TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 474: Đây là của ta

Hàn Lập há miệng phun ra một đoàn ánh sáng màu xanh vào trong hồ lô.

Phía trên của lục sắc hồ lô lập tức hiện lên một tầng hào quang xanh biếc, trên mặt mơ hồ có từng mảnh phù văn nhỏ lưu chuyển nhu hoà liên tục như gợn sóng toả ra xung quanh làm cho người ta cảm nhận thấy sinh cơ bừng bừng.

Giữa tầng hào quang xanh biếc tản mát ra một cỗ lực lượng pháp tắc chấn động xung quanh.

Ánh mắt Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng vì cảm nhận được giữa mình và lục sắc hồ lô có sự liên hệ về tinh thần.

Hắn tâm niệm vừa động, liền nhỏ ra một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay xuống bề mặt lục sắc hồ lô.

Thế nhưng giọt tinh huyết lại không có thể dung nhập vào trong đó mà tại bề mặt của hồ lô chảy thẳng xuống rồi rơi mất.

Hàn Lập gặp tình huống này không có lộ ra sự thất vọng mà ngược lại nhãn tình sáng lên khẽ gật đầu hài lòng, cái lục sắc hồ lô này quả nhiên là Huyền Thiên chi bảo.

Hắn tuy rằng trước kia có được Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, nhưng đối với Huyền Thiên chi bảo cũng không hiểu rõ lắm. Sau khi đến Tiên Giới, hắn mới dần dần tìm hiểu được một số thông tin về Huyền Thiên chi bảo trên các điển tịch.

Huyền Thiên chi bảo là một vật được thiên địa nuôi dưỡng, cùng những Tiên Khí bình thường khác nhau rất lớn. Một trong những dấu hiệu trọng yếu của Huyền Thiên chi bảo là không cách nào dùng tinh huyết tế luyện, mà chỉ có thể lấy Tiên Linh Lực bản thân chậm rãi bồi dưỡng rồi dần dần luyện hóa để khống chế sử dụng. Tuy nhiên thời gian để luyện hóa rất dài.

Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm của Hàn Lập lúc trước cũng như thế, phải ôn dưỡng trong người biết bao nhiêu năm, mới dần dần có thể khống chế tự nhiên.

Mà chủ nhân Huyền Thiên chi bảo một khi bị giết, bảo vật rơi vào tay một người khác thì người nọ cũng có thể lập tức sử dụng, sẽ không giống như Tiên Khí bình thường phải khu trừ tinh huyết lạc ấn rồi dùng tinh huyết của mình từ từ tế luyện lại mới có thể sử dụng, thậm chí đã từng xuất hiện tình huống Tiên Khí không thể phát huy ra toàn bộ uy năng sau khi tế luyện.

Hàn Lập sau khi nghĩ như vậy liền hít sâu một hơi, đem lục sắc hồ lô áp vào trên trán, rót một tia Thần Niệm vào trong hồ lô.

Sau một khắc, ánh mắt hắn hơi trợn to, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bên trong hồ lô là một cái không gian khá lớn, khắp nơi tràn ngập ánh sáng xanh cuộn nhẹ, hình thành một vòng xoáy lục sắc thật lớn.

Không gian trong hồ lô càng sâu càng mơ hồ không rõ, lờ mờ dường như còn có cái gì khác. Nhưng ở giữa vòng xoáy lục sắc có một thanh tiểu kiếm màu xanh đang lơ lửng, đúng là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của hắn.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng âm thầm buông lỏng, cuối cùng đã tìm về bổn mạng Tiên Khí của mình, nếu bộ bảy mươi hai thanh phi kiếm thiếu đi một thanh trong thì cũng phiền toái không nhỏ.

Tuy nhiên hắn không có lập tức thu hồi bổn mạng phi kiếm, mà tiếp tục khống chế Thần Niệm hướng phía không gian ở chỗ sâu hơn mà dò xét.

