Dịch Giả: Huyết hận.
Ngày chết đã đến! Sáu người đồng thời có cảm giác tuyệt vọng đến phát khóc!
Bọn họ chỉ nhìn thấy sáu đạo hoàng quang chói mắt, không chú ý rằng, người trước mặt không hề khiến cho bọn họ có áp lực cường đại như địa huyền cao thủ. Nhưng trong lòng tự nhiên lại sinh ra sự sợ hãi tuyệt vọng, làm cho họ tự nhiên mất tập trung, mà cũng chỉ cần một thoáng đó, lại quyết định tính mạng của sáu người này. Sở dĩ Quân Tà trước tiên đem mấy đồng tiền phát ra hào quang chói mắt, chính là vì đã đoán được điều này. Một sát thủ vĩ đại phải am hiểu được tâm lý của đối thủ, hắn nghĩ, sáu người kia gặp phải một đại cao thủ không thể đánh nổi, tất nhiên sẽ phải thất thần. Mà Quân Tà chờ cũng chính là cái khoảnh khắc đó. Một ngân phẩm huyền giai đang bị trọng thương, đột nhiên lại phải giao chiến với một cao thủ địa huyền đỉnh phong, tất nhiên sẽ cực kì sợ hãi và nghi ngờ. Có cảm giác như nghiền nát. Vài người này còn đang bị đuổi giết, chắc chắn sẽ thấy mất hết can đảm, buông tay thất thủ.
Quân Tà chờ chính là lúc đó!
Nếu lúc trước trực tiếp đánh úp, sáu người thì ít nhất ba người có thể né được đồng tiền của Quân Tà, vì phân ra thành sáu đạo lực lượng khống chế, tất nhiên không thể chuẩn xác bằng một được. Mà cho dù bọn họ chỉ còn một người, Quân Tà cũng đủ gặp phiền toái rồi. Tuy bọn họ bị thương, nhưng chỉ cần một người Quân Tà cũng khóc hận mà ra đi.
Tiểu lý phi đao sở dĩ nổi danh bách phát bách trúng, là vì mỗi lần hắn chỉ phóng có một đao!
Quân Tà xem trọng nhất là ngân phẩm huyền giả kia, tuy bị trọng thương, nhưng vẫn khiến cho Quân Tà bị áp lực rất lớn. Cũng chính hắn là người đã phát hiện ra tung tích của Quân Tà.
Sau khi sáu đồng tiền chói mắt bay ra, lập tức mười hai đạo quang mang đen tuyền bám sát theo sau. Nhưng sáu phi tiêu phía trước đã khiến bọn họ chú ý, lại thêm trời mưa to cản trở tầm mắt, hồn vía còn chưa ổn định, chỉ có cách mà nhảy tránh mấy cái phi tiêu tiền này, bọn họ còn không dám dùng vũ khí mà đỡ, sợ đỡ đòn của vị
"Địa huyền cao thủ"
này sẽ bị phản chấn mà làm thương tổn nội phủ. Trên thực tế nếu thật sự là một địa huyền cao thủ phóng ra ám khí, bọn họ căn bản không có cơ hội mà chứng kiến cái hào quang kia, cho dù là ngân phẩm huyền giai cũng không ngoại lệ, đáng tiếc, đang lúc khiếp sợ bọn họ cũng không để ý đến điều này.
Tuy bọn họ né rất nhanh, nhưng vẫn có hai người hét lên thảm thiết, né không kịp, phi tiêu cắm thẳng vào yết hầu, máu phun ra, người ngã xuống. Thậm chí người ngã xuống cũng đều cho rằng mình đã chết: cao thủ địa huyền đánh ra một đòn, một cửu phẩm nho nhỏ như mình ngoài chờ chết còn biết làm gì? Huống hồ vị trí phi tiêu lại là cổ họng…. Nhưng không ai chú ý, phi tiêu dù cắm ở yết hầu, nhưng không cắt đứt khí quản. Bốn tiếng kêu thảm thiết khác cũng đồng thời vang lên, mười hai thanh phi đao hoặc cổ họng, hoặc giữa trán, bốn người mỗi người đều dính hai thanh, mà toàn ở những bộ phận quan trọng. Trong mắt tràn đầy vẻ bất lực, lấy tay nắm vào chuôi đao ở yết hầu, nằm gục xuống dưới mưa. Vị ngân phẩm cao thủ kia càng được Quân Tà chăm sóc kỹ, trên mình đã bị thương không né nổi, lại càng thê thảm. Trên đầu trên người găm bốn đao, cắm sâu trong thân thể, lút không nhìn thấy chuôi. Bọn họ đến chết vẫn không hiểu, chính mình đã tránh được đòn đầu tiên, sao lại bị phi đao phi trúng? Cao thủ địa huyền coi mình chỉ như con kiến, một đòn không trúng, nên nghĩ đến thân phận mà dừng lại, vì sao lại ra tay, vì sao:48:, vì sao:48:? (vì nó là nv chính:113:). Đối với đối thủ cấp thấp hơn mình lại đánh lén, thậm chí là hai lần…. chẳng lẽ hiện tại cao thủ địa huyền đều là những kẻ không biết xấu hổ như vậy? Cao thủ địa huyền ở thế giới này phần lớn đều tự trọng thân phận của mình, sao lại trở nên vô liêm sỉ như vậy?
