TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1672: Tàn Thần Dục Đoạt

Vương Lâm trầm mặc. Hắn ngồi khoanh chân cách nữ tử này không xa, bên tai vang vọng tiếng nói của đối phương. Chuyện này hắn không hề thấy trong hồn thứ ba. Dù sao hắn cũng chưa hoàn toàn dung hợp với hồn thứ ba.

Vương Lâm lại nhìn bốn phía bị đóng băng vô tận này, có vẻ như mọi chuyện đúng như lời nữ tử này nói.

Một lát sau, Vương Lâm đang muốn mở miệng thì đột nhiên thần sắc biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy trong thiên địa bị đóng băng truyền tới một luồng sóng gợn mơ hồ như ẩn như hiện. Đây là do người khác tiến vào nơi này tạo thành.

-Ngươi là người thứ nhất tiến vào nơi này. Ngươi là chủ nhân của nơi này. Những người tiến vào sau, nếu ngươi muốn thì nơi này sẽ biến thành một trận pháp ngăn cản tất cả mọi người bước vào.

Chẳng qua nếu kẻ xông vào có tu vi quá cao thì không thể cản được bao lâu.

Nữ tử kia cũng nhận ra sóng gợn trong thiên địa, thấp giọng nói.

Nói xong nữ tử này nhìn về phía Vương Lâm, thấy hắn hơi gật đầu xong liền giơ tay phải lên, vung lên một cái. Lập tức tiếng răng rắc vang lên không ngừng. Chỉ thấy một tầng băng đột nhiên xuất hiện, lấy nơi này làm trung tâm tràn ra bốn phía. Thiên địa ầm vang. Trong tiếng động kinh thiên do tầng băng này ngưng tụ gây ra, Vương Lâm lập tức nhìn thấy cả nơi này đã bị đóng băng.

Nơi này đóng băng không còn chút khe hở, giống như cả thế giới này đã hóa thành một khối băng khổng lồ vậy. Hàn khí bức người tỏa ra, thiên địa hôn ám.

Thân thể mấy người từ xa bước vào nơi này lập tức bị tầng băng đột nhiên xuất hiện này phong bế, không thể nhúc nhích.

chỉ có ở lục địa nơi Vương Lâm và nữ tử kia là còn có khoảng trống mà thôi.

-Thời gian đóng băng không dài. Trong bọn họ có một người có tu vi cao thâm, cũng có khí tức của chủ nhân. Nữ cổ Thần này nói rõ ràng, lại nhìn Vương Lâm, tay phải giơ lên điểm vào mi tâm một chỉ. Lập tức mi tâm nàng xuất hiện một dòng xoáy. Hồng mang từ từ lóe lên. Một giọt máu tươi ngưng tụ ra từ trong dòng xoáy, rơi lên đầu ngón tay của nữ tử này.

Sau khi ngưng tụ ra giọt máu này từ trong thân thể, nữ tử này trông như suy yếu hẳn -Hấp thu nguyên thần huyết của Diệp Mịch, thương thế của ngươi sẽ khôi phục.

Nữ tử vừa nói, ngón tay vừa búng về phía trước, lập tức giọt máu tươi kia hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía Vương Lâm, dừng lại trước người hắn bảy tấc, lơ lửng nơi đó, phát ra ánh sáng đỏ như ngọc.

Vương Lâm nhìn giọt máu tươi, trong đó truyền ra khí tức quen thuộc của Diệp Mịch. Giọt máu tươi này chính là giọt nguyên thần huyết cuối cùng của Diệp Mịch, nếu Vương Lâm hấp thu thì sẽ viên mãn.

Nhưng hắn không lập tức thu lấy giọt máu này mà nhìn nữ cổ Thần đã suy yếu, nhíu mày.

-Vì sao lại giúp ta?

Vương Lâm chậm rãi mở miệng.

-Bởi vì ngươi chính là chủ nhân.

Nữ Cổ Thần mỉm cười, nhưng lời nói liền bị Vương Lâm cắt đứt.

-Vì sao?

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nữ tử này, lại nói.

Nữ Cổ Thần này trầm mặc một chút, trong mắt tràn ngập vẻ buồn bã, một lát sau mới cất giọng nói.

-Chủ nhân ngưng tụ máu huyết của Diệp Mịch hóa thành người thay chủ nhân bảo về Đông Lâm tông, ban cho vị trí thần trưởng lão.chẳng hôm giờ đã qua đi rất lâu, nhị vị trưởng lão Yêu, Ma đã tử vong trong giấc ngủ say khi bị đóng băng. Người còn lại nếu không có sinh cơ của chủ nhân nuôi dưỡng sẽ chậm rãi chết đi.

Ngươi mang theo hồn phách của chủ nhân, có thể tới được đây từ trung tâm động phủ, nhất định là muốn xông qua ngũ hoa bát môn trận, muốn rời khỏi Hô Phong Hoán Vũ, Tát Đậu Thành Binh này. Nếu ngươi mở được cánh cửa của động phủ giới thì xin hãy giúp ta rời khỏi nơi này.

