Dịch Giả
Đột nhiên trên đầu tựa hồ cảm giác được một mảnh thanh lương, nguyên lai linh khí của Hồng Quân Tháp lúc này đã trực tiếp đổ vào đầu, sau đó mãnh liệt đi xuống, một đường nối thẳng tới đan điền, cuối cùng lại cuộn lên, Quân Mạc Tà lập tức cảm thấy cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt biến mất.
Tinh thần không khỏi phấn chấn, nhanh chóng mượn cỗ linh khí này khôi phục công lực của mình, đợi cho tới khi khôi phục được một phần ba công lực, hắn liền vận dụng Âm Dương Độn tâm pháp vội phát động!
- Phốc!
Quân Mạc Tà cuối cùng cũng rút được thân mình ra khỏi mặt đất, hít sâu một ngụm không khí trong lành, hắn lập tức có một loại cảm giác được tái sinh thêm một lần. Hắn tham lam hít lấy hít để, ta yêu không khí a, hắn cho tới lúc này mới phát hiện không khí thật tốt thật đáng yêu đến mức nào a...
Hồng hộc thở phì phò. Quân Mạc Tà cư nhiên còn không phát hiện ra, bản thân vẫn còn ở trong mặt đất, ước chừng một nửa phần eo phía dưới vẫn ở trong nền đất.
- Thiếu gia!
Một thanh âm cao vút đột nhiên vang lên, tiểu la lỵ Khả Nhi chạy như bay tới, vừa chạy vừa khóc:
- Thiếu gia người ngươi làm sao vậy? Ai làm vậy với người? Như thế nào lại tàn nhẫn như thế, thật là thiếu đạo đức mà, chôn sống người a, hu hu.
Quân Mạc Tà thầm nghĩ:
"Mình cũng không thể nói cho nha đầu kia biết được, chẳng lẽ nói tự mình chôn mình sao? Đây cũng quá dọa người đi! Không được, đánh chết cũng không thể nói, cô nãi nãi, ngươi cũng đừng có ồn ào nữa, ngươi đây là rắp tâm để cho người khác biết thiếu gia ta bị hâm à!"
Mất sức của chín trâu hai hổ mới thuyết phục được tiểu la lị ngừng rơi nước mắt. Quân Mạc Tà khó khăn muốn nhấc mình ra khỏi mặt đất, vùng eo đau nhức, hai chân mỏi nhừ, toàn thân không có một chỗ nào là không đau nhức, chỗ này đều là thổ địa kiên cố cả, hoàn toàn không có nửa điểm khe hở, không khó chịu mới là kì quái!
Khả Nhi tuy là người nhà, thế nhưng chuyện cổ quái như vậy càng ít người biết càng an toàn. Quân Mạc Tà cố nuôi một tia tinh thần để vận khởi lại tâm pháp đem thân thể nguyên lành rút ra, thế nhưng lại bất ngờ bị Khả Nhi phát hiện. Lúc này Quân Mạc Tà đúng là như chén nước bị úp ngược.
Cũng không thể vì la lỵ ở trước mắt mà chần chờ,
"Rột"
một tiếng, sau đó trên mặt đất xuất hiện một cái hố! Quá là giật mình nha! May mà chưa dọa tiểu nha đầu này thành bệnh tâm thần á! Sau đó nàng liền lấy tay bịt miệng mình lại cho khỏi kêu lên vui sướng.
Mạnh mẽ tạo thành một cái hố trên mặt đất. Quân Mạc Tà dùng hết sức lực leo ra khỏi hố. Nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Sau khi dặn dò tiểu la lị này không được nói lung tung, Quân Mạc Tà đang nghĩ muốn về phòng, đột nhiên...
- Trời ơi! A a a.
Một tiếng trầm bồng du dương pha lẫn tiếng rên mãnh liệt từ trong phòng Đường mập mạp vang tới tận trời xanh, âm thanh đáng sợ tới mức thân thể đang cực độ suy yếu, tinh thần vô cùng rã rời của Quân tam thiếu gia xuýt chút nữa thì đặt mông xuống đất.
Hai đời làm người, cả hai đời Quân đại sát thủ đều không có trải qua cảm giác dọa người như vậy, tiếng thét dọa người này thực sự có thể xua đuổi một nửa số người trong thành chạy đi a!