Cao thủ
"cấp địa huyền"
Quân Tà lại không chút do dự, lao đến như tia chớp, thuận tay rút một phi đao trên trán một thi thể, cước bộ chưa dừng lại, đi hai bước như một, bay đến vị trí hai người ngã xuống lúc trước, xoay ngược cổ tay, đâm thẳng vào tim. Hai người này tuy bị thương không nhẹ, nhưng vết thương không đủ để mất mạng. Tuy bây giờ vẫn còn đang hoảng sợ, nhưng vẫn còn sức chiến đấu, người còn sức, tuyệt đối không thể tha. Ngay cả khi hắn đã hấp hối. Cái giây phút cuối cùng ở kiếp trước đã dạy cho Quân Tà điều này. Người không có khả năng uy hiếp với mình, chỉ có người chết! Sát khí trong lòng Quân Tà điên cuồng dâng lên, khuôn mặt trở nên vô tình lãnh khốc. Bàn tay nắm phi đao của Quân Tà còn chưa đâm xuống, mũi chân đã hướng ra ngoài, khi phi đao vừa đâm thì chân đã di chuyển, phi đao đâm xuống lập tức buông tay, xoay người hướng đến tên còn lại, lấy tay làm dao, chém thẳng vào cổ họng. Động tác liên hoàn cực kì nhanh chóng, làm người ta không kịp nhìn, như là màu vàng của kim tệ vừa rời tay, thân ảnh Quân Tà đã phi theo, bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, Quân Tà đã rút ra phi đao trên đầu bọn họ, bốn cỗ thi thể ngã xuống mặt đất còn chưa phát ra thành tiếng, chuôi phi đao đã đâm vào tim, mà tay kia thì đã chém thẳng vào cổ họng. Tim dính đao, người nọ ngay cả hừ một tiếng cũng không thể, trực tiếp mất mạng! (disconnect to server!). Trong chớp mắt, yết hầu người cuối cùng gãy thì bốn cỗ thi thể cũng ngã xuống đất.
Sau khi hoàn thành, Quân Tà mới thở dốc, với thân thể của hắn bây giờ, phải hoàn thành những động tác như vậy thật là khó. Lúc trước Quân Mạc Tà gần như đã làm cho thân thể này sạch sẽ( ý nói làm sạch, chả còn cái gì, yếu nhớt), nếu không có thoát thai hoán cốt lúc trước cùng với một tháng rèn luyện, hồi phục, chắc chắn không thể có được loạt động tác chiến đấu vừa rồi. Nhưng dù vậy, thời gian quá ngắn, phát huy cả mười phần, tinh thần cũng hoàn toàn buông lõng, không thể kháng cự lại được phản ứng ngược của các động tác, chỉ thấy cả người không chỗ nào không đau, gân cốt toàn thân như rã rời, đó là một cảm giác đau đớn thấm vào tận tim gan.
Trong miệng người cuối cùng oa một tiếng, phun ra một luồng máu tươi, phun thẳng vào mặt Quân Tà, đầu nhếch lên, ánh mắt hối hận nhìn Quân Tà, nói:
- Ngươi…. Ngươi không phải…. Địa…
Khi cái chết đã đến, hắn mới kịp tỉnh ngộ. Người trước mắt tuyệt đối không phải là cao thủ địa huyền!
- Con mẹ nó, ngươi đúng là đầu heo!
Quân Tà thở dài, nói với sự tiếc hận của hắn:
- Nếu là cao thủ địa huyền, đối phó với mấy tên rác rưởi như ngươi mà phải đánh lén sao?
Người nọ đột nhiên phát ra vài tiếng khanh khách quái dị, hai mắt long sòng sọc, trên mặt hiện vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ. Thân hình cố gượng, toàn thân như đèn hết dầu không biết lấy đâu ra sức lực, giơ một bàn tay chỉ vào Quân Tà, muốn nói cái gì lại không nói được, chỉ nhìn trừng trừng Quân Tà, một lúc lâu sau, lại ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi đoạn khí, hai mắt vẫn mở to, đúng là chết không nhắm mắt. Vốn hắn vẫn còn nói được, tuy rằng chắc chắn phải chết, nhưng cũng có thể cố được một lúc, ai ngờ lại chết như vậy. Câu nói của Quân Tà đã làm cho hắn tức uất mà chết.
Đi một vòng, nhặt lại tiền cùng phi đao, sau đó thuận tiện kiểm tra cả sáu người. Vẻ mặt Quân Tà thoải mái, động tác tự nhiên, như là đang lục túi của mình, không hề có sáu thi thể máu chảy đầm đìa. Sống một kiếp sát thủ đã sớm luyện cho hắn khả năng thấy núi lở mà không hoảng, hơn nữa cảnh máu chảy này, Quân Tà cũng thấy nhiều rồi….
Rốt cục lục soát trong người ngân phẩm cao thủ kia cũng ra được một cái bọc nhỏ, tung tung nó trong tay, Quân Tà đưa tay nhặt mũ tre rơi bên cạnh rồi giắt nó ở thắt lưng, bước nhanh mấy bước đã tới góc đường. Mưa vẫn rơi nặng hạt, làm thành một màn ngăn cách phía sau Quân Tà, chia Quân Tà với những cái xác kia thành hai thế giới.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế