TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1631: Ngưng Tụ Bổn Nguyên

Vương Lâm uể oải ngồi trên lưng u Minh thú. Thân thể u Minh thú nếu hiện ra toàn bộ thì sẽ rất khổng lồ. Nhưng giờ phút này nó thu nhỏ đi không ít, chỉ chừng ngàn trượng. Cho dù là như vậy thì ở trong tinh không lao đi nó cũng khiến cho tất cả những người chứng kiến phải cảm thấy áp lực.

Áp lực này tới từ thân thể u Minh thú, cũng từ trong đôi mắt vô tình của nó. Loại vô tình này là một cảm giác lạnh nhạt, lạnh nhạt sinh tử, luân hồi, năm tháng, chúng sinh!

Giống như trong mắt u Minh thú, chúng sinh không đáng gì cả. Nó là thiên đạo, là thần linh chính thức của thế giới này. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là do nó diễn biến ra. Tu sĩ cũng được, mãnh thú cũng tốt, tất cả đều chỉ là cát bụi!

Luồng áp lực này cũng tới từ Vương Lâm đang ngồi trên lưng u Minh thú. Vương Lâm dù chỉ ngồi bình tĩnh ở đó nhưng khí thế từ trên người hắn lan ra lại giống như thần tiên!

Vương Lâm có Đạo cổ huyết mạch. Huyết mạch này có thể sáng ngang với huyết mạch của tiên nhân. Như vậy Vương Lâm dù là người của thế giới trong động này nhưng cho dù là trên Tiên Cương đại lục hắn cũng có tư cách đứng trên người khác!

u Minh thú chuyển động vô thanh vô tức. Hoặc có thể nói là nó căn bản không chuyển động. Thứ chuyển động chính là tinh không. Nó muốn đi tới bất cứ nơi nào thì đều chỉ cần một ý niệm. Bởi tất cả tinh không, vạn vật ở đây đều là từ nó mà ra!

Vương Lâm bình tĩnh ngồi nơi đó, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve u Minh thú, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đấu với Thiên Vận Tử.

-Không ngờ năm đó thu phục con thú này lại là một bộ phận của thiên đạo. Thiên Vận Tử cũng là một bộ phận của thiên đạo.khó trách hắn lại tin vào thiên vận.hắn thờ phụng thiên vận thực chất là chính bản thân hắn.

Vương Lâm cúi đầu nhìn u Minh thú dưới thân, ánh mắt lộ vẻ cảm khái.

-Thất Thải Tiên Tôn năm đó đạt được một mảnh nhỏ này. Trong mảnh nhỏ có không gian trữ vật, hắn phát hiện ra thiên đạo. Không ngờ ngay cả Thiên Nghịch cũng là do hắn phát hiện ra.

Cho nên mới có la bàn kia.

Thiên đạo này ai cũng đi tìm. Đạo nhân bảy màu, Chiến lão quỷ, còn có rất nhiều người khác. Mục đích bọn họ tìm kiếm hồn thứ ba ngoài việc dung hợp ra thì sợ là cũng có ý đồ đối với thiên đạo. Còn có ý đồ đối với mảnh nhỏ Thất Thải Tiên Tôn đạt được năm xưa.

Cơ duyên thế nào mà ta lại trờ thành chủ nhân của thiên đạo.từ nay về sau ta chính là chủ nhân của nó. Tiên Cương đại lục ta không dám nói nhưng trong thế giới này, chẳng người nào có được thiên đạo bên cạnh như ta!

Thiên đạo lúc này hẳn đã đầy đủ. Năm đó thiên đạo có thể nuốt Liên Đạo Phi, lúc này người đầu tiên bị thiên đạo nuốt trong năm tháng vạn cổ lại trờ thành cố nhân của ta!

Trên người Vương Lâm xuất hiện vẻ tự tin vô cùng. Hắn nhìn tinh không, đôi mắt bừng sáng.

Không tản ra thần thức, Vương Lâm tùy ý để u Minh thú này bay đi. Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay bắt quyết đồng thời đặt ở phía trước. Sau khi hơi điều chỉnh khí tức xong, hắn mở hai mắt, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu tươi này đỏ đậm sau khi được phun ra thì lơ lửng trước người Vương Lâm, di chuyển đồng thời với u Minh thú. Máu tươi nhúc nhích, tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như đang sôi trào, lại có từng luồng hương thơm tỏa ra.

-Phân thân tiêu tán, ta sẽ ngưng tụ lại một phân thân mới! Phân thân này lấy huyết mạch của ta làm vật dẫn thành tựu đại đạo vạn cổ!

Vương Lâm thì thào, tay phải giơ về đám máu phía trước điểm một chỉ.