- Tam thiếu gia, thân thân tam thiếu gia oa, Mạc Tà huynh, đại gia, thân đại gia của ta! Ngài ở nơi nào đó? Mau tới nha mau tới nha.
Tiếng thét như lợn bị chọc tiết của Đường mập mạp xuyên thủng không trung truyền đến, mang theo một loại vui vẻ mãnh liệt, thanh âm này có thể gọi là đã là sự bành trướng hết mức có thể của thanh âm rồi, rất giống như một tên sắc lang tám đời không tìm được vợ, đột nhiên được ông trời ban cho thất vị tiên nữ đang tắm trước mặt.
Quân Mạc Tà kinh hãi lạnh mình bất an đẩy cánh cửa phòng của mập mạp ra, liền thấy thiếp thân thị nữ của Đường Nguyên đã sợ đến nỗi thân thể như lợn nái đứng sau cánh cửa run rẩy. Lúc này đã là hơn nửa đêm rồi, Đường mập mạp lại còn mở cuống họng thét to như vậy khiến đám người tuần tra xung quanh Quân gia cũng hưởng ứng kêu lên, khí thế như hồng a.
- Trời ạ! Đại gia, xin ngài hãy nằm xuống cho, nằm xuống.
Quân Mạc Tà hai ba bước đã tới giường. Nếu mập mạp này bị lăn xuống giường. Phỏng chừng đời này hắn sẽ bị phế mất, nếu như để gia hỏa này tàn phế trong nhà mình, vậy mình gặp xui rồi. Quân Mạc Tà có thể nào không vội đây?
- Ta ta ta, ta và ngươi ta ta, ngươi.
Nước mắt vui vẻ của Đường Nguyên chảy xuống đôi môi đang run rẩy, nói:
- Ta ta ta ngươi ngươi ngươi.
- Ngươi cái gì ngươi? Đừng có ta ngươi ngươi ta nữa!
Quân Mạc Tà liếc xéo mắt, tức giận hận không thể vả vào mồm hắn một cái, nói:
- Mập mạp, ta gọi ngươi là đại ca còn không được sao? Xin ngươi đừng có phát điên đó, đã qua nửa đêm rồi, cho dù ngài không nghỉ ngơi cũng để cho người khác nghỉ ngơi chứ. Ngài không thương dùm đám tuần tra ban đêm nhà ta sao, bọn họ đều mệt nhọc cả ngày rồi. Ngươi còn không định cho bọn họ nghỉ ngơi một chút sao? Hơn nửa đêm còn cùng ngươi hưng phấn kêu to a!
- Ta ta ta, ta con mẹ nó, ta muốn chết.
Đường Nguyên liếc tròng mắt nhìn Quân Mạc Tà, đột nhiên hu hu khóc lên:
- Tam thiếu, ca ca thật không biết, ngươi lại có thể thân mang ngọc kết, có trí định quốc an bang, tâm kế khiến quỷ thần khó lường, trí óc thông suốt kinh thiên động địa, phong vân biến sắc, là một kì tài có một không hai, kinh tài tuyệt diễm, tài hoa khắp thiên hạ, ta ta, ta đối với ngài quá sùng bái, giống như nước sông cuồn cuộn liên tục không ngừng, từng đợt từng đợt cuộn trào đi ra. Lại giống như Thiên Phạt sâm lâm vĩnh viễn đứng sừng sững, như đỉnh Tuyết Phong vĩnh viễn tuyết trắng, giống như biển rộng khôn cùng vĩnh viễn mãnh liệt bành trướng, ĐCM, trời ạ ta đối với ngươi thật sự...
- Ngừng!
Liên tiếp là lời vuốt mông ngựa khiến Quân Mạc Tà lâm vào mê võng dày đặc, vừa chóng mặt lại vừa cảm thây vui sướng, đồng thời lại cảm giác hắn khen ngợi không phải là mình, rốt cục hắn cũng giữ được một tia tỉnh táo cắt đứt lời lải nhải của Đường mập mạp.
Mập mạp này khẳng định có âm mưu, ta làm sao lại có tài như vậy, tuy đây là sự thật, thế nhưng luôn ẩn dấu, người khác có thể nhìn ra cũng đành chấp nhận, thế nhưng chỉ bằng mập mạp nhà ngươi cũng có thể nhìn ra nét đẹp của nội tâm mình a.
- Phần buôn bán này.
