Một chén trà nóng ấm áp như ở gia đình.
Trong Đạo Cổ hoàng thành, nam tử mặc hoàng bào đang đứng trên lầu các, hai tay chấp sau lưng nắm chặt, sắc mặt âm trầm, nhìn về phía khói xanh đã tán đi xa xa xa chân trời, trầm mặc hồi lâu.
Lão già phía sau hắn cũng không dám thở mạnh, dù trong lòng đang hoảng sợ nhưng lại cố gắng đè nén, không dám biểu lộ ra chút nào.
- Ta cảm nhận được khí tức của Hồn Huyết.
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ sát khí. Trong lòng hắn có một suy đoán. Một suy đoán này là cây đinh trong lòng hắn mấy trăm năm qua!
- Phải nhanh chóng dung hợp linh hồn đám phi tử vừa tuyển tới này đi!
Một hồi lâu sau, nam tử mặc hoàng bào chậm rãi nói.
- Tuân chỉ.
Lão già kia vội vàng quỳ xuống đất. Y phục sau lưng hắn lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi. Đối với mới Đạo Cổ Hoàng hỉ nộ vô thường này, hắn đã thấy rất nhiều người không biết tại sao mình bị xử tử.
Nam tử mặc hoàng bào vung tay áo, thân ảnh hoàn toàn biến mất.
Ở phía nam của Thiên Không Thành, phía trước Đạo Cổ Điện, Vương Lâm trong ánh mắt hoảng sợ của tộc nhân Đạo Cổ bốn phía, cất bước đi về phía Đạo Cổ Điện. Nhưng thân ảnh hắn không tiến vào điện này mà biến mất phía trước điện.
Lúc hắn xuất hiện đã ở một nơi phía sau, trong một địa phương như thế ngoại đào viên, ở bên cạnh hắn là một dòng suối nhỏ trong suốt, nước suối róc rách, len qua nhưng tảng đá chảy xuôi dòng, ở trong dòng nước còn có vài con cá đang tung tăng bơi lội.
Bên cạnh dòng suối nhỏ có một căn nhà tranh, phía trước nhà có một bàn đá. Một người thanh niên mặc thanh y đang ngồi trên một cái ghế ở đó. Hắn nhìn như còn trẻ tuổi nhưng trên cơ thể lại lộ ra vẻ tang thương, giống như đã trải qua vô số năm tháng vậy.
Hắn nhìn Vương Lâm, khuôn mặt hiện lên nụ cười.
Trên bàn đá có một chiếc bếp đun trà, bên trên đang đặt nước nóng. Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, nước liền sôi trào, bọt nước tỏa ra nhiệt khí.
- Tới đây, vi sư đang đun cho người một bình nước để cùng uống trà thơm nhất phẩm.
Vương Lâm cũng mỉm cười đi về phía trước, rót cho đối phương và mình mỗi người nửa chén, trước tiên cầm chén đưa hai tay cho nam tử mặc thanh y.
Nam tử này mỉm cười tiếp nhận, hiền lành nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm ngồi xuống một bên, cầm lấy chén tràn của mình, đưa lên miệng nhấp một ngụm, nhắm hai mắt lại, cảm nhận trong miệng đầy hương thơm, dung nhập vào trong cơ thể hóa thành một luồng nhiệt khí tản ra, khiến cả thân thể đều ấm áp.
- Thế nào?
Nam tử mặc thanh y mỉm cười nói.
- Ấm áp như gia đình vậy, Vương Lâm mở hai mắt, cười nói.
Nam tử mặc thanh y nghe vậy lập tức cười ha hả, có vẻ rất vui vẻ.
Hắn ở nơi này đợi đệ tử trở về, tự mình đun nước nóng pha trà, vốn cũng muốn nói cho Vương Lâm biết nơi này từ nay về sau là nhà của hắn!
Bởi vì trà này khiến thân thể ấm áp, cho người ta cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của gia đình.
Hai người mấy trăm năm không gặp mặt nhưng giờ phút này lại không chút xa cách mà rất hài hòa. Nam tử mặc thanh y kia vẫn luôn nhìn Vương Lâm, càng nhìn càng hài lòng.
- Vi sư năm đó khi rời khỏi Tiên Tộc cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng khi thấy ngươi xuất hiện ở Tiên Tộc thì vi sư biết sớm muộn sẽ có một ngày hai thầy trò chúng ta lại có thể gặp nhau!
Bình trà này từ năm đó vi sư đã chuẩn bị rồi.
Nam tử mặc thanh y này chính là Huyền La!
- Tất cả mọi chuyện ở Tiên Tộc của ngươi vi sư đều chú ý. Chẳng qua vi sư cũng không thể tới đón ngươi. Một khi vi sư tới thì mấy Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc đều có thể phát hiện ra.
Huyền La nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
- Nhưng ta tin tưởng đệ tử duy nhất của ta nhất định bất phàm. Hắn sẽ ra khỏi Tiên Tộc, đi tới Đạo Cổ nhất mạch ta!
