TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1604: Huyễn Trung Huyễn

-Ngươi làm gì!

Nữ tử mở bừng đôi mắt, lộ vẻ khiếp sợ, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau, trong nháy mắt đã rời khỏi nơi này mấy trăm trượng, hai tay bắt quyết. Lập tức một đám ánh sáng bảy màu tràn ngập toàn thân nàng, cũng hóa thành một thanh trường kiếm bảy màu, gào thét xoay quanh thân thể.

Phía sau nàng lại bất ngờ xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này thoạt nhìn giống như một đóa hoa bảy màu, nở ra một cách yêu dị, tỏa ra hương thơm mê người.

Thần sắc Vương Lâm không biến hóa chút nào, đứng nơi đó không nhúc nhích, nhìn về phía đạo nhân bảy màu vừa mới tới từ tầng ba này. Người này thần sắc lạnh lùng, sau khi xuất hiện không nói tiếng nào, tay phải giơ lên khiến cho boong tàu tầng thứ tư ầm ầm chấn động. Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một vầng mặt trời chói mắt!

Vầng mặt trời này không lớn chỉ cỡ một bàn tay nhưng lại tỏa ra sóng nhiệt và ánh sáng chói mắt, giống như hắn đang nắm mặt trời thật trong tay vậy. Lúc này tay hắn vung về phía trước, vầng mặt trời này liền gào thét lao thẳng tới Vương Lâm.

Đầu tóc Vương Lâm lập tức bốc chạy. Thân thể hắn lúc này tràn ngập nhiệt độ cao vang lên hàng loạt tiếng như bị xé rách. Thần sắc hắn lúc này vặn vẹo, giống như toàn thân lúc này sắp bị vầng mặt trời kia hòa tan vậy.

Nhưng hai mắt hắn lại bình tĩnh như trước, không có nửa điểm biến hóa tùy ý để cho vầng mặt trời này ầm ầm tới gần. Nữ tử kia từ xa nhìn lại có vẻ rung động và không dám tin. Nàng thấy vầng mặt trời này bao phủ lấy Vương Lâm.

-Tại sao lại có thể như thế.hắn điên rồi.hắn thật sự điên rồi.

Nhưng ngay sau đó hai mắt nữ tử này đột nhiên trợn trừng hai mắt, suýt nữa hét ầm lên.

Chỉ thấy Vương Lâm vốn phải tử vong trong vầng mặt trời kia thì dưới ánh mặt trời vạn trượng lại bước một bước nhẹ nhàng đi ra. Đẩu hắn không hề bị thiêu đốt chút nào.quần áo của hắn không hề bị tổn hại.

-Tất cả mọi thứ đều là giả!

Vương Lâm nhắm hai mắt lại, vung tay phải về phía trước. Ánh sáng bảy màu tiêu tán, vầng mặt trời tiêu tán, đạo nhân bảy màu tiêu tán, boong tàu tầng thứ tư tiêu tán, tầng thứ ba, thứ hai toàn bộ đều biến mất!

Kẻ cuối cùng biến mất là nữ tử kia, vẻ mặt nàng không thể tin nổi, cũng đầy mê man, thân ảnh biến mất khỏi nơi này.

Vương Lâm mở hai mắt. Trong nháy mắt khi hắn mở mắt, hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt quỷ trên cánh buồm đang cười quỷ dị.

Thân thể Vương Lâm vẫn đang ngồi khoanh chân trên boong tàu tầng thứ nhất. Ở ngoài thân thể hắn có hư ảnh cổ đạo đang bao phủ. Cách hắn không xa, nữ tử kia cũng đang khoanh chân, hai mắt mở to trong mắt lộ vẻ mê man vô cùng.

-Hóa ra ngươi cũng không biết cảnh tượng vừa rồi là ảo giác.

Vương Lâm quay đầu nhìn về phía bên ngoài thuyền. Tầng tầng lớp lớp bảo vệ bên ngoài thuyền không hề có chút ánh sáng bảy màu nào, cũng không có thân ảnh của đạo nhân bảy màu.

-Ngay cả hắn cũng là giả.

Vương Lâm trầm mặc đứng dậy, tay phải vung lên hư ảnh Đạo cổ tiêu tán. Hắn nhìn tất cả bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên cánh buồm.

-Đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này vẻ mờ mịt trong mắt nữ tử kia tiêu tán, ngơ ngác nhìn Vương Lâm, sau đó quay phắt đầu nhìn bốn phía. Sau khi thấy rõ tất cả, thần sắc nàng lập tức kịch biến.

-Đại hồn chân ảo thuật! Đây là thần thông cực mạnh của tỷ tỷ ta! Nàng vì giết đạo nhân bảy màu mà ngay cả ta cũng bao phủ trong thần thông này!