Một chỉ này khiến đám máu tươi nhúc nhích nhanh hơn. trong phút chốc liền không ngừng khuếch trương ra, hóa thành một bóng người. Chẳng qua bóng người này phủ đầy máu tươi, thoạt nhìn giống như một huyết nhân vậy.

-Trong máu ta ẩn chứa lực lượng Đạo cổ, lúc này phân thân muốn thành thì nhất định phải rút lực lượng Đạo cổ ra. Việc này không khó!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tinh điểm của tam tộc trên mi tâm lóe sáng, xoay tròn tạo ra từng luồng lực hút, bao phủ cả thân thể màu máu này. Huyết nhân vặn vẹo, có một luồng khí tức như tơ tằm từ bên trong bay ra, không ngừng chui vào trong tinh điểm tam tộc của Vương Lâm.

Quá trình này rất nhanh, ước chừng thời gian một nén nhang, tất cả lực lượng Đạo cổ trong huyết nhân đã bị Vương Lâm lấy ra. Máu tươi này không còn tồn tại bất cứ khí tức gì của Đạo Cổ nữa.

Khí tức của Đạo cổ bị tách ra hồng quang trên người huyết nhân lóe lên, vặn vẹo vài lần. Từ từ huyết sắc thu lại, xuất hiện trước mặt Vương Lâm không ngờ là một phân thân có hình dạng giống hệt hắn!

Phân thân này giống như người mới sinh, trông thì như người trưởng thành nhưng trên thực tế lại không có hồn chỉ có thân thể.

-Hồn ngưng!

Tay phải Vương Lâm đặt trên mi tâm điểm một cái. Lập tức một bộ phận hồn phách từ trong thất khiếu lan ra, chui vào trong phân thân. Từ từ một tia hồn phách của Vương Lâm dung hợp với phân thân. Trong cảm ứng của Vương Lâm hắn và phân thân giống như hòa vào nhau, không thể phân biệt được nữa.

Làm xong việc này, vẻ uể oải trên thần sắc Vương Lâm càng đậm. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như ngủ say.

Trong nháy mắt khi bổn tôn nhắm mắt lại, đột nhiên phân thân của Vương Lâm mở bừng đôi mắt, lộ ra vẻ sáng ngời, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mới ngưng tụ. Vẻ mặt hắn bình thản, tay phải điểm một chỉ vào tinh không.

-Hỏa bổn nguyên đã tiêu tán trong tinh không đã được ta cảm ngộ, trở lại!

Trong nháy mắt khi câu nói này thốt ra lấy u Minh thú làm trung tâm, trong tinh không mênh mông này đột nhiên có một đám lửa xuất hiện. Đám lửa này từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, nhìn giống như thiêu đốt cả tinh không. Một biển lửa kinh thiên động địa bùng lên!

Biển lửa này tạo thành hình tròn bao vây lấy Vương Lâm, từ bốn phương tám hướng đồng loạt ngưng tụ lại, giống như sóng biển dâng trào, ầm ầm không ngừng.

Ngay trong tích tắc khi biển lửa trong tinh không xuất hiện, dường như mắt trái của Vương Lâm biến thành một lỗ đen cắn nuốt ngọn lửa. Biển lửa này trong tiếng ầm ầm liền ào ạt tiến vào trong mắt trái của hắn.

Trong thời gian ngắn, biển lửa trong tinh không tiêu tán. Ở trong mắt trái của Vương Lâm có ấn ký của hỏa bổn nguyên xuất hiện và lóe lên.

-Lôi bổn nguyên dung nhập trong tinh không, ta là chủ nhân của lôi đình, lấy minh ngộ của ta gọi các ngươi trở về cơ thể!

Vương Lâm nhẹ giọng nói, tay phải vung mạnh về phía trước.

Một cái vung này khiến cho tinh không chấn động, tầng tầng lớp lớp mây lửa tiêu tán, bị cuốn bay đi. Bốn phương tám hướng dần dần vang lên những tiếng sấm trầm trầm. Tiếng sấm càng lúc càng gần. Nó truyền từ tám phương tới, sau đó tiếng lôi đình ầm vang liền thay thế tất cả tiếng động trong thiên địa.

Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên. cũng trong tiếng sấm từng tia chớp giống như thiên kiếp lóe lên trong thiên địa. Những tia chớp liên kết chặt chẽ với nhau, vô biên vô hạn. gầm thét lao thẳng tới Vương Lâm.

Trong phút chốc tất cả những tia chớp liền hướng về phía mắt phải Vương Lâm ầm ầm lao tới. Mỗi một tia chớp dung hợp đều khiến ngoài thân thể Vương Lâm lóe lên những dòng điện quang. Những dòng điện này chạy ngoài cơ thể giống như đang hoan hô, vì được trở về trong tay Vương Lâm mà vui sướng.