Vương Lâm buông chén trà, ánh mắt nhìn Huyền La.
- Đệ tử đã đồng ý với sư tôn là sẽ tới đây, bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch.
- Bạch Phát Dược Thiên Tôn, đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, tốt!
Huyền La vừa cười vừa đứng dậy.
- Vương Lâm, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi. Ba ngày sau vi sư muốn đưa ngươi tới một số địa phương. Những địa phương này đối với việc tăng trưởng tu vi của ngươi có lợi ích rất lớn, là phần lễ bái sư đầu tiên vi sư muốn tặng ngươi!
Huyền La nhìn Vương Lâm mỉm cười, thân ảnh nhoáng một cái liền hoàn toàn biến mất.
- Vương Lâm, tặng cho ngươi nơi này!
Vương Lâm đứng dậy, hướng về phía bầu trời vái một cái, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Hắn đứng đó, vẻ phức tạp trong mắt dần dần tiêu tán.
- Thôi, ở lại Đạo Cổ nhất mạch này vậy.
Vương Lâm than khẽ, ngồi lên ghế đá, yên lặng uống trà.
Hắn chuẩn bị sống tại nơi này. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn. Hắn sẽ bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, cho tới khi hoàn thành hứa hẹn với Huyền La, dù nơi này vẫn khiến hắn có cảm giác xa lạ như trước.
Thời gian ba ngày thoáng chốc đã trôi qua. Vương Lâm ở địa phương như đào viên này, hít thở không khí tươi mát, nhìn mặt trời lên, mặt trời lặn. Sau ba ngày hắn cảm nhận được Huyền La kêu gọi, đi ra khỏi nhà tranh, từng bước bước tới. Sóng gợn lan ra, thân ảnh Vương Lâm biến mất khỏi đào viên.
Lúc hắn xuất hiện đã ở phía trước Đạo Cổ Điện. Lúc này là sáng sớm ngày thứ tư, cả ngọn núi bị mây mù bao phủ. Phía trước Đạo Cổ Điện, Huyền La đang đứng đó, phía sau còn có chín người.
Trong chín người này có bảy nam hai nữ, tu vi bất phàm, toàn bộ đều sau khi đạt được hai mươi bảy tinh điểm viên mãn, đạt được danh hiệu Đạo Cổ. Trong tích tắc khi thân ảnh Vương Lâm hiện ra, ánh mắt chín người này đều đồng loạt ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt đảo qua chín người này. Trong chín người này thì tu vi cao nhất là một lão già. Người này bất ngờ mang lại cho Vương Lâm cảm giác như tu sĩ Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc.
Còn về tám người khác thì có thể so với Thiên Tôn.
Vương Lâm nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn Vương Lâm. Chẳng qua Vương Lâm thì thong dong như thường còn trong tích tắc khi chín người nhìn thấy Vương Lâm, tâm thần bọn họ đều chấn động.
Trong mắt bọn họ, Vương Lâm giống như hóa thành một dòng xoáy lớn, cắn nuốt ánh mắt của bọn họ, thậm chí là cả lực lượng Cổ Tộc trong thân thể bọn họ cũng mơ hồ bị kéo ra.
- Chúng ta tham kiến Thiếu Thiên Tôn!
Chín người trầm mặc trong chốc lát, đồng loạt vái một cái đối với Vương Lâm.
- Vương Lâm, chín người này là người dưới trướng vi sư, đi theo vi sư đã nhiều năm. Từ nay về sau chín người bọn họ nghe theo hiệu lệnh của ngươi.
Huyền La mỉm cười nhìn chín người nọ đang vái Vương Lâm.
- Đa tạ sư tôn.
Vương Lâm bình tĩnh nói.
Huyền La mỉm cười, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên nhướng mày nhìn về phía bầu trời. Vương Lâm sau đó cũng phát hiện ra, đưa mắt nhìn lên.
Còn chín người nọ thì giờ phút này mới cảm ứng ra biến hóa trên bầu trời, cũng lần lượt ngẩng đầu.
Một lát sau, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều gợn sóng. Trong tầng tầng gợn sóng lan tỏa ra, một vùng tử quang lóe lên, hóa thành tử khí nồng đậm. Bất ngờ tràn ngập bầu trời. Tử khí này khuếch tán ra, chỉ thấy một tiếng gầm nhẹ truyền ra. Một cánh tay khổng lồ bỗng nhiên từ trong tử khí vươn ra. Một đại hán vài trăm trượng bước ra khỏi nơi đó.
Phía sau hắn còn có Cổ Yêu mấy trăm trượng. Trong chốc lát, từ trong tử khí lần lượt đi ra gần trăm người!
Gần trăm người này mỗi người đều có tu vi không kém, tuy rằng người đạt tới Thiên Tôn không nhiều lắm như hầu như đều có thể so với Kim Tôn, trong đó có cả Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma!