Nữ tử này đúng là Phàn San Lộ. Nàng đứng lên lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.

-Đạo nhân bảy màu đã tới là giả. Có lẽ đã đuổi tới nhưng không xuất hiện trước mặt chúng ta.

Hai mắt Vương Lâm vẫn nhìn mặt quỷ quỷ dị trên cánh buồm, chậm rãi nói.

-Tỷ muội các người thật thú vị. Ngươi tự cho tất cả đều là ngươi bày kế, mang ta tới nơi này, lấy hai tầng uy hiếp ngầm và uy hiếp thực khiến cho ta giao thệ huyết.mà tỷ tỷ của ngươi còn cao minh hơn. Từ tích tắc khi ta xuất hiện ở đây, nàng đã biến tất cả thành huyễn giới, huyễn hóa ra đạo nhân bảy màu công kích, phối hợp với mưu kế của ta, khiến chúng ta tới tình trạng này.

Rồi sau đó nàng lại cũng dấu diếm cả ngươi. Trong nháy mắt trước khi ta chuẩn bị nghiên cứu cấm chế nơi này, tỷ tỷ ngươi thi triển một thuật huyễn trong huyễn, khiến ta không thể nhìn thấu. Trong huyễn trong huyễn này, thật sự suýt đã bức ta phải giao thệ huyết ra.

Cao minh! Vương Lâm cả đời gặp vô số người, chỉ có một người là ta cảm thấy thần bí khó lường, trong lòng kiêng kỵ. Lúc này lại có thêm một người đó là tỷ tỷ của ngươi!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, lời nói cũng không thể hiện chút tâm tình nào bên trong.

Sắc mặt Phàn San Lộ tái nhợt, cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, dần dần sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm. Nàng xác định lời nói của Vương Lâm hoàn toàn là thật, bản thân đích xác đã rơi vào ảo thuật của tỷ tỷ.

-tỷ tỷ ngươi có thể có được thần thông ảo thuật như vậy, hẳn Đại Hồn Môn trên Tiên Cương đại lục phải nổi tiếng bởi ảo thuật. Ảo thuật, ảo thuật.

Vương Lâm hít sâu một hơi.

-Đại Hồn Môn nổi danh nhất đúng là ảo thuật. Thuật này không phải ai cũng học được. tỷ tỷ ta có thiên phú học thuật này, đã tu luyện tới cảnh giới huyễn cảnh song trọng rồi!

Huyễn trong huyễn mà ngươi nói lúc trước đó là huyễn cảnh song trọng rồi. Nếu có thể tiến thêm một bước, đạt tới tam trọng ảo thuật thì chúng ta không thể đi ra.

Phàn San Lộ trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

-Nghĩ tới những lời vừa rồi của ngươi, tỷ tỷ của ngươi rõ ràng đã tử vong bởi Thất Thải Tiên Tôn sau đó được sư tôn cứu sống, lời này là giả. Nàng căn bản không chết, rất có khả năng là dùng ảo thuật lừa gạt Thất Thải Tiên Tôn.

Thậm chí tại Tiên Cương đại lục năm đó chuyện đạo lữ hai người bọn họ cũng chưa chắc đã như ngươi nói.

Chẳng qua chuyện đó Vương mỗ không có hứng thú!

Vương Lâm nói xong, thân thể bước từng bước, trực tiếp đi tới cạnh cánh buồm kia, hai mắt bừng sáng, tay phải hung hăng kéo mạnh một cái. Cánh buồm đó hoàn toàn bị giật xuống.

-Ta muốn bảo vật này!

Trong tích tắc này, ở trên Tiên Cương đại lục, trên dãy núi bị đóng băng kia, nữ tử ngồi trong hàn băng mở bừng đôi mắt, phun một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

-Hắn không ngờ lại phá được Đại Hồn chân ảo thuật của ta!

Cùng lúc này, trong không gian kỳ dị của chiếc thuyền, ở một hướng khác liền có ánh sáng bảy màu lóe lên. Đạo nhân bảy màu khoanh chân ngồi ở trên thi thể một mãnh thú, thần sắc biến hóa khi thì lộ vẻ thống khổ, khi thì lộ vẻ hưng phấn. Loại vẻ mặt quỷ dị này rất hiếm gặp trên người hắn.

Hiển nhiên là ngay cả hắn trong nháy mắt tiến vào nơi này cũng đã đắm chìm trong ảo giác. Hoặc là hắn tự nguyện chìm vào trong đó. nếu không với tu vi của hắn thì dù không bằng Phàn San Mộng nhưng muốn ra khỏi ảo giác này cũng không khó.

Chỉ là vì sao hắn lại cam tâm vào trong ảo giác mà không thức tỉnh, chuyện này chỉ có mình hắn biết.

Đọc truyện chữ Full