có một tu sĩ đang rất chật vật, thần sắc hoang mang, hắn đã ở trong thế giới này tìm cách chui ra khỏi miệng đã mấy trăm năm.
-Con mãnh thú này quả thật là kiên nhẫn, đợi lão đạo suốt mấy trăm năm, nhưng cuối cùng cũng không thể nhẫn nại bằng lão đạo mà phải rời khỏi. Nhưng sau khi Thất Thải Giới kia sụp đổ, lúc này rốt cuộc là ta đang ở chỗ nào.
Tu sĩ này trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang, hắn đã suy nghĩ mấy trăm năm mà không hiểu được vấn đề này.
-Cái chỗ đáng chết này rốt cuộc là tinh vực nào, tại sao mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy một ai, chẳng lẽ nơi này là một cái khe không gian?? Ta không tin là không thể đi ra khỏi nơi Lão đạo này không ngừng tự khích lệ bản thân, không bị sự hoang mang suốt mấy trăm năm không tìm được đường ra làm cho dao động, mà cắn răng tiếp tục tìm kiếm.
Trong La Thiên Tinh Vực, có một tu chân tinh đỏ như máu ở bên trong tinh hải mờ mịt. Tu chân tinh này tỏa ra huyết quang ngợp trời, bao phủ bốn phía, dường như ở gần tu chân tinh này nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được một khí tức nồng đậm.
Thân ảnh Vương Lâm từ trong một gợn sóng vặn vẹo xuất hiện ở bên ngoài tu chân tinh đó như máu này.
Nhìn chằm chằm huyết tinh kia, Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước, không gian trữ vật lập tức xuất hiện, cổ Yêu của Huyết Thần Tử kia lập tức hiện ra, bị Vương Lâm túm vào -Bí mật đó là gì?
-Ta nói ngươi phải thả ta ra.
Cổ Yêu kia thần sắc lộ ra vẻ sợ hãi và giãy giụa, vội vàng mở miệng.
-Nếu bí mật này có ích với ta, ta có thể cho ngươi một đường sống.
Vương Lâm bình tĩnh nói.
-Một đường sống cũng không được. Nếu ngươi không thả bổn yêu ta ra, cho dù ngươi soát hồn thì cũng vô dụng, bộ tộc của bổn yêu tự có cách đối phó.
Cổ Yêu tuy sợ hãi, nhưng thanh âm cũng rất chói tai.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ Yêu, không nói câu nào, nhưng dưới ánh mắt hắn. Cổ Yêu kia càng ngày càng sợ hãi.
-vẫn không nói sao.
Hồi lâu sau, Vương Lâm chậm rãi mở miệng, tay phải làm bộ như muốn ném cổ Yêu này vào trong không gian trữ vật ở phía trước.
-Ta nói ta nói.
Cổ Yêu kia kinh hãi, vội vàng la lên.
-Ngươi phải hứa là sẽ không lừa gạt ta, phải cho ta một đường sống.
Vương Lâm nhướng mày lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, cổ Yêu kia vừa nhìn thấy lập tức tim đập loạn lên, không còn dám dài dòng vội vàng nói:
-Ở bên trong huyết tinh này có ẩn chứa một cái khe không gian, chỉ có ta mới có thể mở ra. Ở nơi đó có một tế đàn, tế đàn này có thần thông rất lớn, là vật của Viễn cổ Tiên Giới, nếu may mắn có thể ở trên đó cảm ngộ ra được Tam Mệnh Thuật.
Một khi thành công sẽ có được ba tính mạng.
-Tới đó mở ra!
Vương Lâm đưa tay phải ném về phía trước, cổ Yêu kia lập tức được trả tự do, nhưng cũng không dám có ý định phản kháng, vội vàng hướng về phía huyết tinh phía trước bay đi.
Vương Lâm thần sắc lạnh lùng đi theo sau cổ Yêu tới gần huyết tinh.
Cổ Yêu ở phía trước trong mắt không thể không lóe lên một tia hàn quang đầy ấm ức, sau khi nén lại trong lòng, tới gần huyết tinh, hai tay hắn bấm quyết điểm về phía huyết tinh kia.
Toàn bộ huyết tinh kia ầm ầm chấn động. Trong tiếng vang kịch liệt này, mặt đất trên tinh cầu kia run rẩy, có một cái khe rất lớn trong tiếng rắc rắc hiện ra.