Mập mạp dùng bàn tay đang run rẩy chỉ vào tấm giấy đang nắm trong tay kia, nói:
- Thật sự là ngài ghi sao? Không có tìm người nào viết dùm chứ?
Quân Mạc Tà không hiểu ra sao lại gật đầu nói:
- Đúng vậy, làm sao thế? Điểm ấy mà cũng cần người thuê viết là sao?
Thật sự hắn không có thuê người. Quân đại thiếu chính là Sát Thủ Chi Vương, bởi vì cần thường xuyên sắm vai nhân vật có chút địa vị cho nên những tri thức căn bản trước đây đều nhớ rõ, tỷ như thiết kế một bản kế hoạch cho mập mạp, hắn cũng không quá hi vọng đây sẽ là một bản kiệt tác, phỏng chừng tùy tiện tìm một người buôn bán nổi tiếng tốt nghiệp đại học đều có thể xuất sắc hơn rất nhiều so với Quân đại thiếu gia!
Câu cú chỉ đơn giản hơn một chút mà thôi. Hắn không chú ý quá sâu khi viết bản kế hoạch này lắm.
Về phần mập mạp làm sao thành bộ dạng như vậy thì hắn chịu!
- Làm sao vậy? Ngài còn hỏi ta làm sao vậy à?
Đường Nguyên kích động muốn chết, hắn mang theo bộ dạng dơ dáng nắm chặt tay Quân Mạc Tà, sau đó liều mạng lắc:
- Sư phụ, sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy, không không, sư phụ, thỉnh ngài nhất định thu nhận đồ nhi a, làm đồ tôn cũng không thành vấn đề, ô, ta quá gà mà.
Quân Mạc Tà lập tức cảm giác hai tay của mình bị một đoàn bọt biển dày đặc bao trùm, hắn vội vàng dùng sức rút tay lại, mập mạp dùng hết sức như trẻ con giữ vú mẹ không chịu buông tha, Quân đại thiếu lúc này cũng không còn khí lực, nếu không thực sự đã chết sống xuất thủ rồi. Chỉ nghe mập mạp nước mắt chảy ròng ròng, cầu khẩn nói:
- Sư phụ, sư phụ, ngài hãy phát phát từ bi đi mà, nhận lấy đồ nhi đi.
- Mập mạp, ngươi cứ làm ra bộ dạng như vậy nữa, lão tử sẽ đem ngươi ném vào chuồng heo đó, ngươi có tin hay không? Mau buông tay ra!
Quân Mạc Tà hung dữ uy hiếp, sau đó vò đầu bứt tóc nói:
- Kế hoạch này chẳng lẽ có chỗ nên đổi?
Chẳng lẽ như
"Vương Bát khí"
như trong tv nói, tùy tiện xuất ra một thứ gì đó sau đó liền có tiểu đệ khóc lóc ôm đùi mình cầu xin?
Đường mập mạp lưu luyến buông lỏng tay hắn ra, vừa nghe lời này của hắn, lập tức trừng con mắt lên bất mãn kêu lên:
- Cái gì gọi là
"Còn có chút nên đổi?"
. Nói khoác cũng nên có hạn độ a. Tuy nói đây chính là chung cực bảo điển buôn bán! Thế nhưng chính là kiến văn sở vị là một phát minh cực lớn! Giá trị như vậy khiến bất luận là thương nhân gì trong thiên hạ đều muốn quỳ bái chăm chú học tập khắc khổ nghiên cứu cả đời tờ giấy này a! Nhưng ngươi cũng phải khiêm tốn một điểm, làm như vậy mới có phong độ của một bậc thương giới tông sư!
Nói liên thanh, Đường mập mạp lại có chút kích động lên.
- Khụ? Thực sự tốt như vậy sao?
Quân Mạc Tà thật sự có điểm hoài nghi. Ta làm sao lại trở thành nhất đại thương giới tông sư rồi. Dù sao hắn cũng không xác định làm sinh ý, nhiều lắm chỉ là ngụy trang mà thôi. Những tài liệu này cũng chỉ là ở kiếp trước sau khi nghe qua gặp qua là có thể nghĩ ra rồi viết lại được, sau đó lại đưa cho Đường mập mạp kiểm tra. Trong lòng thật sự không nắm chắc.
Không ngờ Đường mập mạp cư nhiên như thế lại tôn sùng như vậy. Điều này nằm ngoài ý muốn của hắn.