Nữ tử cúi đầu hướng về phía Vương Lâm vái một cái, mái tóc mượt mà bay tán loạn, giống như thác nước, trông xinh đẹp vô cùng.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu.

-Ta có thể giúp ngươi!

Vương Lâm giơ tay phải lên nắm lấy giọt máu ở phía trước. Trên thực tế hắn khi nói chuyện với nữ tử này đã nhanh chóng chữa thương, đồng thời phân ra một tia thần thức xem xét giọt máu tươi này. Cho tới lúc này hắn không thấy điểm nào bất lợi đối với mình, lúc này mới gật đầu. Nấm lấy máu tươi, Vương Lâm bỗng nhiên vỗ về mi tâm mình. Trong nháy mắt máu tươi tiến vào mi tâm. tâm thân Vương Lâm giống như có sấm sét nổi lên. Nhưng hắn vẫn phân ra một bộ phận thần thức vờn quanh ngoài cơ thể. Nếu nữ tử kia có chút dị động thì hắn lập tức sẽ ra tay giết người.

Nguyên thần huyết của Diệp Mịch dung nhập vào mi tâm, lập tức tản ra trong thân thể Vương Lâm hóa thành một tia dung hợp vào thân thể hắn. Đây chính xác là máu của Diệp Mịch, sau khi tiến vào thân thể Vương Lâm không hề bài xích chút nào mà nhanh chóng dung hợp.

Bên trong giọt máu này có sinh cơ mênh mông, khuếch tán ra. Thân thể Vương Lâm truyền ra những tiếng bùng bùng, trên mi tâm trong hai mắt liền có tinh điểm thần, ma, yêu đồng thời biến ảo ra, cùng xoay tròn, lập tức hấp thu tất cả lực lượng trong giọt máu. Trong thiên địa bị đóng băng phía xa xa, khóe miệng Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười. Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt hắn cũng nhìn xuyên qua chỗ Vương Lâm, hướng về phía tầng băng xa xa.

-Nơi này đối với hắn chính là một cơ duyên. Ta giúp hắn tranh thủ thời gian mới được.

Huyền La Đại Thiên Tôn giơ tay phải lên, hướng về phía tầng băng điểm một cái. Lập tức tầng băng ở nơi này vô thanh vô tức dung nhập khí tức của Huyền La Đại Thiên Tôn hắn. Băng tầng ở nơi này lập tức trở nên kiên cố hơn cả ngàn vạn lần.

-Ngươi muốn thời gian bao lâu ta sẽ cho ngươi bấy lâu.

Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt cũng không nhìn Vương Lâm nữa mà nhìn lại nữ cổ Thần.

-Dù lai lịch của ngươi ra sao thì cuối cùng cũng là do Đạo cổ nhất mạch của ta biến thành. Người cổ tộc ta rất ít nữ. Nữ tử này có thể tăng cường bồi dưỡng, trở thành thị thiếp của đệ tử duy nhất của ta cũng xứng đáng.

Huyền La Đại Thiên Tôn sờ cằm, trong đầu hiện lên ý niệm này.

Giọt máu tươi trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng phân tán, khiến tâm thần hắn chấn động. Thân thể đang ngồi khoanh chân của hắn vang lên những tiếng bùng bùng không ngừng, trong chớp mắt đã hóa thành to tới hơn trăm trượng.

Bên trong giọt máu đó ẩn chứa Đạo cổ lực, đối với Vương Lâm là vật đại bổ. Nhất là trong lúc bị trọng thương này, vật ấy đối với hắn lại càng khó có được, sau khi tràn ngập toàn thân Vương Lâm liền chậm rãi khiến thân thể hắn mạnh mẽ hơn!

Xương cốt của hắn sau khi được máu tươi dung hợp lập tức chắc chắn hơn mấy lần, lại càng dẻo dai hơn so với trước càng khó bị tổn hại.

Huyết mạch của hắn dung hợp giọt máu này lại càng phát ra Đạo cổ lực mạnh mẽ. Một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, bao phủ bốn phía khiến cho đôi mắt nữ cổ Thần sững lại.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhưng bên trong thân thể lại như có sóng gió ngập trời. Giọt máu tươi nọ dung nhập khiến cho nguyên thần huyết của Diệp Mịch trên người Vương Lâm hoàn toàn đầy đủ. Do vậy chẳng khác nào nguyên thần của Diệp Mịch đang ở trên cơ thể Vương Lâm!

Cùng với sự thổ nạp của Vương Lâm, ở phía sau hắn chậm rãi xuất hiện hư ảnh của Diệp Mịch. Hư ảnh này biến ảo ra giống như bình thường khi chiến đấu, nhưng bản chất lại hoàn toàn bất đồng!

Hư ảnh khi chiến đấu bình thường là do khi đấu pháp, trong cơ thể Vương Lâm có Đạo cổ lực truyền thừa không đầy đủ, không thể ẩn dấu nên mới tản mát ra mà hiện lên.