Rất nhanh sau đó tất cả tia chớp trong tinh không đều tiêu tán trong mắt phải Vương Lâm. Trong mắt hắn lúc này liền có ấn ký của tia chớp bất diệt hiện ra!

Hai đạo bổn nguyên, mắt trái là hỏa diễm, mắt phải là lôi đình!

-Hư bổn nguyên ta cảm ngộ được trong Mộng Đạo ngàn năm, theo đại đạo trong đời Vương Lâm ta, các ngươi là do ta minh ngộ ra, giờ phút này dù đã tiêu tán nhưng vẫn có thể ngưng tụ trở lại.hư bổn nguyên, đầu tiên trở về là sinh tử!

Vương Lâm thì thào, hai tay duỗi ra.

-Tay trái ta là sinh, tay phải là tử.năm tháng tiến vào, đạo tâm bất biến.

Tay trái Vương Lâm lan ra một tia bạch khí. Bạch khí này phủ khắc tay trái, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Đó là sinh cơ, là sinh cơ của Vương Lâm, cũng là một bộ phận của sinh tử bổn nguyên hắn cảm ngộ được trong hai ngàn năm qua.

Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm có hắc khí tràn ra, hóa thành một vầng sáng màu đen. Bên trong hắc khí tỏa ra khí tức tử vong, giống như tay phải của hắn có thể lấy ra vong hồn từ Hoàng Tuyền nơi địa ngục vậy.

Trong nháy mắt khi hai luồng khí hắc bạch này tỏa ra, khí tức trên hai cánh tay Vương Lâm cuốn tới, cuối cùng ngưng tụ ở mi tâm hắn từ từ dung hợp, chậm rãi xoay tròn, giống như một vòng âm dương vậy!

Sinh Tử bổn nguyên đã trở về!

Khí tức trong cơ thể Vương Lâm liền bạo tăng!

-Đạo thứ hai trở về chính là Chân Giả bổn nguyên. Đó chính là nhân sinh.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát. Trong đầu hắn nghĩ lại chuyện với Thiên Vận Tử, trong lòng có chút cảm khái.

Trong nháy mắt khi lời nói truyền ra, thân thể hắn lập tức trở nên hư ảo. giống như biến thành không chân thật vậy.

Nhất là đôi mắt của hắn giống như tinh không, khiến người ta nhìn vào sẽ lạc trong đó không phân biệt được nữa.

-Ta nhắm mắt thì tất cả đều là giả dối, ta mở mắt thì tất cả đều là thật.

Vương Lâm thì thào, nhắm hai mắt lại, thiên địa đều ở trong tâm. Mọi thứ tiêu tán, cái gì là động phủ giới, hồn thứ ba, ngay cả u Minh thú cũng không tồn tại nữa. Lúc này tất cả mọi thứ trong tinh không dưới cảm thụ của Vương Lâm đều là hư ảo.

Tới khi hắn mở mắt ra, chân giả bổn nguyên ngưng tụ lại.

Đồng thời với khi Vương Lâm ngưng tụ lại phân thân tu sĩ, u Minh thú không ngừng di động trong tinh không, dần dần đã đi tới Triệu Hà tinh vực.

Mà giờ phút này trong Triệu Hà tinh vực có một đám người đang lao đi trong tinh không.

Nhóm người này có bốn lão già cầm đầu trông chừng cả trăm người. Bọn họ phi hành trong tinh không, tạo ra gió mây gào thét lao đi.

Cũng từ trên người bọn họ, một khí tức cực mạnh tỏa ra. Đặc biệt là bốn người đi đầu. Bốn người này không biết dùng loại thần thông nào mà không ngờ lại khiến thần thức ngưng tụ một chỗ.

Giờ phút này trên đỉnh đầu bốn người đi đầu bất ngờ có một cái hồ lô khổng lồ biến ảo ra. Hồ lô này màu xanh biếc, lộ ra vẻ cổ xưa.

Ở miệng hồ lô có một đám thanh khí, đang như bị hút về hướng xa xa.

Bốn lão già này hầu như có bay một khoảng lại dừng lại, đồng loạt hướng về phía hồ lô vái một cái, thần niệm giao hòa giống như đang giao tiếp với hồ lô này vậy.

Bốn lão già này không ngờ chính là tứ đại chiến tướng đến từ viễn cổ tiên vực!

Theo sau đám tiên nhân này là Chiến lão quỷ mặc đạo bào, thần sắc thong dong, từ từ bước theo. Hắn không thèm để ý tới đám tiên nhân, đồng thời đám tiên nhân cũng lờ đi coi như hắn không tồn tại.

Đọc truyện chữ Full