Nhưng lúc Thần Niệm vừa mới lan đến sát vòng xoáy lục sắc, lập tức đụng phải một cỗ lực vô hình ngăn cản Thần Niệm tiếp tục đi tới.

Hàn Lập trong lòng có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ một chút, lại gia tăng Thần Niệm Lực, nhưng phát hiện vẫn không cách nào tiến lên được.

Hắn ánh mắt chớp động liền dừng lại không có tiếp tục cố gắng phí công.

Tầng bình chướng vô hình này, cho dù tăng thêm Thần Niệm Lực tựa hồ cũng vô dụng, cần phải tìm những biện pháp khác mới có thể đột phá. Hắn đoán chừng phải tiếp tục bồi dưỡng hồ lô cho đến chính thức khống chế được thì mới có thể vượt qua.

Bất quá đối với hắn mà nói, lục sắc hồ lô càng huyền diệu, càng lợi hại thì đương nhiên càng tốt.

Hắn tâm niệm vừa động, liền đem Thần Niệm đến quấn quanh tiểu kiếm màu xanh kéo ra ngoài.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, một thanh tiểu kiếm theo miệng hồ lô bắn ra.

Ánh sáng nhu hòa từ trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tản phát ra, so với trước mờ đi vài phần.

Hàn Lập nhướng mày, lập tức thông qua tâm thần lạc ấn cảm ứng được sự biến hoá bên trong phi kiếm, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hào quang của thanh phi kiếm trở nên ảm đạm, thực sự không phải là do linh lực ẩn chứa trong đó bị suy yếu.

Linh lực khổng lồ bên trong phi kiếm không suy yếu chút nào, mà là ban đầu nó vốn có chút hỗn tạp thì nay lại tinh thuần không ít, vì thế hào quang càng thêm nội liễm.

Hàn Lập trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hắn không nghĩ tới, lục sắc hồ lô còn có tác dụng tinh thuần linh lực.

Hắn suy nghĩ một chút, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu xanh, chui vào trong lục sắc hồ lô.

Miệng hồ lô lục quang lóe lên, phun ra một luồng quang mang màu xanh, lần nữa quấn lấy thanh phi kiếm, thu vào bên trong hồ lô.

Hàn Lập giờ phút này ánh mắt lại lóe lên, một lần nữa vung tay ra.

Kim quang lóe lên, một tòa lầu các ba tầng to cỡ chiếc đèn lồng hiện ra, đúng là kiện Tiên Khí có thần thông vây khốn mà hắn tìm được lúc trước tại U Hàn cung.

Quang mang màu xanh chợt hiện ra cũng thu toà lầu các vào trong hồ lô.

Do chưa nắm rõ tác dụng của hồ lô nên hắn mới phải thử nghiệm thêm trên một bảo bối khác để nghiên cứu.

Hàn Lập lật tay đem hồ lô thu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn lại trên mặt đất, chân mày cau lại.

Trên mặt đất những bảo vật này số lượng quá nhiều, hơn nữa đại đa số hắn đều không nhận biết được, cứ như vậy mà sắp xếp lại, chỉ sợ phải tốn một hai ngày mới làm xong.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, thấp giọng quát to một tiếng "Ma Quang" .

Tiếng nói hạ xuống, cái bóng của hắn liền vặn vẹo, lắc lư sau đó hướng chung quanh kéo dài ra vài phần.

Bóng dáng phát ra một chút âm thanh lạ, một cái bóng đen sì từ trong bóng người của hắn tách ra, nhanh chóng đứng yên đứng lên, hóa thành Ma Quang thân ảnh.

"Hàn đạo hữu, có chuyện gì phân phó... Ồ, tu vi đạo hữu tăng lên, làm sao có thể, lúc này mới qua bao nhiêu thời gian? Đạo hữu thật sự là... Thật sự là kỳ tài, Tiên Giới hiếm thấy, Tiên Giới hiếm thấy a." Ma Quang cảm ứng được khí tức của Hàn Lập, thất thanh nói.