Cái khe này xuyên thấu toàn bộ huyết tinh, không ngừng kéo dài ra, giống như có người cầm một thanh kiếm sắc chém xuống. Trong tiếng ầm ầm, dưới ánh mắt Vương Lâm huyết tinh khổng lồ này từ một phân thành hai hướng về hai bên tách ra trở thành hai bán cầu.
Ở giữa hai bán cầu này có những tia máu nối liền với nhau. Từ xa nhìn lại, ngay cả ánh mắt cũng bị những tia máu này làm cho hoa lên, có thể mơ hồ nhìn thấy ở sâu bên trong vô số những tia máu này có một cái khe không gian dài mười trượng.
Cái khe này giống như là một cái miệng hé ra, ở xung quanh có rất nhiều cấm chế phong tỏa, khiến cho nó không thể bị xâm nhập.
ở bên ngoài huyết tinh vỡ làm đôi này, cổ Yêu cung kính đứng ở đó, ánh mắt vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:
-Chính là nơi này. Những tia máu này có ẩn chứa huyết mạch của Diêu gia, có bổn mệnh yêu khí của ta, nếu không có ta dẫn đường, không ai có thể tiến vào. Cái khe này rất yếu ớt, nếu dùng sức mạnh để tiến vào nó sẽ lập tức sụp đổ.
-Dẫn đường!
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua những tia máu kia, chậm rãi mở miệng.
Cổ Yêu kia vội vàng gật đầu, cẩn thận tiến về phía trước. Theo hắn tới gần, những tia máu này dường như cũng có cảm ứng chậm rãi co rút lại phía sau, mở ra một con đường.
Vương Lâm ở phía sau cổ Yêu, chậm rãi tiến về phía trước.
Trong lòng cổ Yêu lúc này hết sức khẩn trương, hắn tự biết mình không thể chạy thoát. Lúc này hắn tiến về phía trước những tia máu đều né tránh, khiến cho hắn nhanh chóng đi tới bên ngoài cái khe mười trượng. Ở chỗ này, sự khẩn trương của hắn đã đạt tới cực hạn, nhưng bên ngoài thần sắc cũng không lộ ra một chút nào.
-Chính là nơi này, tế đàn kia ở bên trong.
Cổ Yêu dừng lại ở bên ngoài cái khe, thấp giọng nói. Hắn đang chờ đợi đối phương sẽ tự mình đi vào, hay bắt hắn tiến vào trước, hoặc cùng tiến vào với mình, thậm chí còn có khả năng sẽ sai một nô bộc bên cạnh hắn tiến vào.
Bất luận là lựa chọn nào, chỉ cần có người tiến vào cái khe này, bất luận ké đó là ai hắn đều tự tin là sẽ có thể chạy thoát. Lúc này trong lòng hắn điên cuồng kìm nén. trong thời điểm mấu chốt này, hắn không thể để lộ bất cứ sơ hở gì.
-Ngươi rất khẩn trương.
Vương Lâm hướng ánh mắt nhìn vào bên trong cái khe mười trượng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy dường như có một tế đàn ở trong một cái ao đỏ như máu, mở miệng chậm rãi nói.
Cổ Yêu tâm thần chấn động, cố làm ra vẻ tươi cười, chưa kịp mở miệng đã bị Vương Lâm nói một câu khiến cho hắn hoảng sợ hồn bay phách tán.
-Tế đàn của Phong Diệt Tộc ớ Thái cổ Tinh Thần bị mất tích năm đó dường như không giống với vật này lắm.
Vương Lâm thu ánh mắt lại, có vẻ như mỉm cười nhìn về phía cổ Yêu.
-Ngươi, ngươi Trong mắt cổ Yêu kia lộ ra vẻ không thể tin. Hắn thế nào cũng không thể ngờ tới đối phương đã sớm biết được chuyện này.
-Sự kiên nhẫn của ta có hạn, lời hứa sẽ để cho ngươi một đường sống, ta sẽ không nuốt lời, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để lấy tế đàn ra.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn cổ Yêu. Hắn càng bình tĩnh, trong mắt cổ Yêu hắn lại càng đáng sợ và thần bí khó lường.
-Hắn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.
Trong lòng cổ Yêu run rẩy. Hắn không từ trên thần sắc Vương Lâm mà nhìn ra một chút tâm tư nào, nhưng một câu nói vừa rồi cũng khiến cho hắn sợ hãi không thôi.