Bọn họ sau khi xuất hiện liền đứng chỉnh tề trên bầu trời, quỳ xuống hướng về phía tử khí.
- Cung nghênh Cổ Hoàng.
Tiếng nói giống như tiếng gầm thét hóa thành sóng ầm vang vọng trong thiên địa.
Tiếng nói này xuất hiện, chỉ thấy tử khí nọ quay cuồng kịch liệt. Từ trong đó có một người đi ra. Người này mặc hoàng bào, đội vương miện, thần sắc không giận mà uy, chấp tay sau lưng từng bước đi tới.
Phía sau hắn còn có hai lão già. Hai lão già này khom người đi theo.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người hai lão già này, hai mắt âm thầm lóe lên. Hai người này không ngờ lại có khí tức không kém Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc!
- Cung nghênh Cổ Hoàng!
Chín người dưới trướng Huyền La đang đứng trước Đạo Cổ Điện trong chớp mắt khi thấy tử khí này, thần sắc liền lộ vẻ cung kính. Đợi tới khi nam tử mặc hoàng bào xuất hiện, sự cung kính liền hóa thành cuồng nhiệt, giờ phút này lập tức quỳ xuống mặt đất.
Chỉ có Huyền La và Vương Lâm là vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn lại.
- Diệp Đạo bái kiến Huyền La Tôn.
Nam tử mặc hoàng bào mỉm cười. Vừa tươi cười, thần sắc uy nghiêm của hắn lập tức tan biến, trở thành tươi mát như gió xuân, dù là kẻ nào nhìn ấy cũng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Vương Lâm đứng đó nhìn nam tử mặc hoàng bào này. Từ lời nói của những người quỳ lạy bốn phía, Vương Lâm biết thân phận của kẻ này chính là Đạo Cổ Hoàng!
Nhìn người này, Vương Lâm cảm thấy hắn hơi đối lập với Tiên Hoàng Liên Đạo Chân. Người này dù tu vi hay khí chất đều không thể so sánh với Tiên Hoàng. Nhưng người này được mọi người tôn kính từ nội tâm. Từ chín người dưới trướng Huyền La có thể thấy rõ điều này.
Nhưng tu vi chỉ là Thiên Tôn mà thôi. Thần sắc Vương Lâm như thường. Hoàng quyền của Đạo Cổ hoàng tôn có thể ảnh hưởng tới tất cả tộc nhân Đạo Cổ nhưng không ảnh hưởng tới Vương Lâm hắn.
- Người tới có chuyện gì?
Thần sắc Huyền La như thường, chậm rãi nói.
- Ba ngày trước Diệp Đạo phát hiện ra khói hương nơi này cuồn cuộn thẳng thiên, đoán rằng Đạo Cổ nhất mạch chúng ta lại xuất hiện một cường giả cho nên tới đây xem. Huyền La Tôn, người này là vị cường giả kia sao?
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười hơi gật đầu với Vương Lâm.
- Hắn là đệ tử của bổn tôn. Chắc ngươi cũng từng nghe nói Bạch Phát Dược Thiên Tôn, Vương Lâm! Hắn thay thế lão phu, lúc lão phu chuyển thế sẽ bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch chúng ta.
Huyền La bình tĩnh nói, đầy thâm ý nhìn Đạo Cổ hoàng tôn một cái.
- Vương Lâm, hắn là Đạo Cổ Hoàng của chúng ta, cũng là người mà về sau ngươi phải bảo vệ. Hắn nếu thoái vị thì ngươi sẽ phải chọn từ trong nhiều hoàng tử ra một người trở thành tân hoàng tôn. Đây là quyền lợi của Đại Thiên Tôn!
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng tâm thần chấn động. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói mỗi đời hoàng tôn đều do Đại Thiên Tôn quyết định lựa chọn!
Hoàng quyền của Cổ Tộc và Đại Thiên Tôn có thể cùng tồn tại qua năm tháng vạn cổ. Có lẽ chính nhờ điểm này! Khó trách Kế Đô hoàng tử của Thủy Cổ nhất mạch lại muốn nhờ ta trợ giúp. Bởi chiến lực của ta là đệ nhất dưới trướng Đại Thiên Tôn, sẽ giúp hắn được Đại Thiên Tôn coi trọng, nhất định là còn có chỗ ta chưa hiểu rõ.
Vương Lâm trầm ngâm, đột nhiên một lão già bên canh hoàng tôn quát khẽ một tiếng.
- Dù là đệ tử của Đại Thiên Tôn nhưng vẫn là tộc nhân Đạo Cổ chúng ta như trước. Dựa theo tộc quy, phàm là tộc nhân, trừ Đại Thiên Tôn ra thì hễ nhìn thấy Đạo Cổ hoàng tôn đều phải quỳ lạy!
- Người còn không quỳ mau!
Hai mắt lão già nọ lộ hàn quang, giọng nói âm trầm!