Nhưng lúc này hư ảnh xuất hiện bên ngoài thân thể hắn lại không phải do Đạo cổ lực tỏa ra mà chính là tâm thần Vương Lâm biến thành. Hư ảnh này nói cho chính xác chính là nguyên thần của Diệp Mịch!

Nguyên thần này do nguyên thần huyết đầy đủ mới ngưng tụ ra. Theo thời gian trôi qua, hư ảnh nọ dần dần ngưng thật, thoạt nhìn giống hệt chân thân, lơ lửng phía sau Vương Lâm. Cảnh tượng này nhìn có hơi quỷ dị.

Cùng lúc đó, từ hư ảnh giống như thực chất của Diệp Mịch tỏa ra một luồng khí tức thuộc về Diệp Mịch. Khí tức này cũng không kinh thiên động địa nhưng lại khiến tất cả chúng sinh tam tộc cổ sinh ra từ máu huyết của hắn giống như đối mặt với tổ tiên!

Hai tầng uy áp đến từ linh hồn và tâm thần này đủ để khiến tất cả tam tộc do máu huyết của Diệp Mịch biến thành phải run rẩy vái lạy!

Nữ Cổ Thần nọ dù đã đưa nguyên thần huyết của Diệp Mịch cho Vương Lâm nhưng nếu nàng đã là cổ Thần thì bên trong cơ thể cũng có máu huyết tầm thường của Diệp Mịch!

Lúc này dưới uy áp, sắc mặt nàng tái nhợt, từ từ quỳ xuống mặt đất, không hề nhúc nhích.

Huyền La Đại Thiên Tôn nhìn nguyên thần Diệp Mịch phía sau Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ thương xót, than nhẹ một tiếng.

-Diệp Mịch này thiên tư không tồi, sau khi tản mát huyết mạch, hóa thành tam tộc trong động phủ giới này, cơ duyên may mắn lại xuất hiện Vương Lâm này. Diệp Mịch này có công! Chỉ là ngươi nếu muốn đoạt xá Vương Lâm thì lại. Không làm được đâu.

Huyền La Đại Thiên Tôn nhắm hai mắt lại. Nếu hắn không phải là vì Vương Lâm tới nơi này, chỉ là gặp gỡ bình thường thì hắn nhất định sẽ giúp Diệp Mịch. Chẳng qua vào lúc này hắn đã có lựa chọn.

Diệp Mịch năm đó rải máu tươi, trong đó có cả nguyên thần huyết. Một khi tất cả nguyên thần huyết ngưng tụ lại thì sẽ xuất hiện nguyên thần, tiến hành đoạt xá. Mà bởi vì đối tượng hắn đoạt xá nhất định là hậu bối được hắn truyền thừa nên không thể nào thất bại.

Nhưng Vương Lâm lại bất đồng. Hắn đã đạt được sự tán thành của cổ Tổ, đạt được hồn huyết. Do vậy hắn hiện giờ còn tôn quý hơn Diệp Mịch. Diệp Mịch không thể thành công! Đúng lúc này Chỉ thấy hư ảnh Diệp Mịch phía sau Vương Lâm bỗng nhiên chuyển động, hóa thành những tia khói bay về phía Vương Lâm, trong nháy mắt đã theo thất khiếu chui vào trong cơ thể hắn.

Trong tích tắc khi những tia khói này chui vào, Vương Lâm mở đôi mắt, hoàn toàn bình tĩnh. Hắn trước khi dung hợp đã nhận ra hiện tượng này. Nhưng hắn hiểu rõ rằng Diệp Mịch không thể đoạt xá mình.

Giờ phút này nguyên thần của Diệp Mịch dung hợp với Vương Lâm. Thời gian chậm rãi trôi qua, sau ba canh giờ, Vương Lâm thở dài một hơi, thân thể tỏa ra u quang, cuối cùng hóa thành thân thể tầm thường như trước.

Hai mắt hắn sáng như sao trời, vô cùng thâm thúy. Trong thân thể hắn, nguyên thần của Diệp Mịch đã biến mất. Trước mặt người có hồn huyết như Vương Lâm, Diệp Mịch không thể đối kháng, từ từ tiêu tán trở thành một bộ phận của Đạo cổ truyền thừa của Vương Lâm.

Thương thế của Vương Lâm đã hoàn toàn khôi phục. Nguyên thần huyết và nguyên thần của Diệp Mịch có tác dụng rất lớn. Nếu không thì Vương Lâm chữa thương phải cần tới mấy tháng, thậm chí lâu hơn mới từ từ khôi phục được.

Giờ phút này Vương Lâm đã có được hơn phân nửa Đạo cổ truyền thừa. Hắn còn cần có mắt trái và trái tim của Đạo cổ!

Hoặc còn cần một cánh tay trái.

Vương Lâm vừa hô hấp, ánh mắt vừa tùy ý đảo qua tầng băng. Nơi đó là vị trí của Huyền La Đại Thiên Tôn.

Đọc truyện chữ Full