-Ta cho ngươi thời gian ba nhịp thở. Một, hai.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
-Tế đàn cũng ở bên trong cái khe này, nhưng ngươi không thể nhìn thấy. Nếu ngươi không tin, ta có thể lấy ra cho ngươi, hoặc ngươi và ta cùng đi vào trong.
Trong mắt cổ Yêu lộ ra sự tuyệt vọng, dường như tất cả đã bị đối phương nhìn thấu hết, thần sắc tràn đầy vẻ đau khổ.
-Ngươi đi vào.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn cổ Yêu, thanh âm dần dần nổi lên hàn ý.
Cổ Yêu sợ run lên, chậm rãi hướng tới cái khe. Ngay khi chuẩn bị bước vào, hắn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm dường như có một vẻ châm chọc lóe lên.
-Tại sao hắn lại tự tin như vậy, hắn dám để ta bước vào. Chẳng lẽ lúc ta không để ý hắn đã để lại cấm chế, một khi ta bước vào cái khe, hắn sẽ kích hoạt cấm chế, khiến cho ta chưa kịp bỏ chạy đã bị giết chết.
ở bên ngoài cái khe, khoảng cách một bước đối với cổ Yêu giống như là xa vô tận. Hắn đã giơ chân phải lên, chỉ cần hạ xuống là có thể tiến vào trong cái khe, nhưng hắn vẫn còn do dự.
Ngay khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, cổ Yêu nhìn cái khe phía trước, trong lòng cố gắng đè nén sự do dự, muốn hạ chân phải xuống. Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền đến. khiến cho cổ Yêu tâm thần sụp đổ. Hắn không dám đánh cuộc.
Một khi đánh cuộc sẽ không biết được sống chết.
Nếu thua chắc chắn sẽ phải chết.
Nếu không đánh cuộc thì vẫn còn có một đường sống.
Cổ Yêu thật sự đau khổ, chậm rãi thu chân phải lại lùi về phía sau vài bước, giơ tay phải lên hướng vào bên trong cái khe tung một trảo. Đột nhiên cái khe này chấn động, tế đàn ở bên trong ầm ầm sụp đổ, một tòa lầu các đỏ như máu nhanh chóng bay ra, từ bên trong cái khe lóe lên.
Cùng lúc đó cái khe này cũng nhanh chóng biến mất không còn.
-Tế đàn của Phong Diệt Tộc có ba phần, tương ứng có ba tòa huyết các. ở nơi này chỉ có một, hai tòa còn lại đã mất tích, hy vọng ngươi sẽ giữ lời hứa để cho ta một con đường sống.
Cổ Yêu cười khổ nhắm hai mắt lại. Hắn không biết đối phương đã biết được bao nhiêu, nhưng cuối cùng ở thời điểm mấu chốt hắn cũng không có dùng khí đánh cuộc.
Vương Lâm vung tay phải về phía trước, phong ấn cổ Yêu thu vào trong không gian trữ vật, ánh mắt nhìn lên tòa huyết các kia. Vật này hắn cũng có một cái.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm thu hồi huyết các, lui về phía sau một bước biến mất khỏi tinh không. Vương Lâm cực kỳ sắc xảo, mặc dù cổ Yêu kia giảo hoạt, tuy hắn cũng không biết huyền cơ, nhưng dùng lời nói dò xét và sự thay đổi thần sắc cũng hóa thành một trận đấu trí. Trong trận đấu trí này, hiển nhiên cổ Yêu kia đã thất bại.
Ở tận cùng La Thiên Tinh Vực chỗ tiếp giáp với Vân Hải Tinh Vực, thân ảnh Vương Lâm hiện ra, hướng mắt nhìn không gian trống trải giữa La Thiên và Vân Hải sau khi đã không còn rào cản.
-Mối thù với Thủy Đạo Tử năm đó, hôm nay Vương mỗ sẽ giải quyết.
Trong Thái cổ Tinh Thần ở giới ngoại.
Mệnh lệnh của chưởng Tôn truyền khắp tinh vực, truyền vào tâm thần của từng người dân trong tất cả các bộ lạc trên khắp Thái cổ.
-Tuân theo ý chỉ của Viễn cổ Tiên Vực, mấy vạn năm qua, lực lượng của Phong Giới lại một lần nữa nổi dậy, triển khai trận chiến lần thứ ba giữa Phong Giới và các bộ tộc Thái cổ ta. Hôm nay theo lệnh của chưởng Tôn, các bộ tộc hãy tàn sát Phong Giới, xóa bỏ giới nội.