Hắn hướng phía chung quanh nhìn lại, thấy trước người Hàn Lập có rất nhiều đồ vật, còn có Kim Đồng bên cạnh, một lần nữa khẽ giật mình.

Hàn Lập không có để ý Ma Quang, vung tay lên.

Lôi quang màu vàng lóe lên, thân ảnh Giải Đạo Nhân hiện ra.

"Giải đạo hữu..." Ma Quang cảm ứng khí tức Giải Đạo Nhân đang tản mát ra thì thần tình lần nữa biến đổi, lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên.

Hắn giờ phút này tuy rằng tu vi đều khôi phục, nhưng cũng chỉ có thực lực Chân Tiên hậu kỳ, trong khi đó Giải Đạo Nhân cũng đã là một cỗ Kim Tiên khôi lỗi, còn Kim Đồng cũng đã đạt tới cấp Kim Tiên, Hàn Lập thì đã là một Kim Tiên chân chính, mà còn đạt tới Kim Tiên trung kỳ, có thể nói, hắn bị đám người Hàn Lập bỏ lại đằng sau khá xa.

"Vừa rồi ta cùng một vị Kim Tiên giao thủ, sau chém giết đã lấy được không ít đồ vật. Mấy thứ này có số lượng nhiều, hơn nữa đại đa số ta cũng không nhận biết được. Nhị vị kiến thức đối với Tiên Vực đều hơn xa Hàn mỗ cho nên muốn mời các ngươi giúp ta phân biệt một chút." Hàn Lập nói thẳng.

"Nguyên lai là việc này, không có vấn đề. Tại hạ tu vi tuy rằng không cao, nhưng lúc trước đi theo Mã Lương cũng có chút hiểu biết." Ma Quang cười nói.

Giải Đạo Nhân cũng nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập.

"Trước hết mời nhị vị giúp ta sắp xếp lại mấy thứ này, đồng thời đem lai lịch công dụng, khắc vào ngọc giản cho ta thuận tiện tra tìm." Hàn Lập lấy ra hai khối ngọc giản trống đưa cho Ma Quang, Giải Đạo Nhân.

"YAA.A.A.., thật nhiều bảo bối!" Vào thời khắc này, một âm thanh trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, thì ra là Kim Đồng chẳng biết đình chỉ tu luyện từ lúc nào, đã đi tới gần, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.

"Phệ Kim Tiên, nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi tiến triển nhanh quá, Hàn đạo hữu có ngươi tương trợ, sau này nhất định có thể tiến giai Đạo Tổ, tung hoành Tiên Vực." Ma Quang cất tiếng chào hỏi Kim Đồng, chắp tay cười nói.

"Bộ dạng ngươi thoạt nhìn lén lén lút lút khiến người chán ghét, mau tránh ra!" Nhưng Kim Đồng lại nhăn mày, chẳng hề vui vẻ nói với Ma Quang.

Ma Quang nghe vậy, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.

"Kim đồng, không được vô lễ. Năm đó chúng ta cùng nhau phi thăng Tiên Giới, sau đó mỗi người đều đã trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay có thể tụ họp trở lại, âu cũng là duyên phận." Hàn Lập thanh âm trầm xuống, mắng.

Kim Đồng liếc nhìn Ma Quang, hừ một tiếng, không có nói gì nữa. Sau một khắc, nàng lập tức bị hấp dẫn bởi các Linh Bảo rực rỡ muôn màu muôn sắc nằm trên mặt đất, mắt mở to nhìn chằm chằm.

"Kim Đồng, chúng ta lần này thu hoạch không ít." Hàn Lập thấy vậy, vừa cười vừa nói.

Kim Đồng lúc này như không nghe thấy Hàn Lập nói gì, quai hàm khua lên, há miệng phun ra một đạo kim quang, thoáng cái quấn lấy bảy tám chuôi phi đao màu vàng có tạo hình giống nhau ở cách đó không xa, thoạt nhìn là một bộ Linh Bảo hoàn chỉnh.