Quân đại sát thủ rõ ràng cảm thấy, hắn đã trải qua hai kiếp, thời đại cũng tương đồng, ngay cả buôn bán cũng giống nhau.
Không có tri thức thật đáng sợ!
Thế nhưng vượt qua mức quy định của tri thức lại càng đáng sợ hơn!
Đường Nguyên thở hổn hển hai ngụm, lúc này mới nhe răng nhếch miệng, vừa rồi hắn lăn qua lăn lại một phen, đã sớm động đến miệng vết thương, lúc trước kích động không có cảm giác, thời khắc này bình tĩnh lại mới có cảm giác đau đớn, mập mạp đau khổ nhưng vẫn cố nghiêm mặt nói:
- Tam thiếu, nhanh, xem mông của ta có chảy máu hay không? Đau quá!
- Nôn!
Quân Mạc Tà nôn khan một tiếng, nói:
- Ta không nhìn! Vạn nhất ngươi lại phun lần thứ hai, vậy khuôn mặt đẹp trai của bản thiếu gia sao có thể đi tán gái được nữa.
Đường Nguyên lập tức vừa đau lại vừa buồn cười, túng quẫn nói:
- Con bà nó, ngươi cho rằng muốn phun là có thể phun được sao? Hôm nay lão tử không có uống thuốc. Ngay cả cơm đều không dám ăn a.
Quân Mạc Tà thay hắn sửa lại miếng băng, nghiêm mặt nói:
- Mập mạp, nghiêm chỉnh mà nói, chủ ý này có thể sử dụng được không?
- Tin ta đi! Đây tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc của thiên hạ thương nhân đó! Bên trong tất cả đều là những điều rất quan trọng, rất ảo diệu mà chưa từng có ai đề cập qua! Chỉ cần dựa theo thuyết pháp này, nhiều lắm là thêm chút cải biến, ta và ngươi sẽ thành kẻ làm giàu đệ nhất trên đại lục này đó, tuyệt đối là ở trong tầm tay!
Đường Nguyên chỉ lên trời thề thốt, giọng nói không thể phủ định:
- Tam thiếu, chỉ cần ngươi có hàng, xem Đường Nguyên ta làm như thế nào đem cửa hàng của chúng ta mở khắp toàn bộ đại lục! Coi như là huyền thú trong Thiên Phạt sâm lâm đi nữa, chỉ cần bọn họ có bạc, lão tử cũng có thể mở tiệm trong đó!
- Vậy là tốt rồi!
Quân Mạc Tà thở hắt ra nói:
- Sau này chuyện này ta cũng không quản. Chờ khi thương thế của ngươi tốt lên, hết thảy đều do ngươi phụ trách, phàm là việc buôn bán, vô luận là tìm người, mua đất, xây dựng, chiêu công, mở cửa tiệm, bảo mật, vân vân, hết thảy mọi sự tình sau này đừng có tìm ta! Ta đối với thứ này không có hứng thú!
- Yên tâm, ta biết rồi. Đem một người cao nhân đỉnh phong làm chuyện này đúng là khinh thường ngươi rồi, ta hiểu rồi! Lần này Đường Nguyên ta sẽ thay ngươi làm, vàng bạc cứ cuồn cuộn mà đến, ngươi chỉ cần đứng nhìn là được rồi!
Đường Nguyên tin tưởng tràn trề, ánh mắt lại liếc lên tờ giấy, vừa nhìn vào khóe miệng lại tán thưởng không thôi.
- Ta đi ngủ đây, ngày mai còn có việc.
Quân Mạc Tà nói.
- Cút đi cút đi, chớ quấy rầy khi ta đang cao hứng, thứ tốt a.
Đường Nguyên phất phất tay, giống như đuổi ruồi, con mắt lại nhìn chằm chằm không chớp lên tờ giấy.
- Mẹ nó! Mới vừa rồi còn muốn bái lão tử làm thầy, bây giờ lại thay đổi thái độ! Ngươi chính là một tên đồ đệ ngỗ nghịch khi sư diệt tổ!
Quân Mạc Tà tức giận mắng, lại không thấy hắn trả lời. Tinh thần Đường Nguyên lúc này đang tập trung cao độ cũng không để ý đến Quân Mạc Tà nói.
Quân đại thiếu gia phẫn nộ bước ra khỏi cửa.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.