Mỗi một chuôi phi đao đều tản mát ra linh lực kinh người, hiển nhiên là Linh Bảo cực kỳ bất phàm.

Kim quang bắn ngược quay về, mang theo những phi đao, trực tiếp chui vào miệng của Kim Đồng.

Kim Đồng khép miệng lại, lúc này bắt đầu nhai rôm rốp mấy ngọn phi đao rồi từng chút từng chút nuốt xuống.

Một màn này làm cho Ma Quang và Giải Đạo Nhân hơi ngẩn ra, Hàn Lập trên mặt co lại, nhưng mà cũng chẳng nói gì.

Chỉ thấy kim quang trên thân Kim Đồng lập loè, sau đó hội tụ đến trên hai tay.

Hai cánh tay của nàng lập tức trở nên ngưng thực hơn, trên thân khí tức cũng tăng theo.

Hàn Lập ánh mắt chớp lên, bản thân muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

Kim Đồng sắc mặt vui mừng, ánh mắt lần nữa lại hướng ra chung quanh, rất nhanh lưu ý đến một thanh chuỳ bạc, sau đó liến há miệng phát ra một cỗ kim quang hút đến trước người.

Kim Đồng cứ như vậy không coi ai ra gì ngồi xuống mặt đất, ôm chùy bạc trước ngực, há miệng khẽ cắn.

Rặc rặc!

Một góc chùy bạc bị cắn xuống, sau đó có tiếng nhai nuốt, như đang gặm củ cải trắng, thậm chí từ trong mũi phát ra âm thanh nho nhỏ của một ca khúc quái dị nào đó.

Hàn Lập nhìn thấy phẩm chất của chùy bạc phẩm còn cao hơn so với bộ phi đao Linh Bảo vừa rồi, không kém Tiên Khí bình thường nhiều.

Hắn giơ lên tay, nhưng sau đó lại hạ xuống.

"Tốt rồi. Các ngươi sắp xếp nhanh một chút, sau đó thu mấy thứ này lại." Hàn Lập nói xong lấy ra hai cái trữ vật Pháp Khí, ném cho hai người Ma Quang.

Cả hai đáp ứng một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn nhau, chợt tăng tốc sắp xếp lại các đồ vật trên mặt đất.

Hàn Lập ánh mắt quét ra chung quanh, tựa hồ phát hiện cái gì, phất tay phát ra một vệt ánh sáng màu xanh bao lấy một thanh trường đao màu tím, một cái lưới màu vàng, một cái bài lâu màu trắng, đang muốn thu hồi lại.

Vào thời khắc này, một cánh tay nhỏ nhanh như tia chớp từ bên cạnh chộp đến, bắt lấy chuôi trường đao màu tím.

"Đây là của ta!" Kim Đồng lớn tiếng reo lên, ánh mắt nhìn sang Hàn Lập hết sức mong chờ.

"Kim Đồng, nơi này không thiếu bảo vật, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng ba kiện Tiên Khí này, hiện tại ngươi ăn chưa hẳn có thể tiêu hóa, lần sau sẽ cho ngươi được không." Hàn Lập vung tay lên, thu cái lưới màu vàng và cái bài lâu màu trắng vào, thấy Kim Đồng chưa buông tay nên cũng chưa thu hồi ánh sáng xanh đang bao trùm trường đao màu tím, gượng cười nói.

"Thật nhỏ mọn!" Kim Đồng bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm chặt trường đao, không có ý buông tay chút nào.

"Như vậy đi, người đem trường đao màu tím này cho ta, ta cam đoan sau này chém giết một gã Kim Tiên đền bù cho ngươi một cái Nguyên Anh Kim Tiên, được không?" Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt rồi nói.

Kim Đồng lần này không có trả lời Hàn Lập, mà chợt cúi đầu, há miệng trực cắn trường đao màu tím.

Đọc truyện chữ Full