TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 170: Ta Làm Cho Ngươi Tức Chết!

Dịch Giả: Tiểu Lang

Quản Thanh Ba thầm nghĩ trong lòng:

"Tên này lúc nãy hóa ra là giả bộ, chưa đến ba câu đã lộ ra bản chất vốn có rồi!"

- Ta còn tưởng là địa phương nào, thì ra là Linh Vụ hồ.

Quản Thanh Ba cười hắc hắc, làm cái thủ thế, nói:

- Huynh đệ chúng ta đến đây đã hai ngày, thì cũng đã có một ngày rưỡi là ở nơi đó rồi.

- Hả? Thì ra hai vị cũng là người cùng sở thích a, ha ha, vậy là ta đoán sai rồi a.

Quân Mạc Tà thần sắc trở lên thân thiết, bộ dáng như kiểu gặp được người tri âm:

- Thế nào?

"Làm ăn"

ra sao? Các cô bé nơi này, đích thực là chậc chậc…nhiều nước a!

Quản Thanh Ba trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, đỏ mặt nói

- Kỳ thực không phải chúng ta đi tới đó vui chơi mà là…

- Đại ca!

Hắn vừa mới nói tới đây, Quản Thanh Nguyệt ở bên đột nhiên vội vàng ngăn lại, nhắc nhở, nhìn hắn một cái.

Quản Thanh Ba ha ha cười, tiêu sái nói:

- Thanh Nguyệt, đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc, có cái gì mà không thể nói cho người khác chứ, việc này cũng không phải cái gì dọa người. Lại nói, Quân Tam thiếu cũng coi như là người trong nhà, nói gì thì nói cũng có chút quan hệ.

Quân Mạc Tà liên tục gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Trong lòng đã có chút nghi hoặc:

"Chẳng lẽ hai huynh đệ này có tranh chấp? Quản Thanh Ba này rõ ràng muốn lật tẩy nội tình của đệ đệ hắn, có ý tứ gì?"

- Không dối gạt Tam thiếu, kỳ thật Nhị đệ đang có một vị hồng nhan tri kỉ, ở Linh Vụ triều, nàng là…kinh doanh.

Quản Thanh Ba nói câu

"kinh doanh"

quả nhiên là rất được, một vị nữ tử, ở kỹ viện kinh doanh…Là kinh doanh cái gì? Mua bán da thịt chứ gì nữa!

- Thì ra là thế!

Quân Mạc Tà tỉnh ngộ nói:

- Quản nhị huynh thật sự là người phong lưu, há há há…Đây là bản sắc của chúng ta a.

Quân Tam thiếu trong lòng rốt cục xác định tất cả nguyên nhân, vì sao thời gian ám sát lần này lại xảo diệu như thế, người ngoài Quân gia trên cơ bản là không thể biết, mà hành tung của mình, có thể nói là cơ mật trong Quân gia, nhưng vẫn bị đối phương đánh một cái trở tay không kịp, thì ra vấn đề đúng là ở trong này.

Quả nhiên là trộm trong nhà thì khó phòng a!

Không còn nghi ngờ gì nữa, vị hồng nhan tri kỉ kia của Quản Thanh Nguyệt, tất nhiên chính là vị Nguyệt Nhi cô nương kia. Mà cũng bởi vì hắn nói ra hành tung của Quân Mạc Tà, mới có thể tạo ra trận ám sát này.

Cho nên Quản Thanh Nguyệt có tham dự vào chuyện này hay không…Quân Mạc Tà suy đoán chắc chắn là có! Nếu không hắn nhìn thấy mình bình yên vô sự sẽ không thể có bộ dạng bối rối như thế.

"DKM nó, chúng ta hảo ý thân thích tiếp đãi các ngươi, tiểu tử ngươi cư nhiên cùng một con điếm tính kế lão tử?"

Nhưng lúc này không phải thời điểm phát tác, từ một loạt phản ứng của Quản Thanh Ba cho thấy, việc này hẳn là do Quản Thanh Nguyệt tự mình hành động, cùng Quản gia không có quan hệ gì, thậm chí Quản Đông Lưu, Quản Thanh Ba hai cha con họ hoàn toàn chẳng biết việc này, nếu không lúc này sao dám tới dự tiệc.

"Người trẻ tuổi chính là dễ xúc động. Chỉ cần mỹ nữ năn nỉ hắn làm việc gì đó, tự nhiên là một lời đáp ứng, còn quản cái gì thân thích hay không thân thích? Hậu quả lại nghiêm trọng hơn rất nhiều, lão tử mà có cái gì bất trắc, ngươi cho rằng chỉ bằng vào Quản gia của ngươi là có thể ứng phó được sao? Người ngu xuẩn quả đúng là không biết sợ!"

Quân Mạc Tà trong lòng thở dài.

"Tuy nói trước mắt không phải là thời cơ tốt nhất để trả thù, ta cũng không thể để cho ngươi thoải mái như thế được! Nguyệt Nhi không phải tình nhân trong mộng của ngươi sao? Tốt lắm! Tốt lắm! Khá khen cho bảo bối Nguyệt Nhi của ngươi! Mụ nội nó, ta không tin không thể làm cho ngươi tức đến chết!"

- Thì ra Quản nhị thiếu ở Linh Vụ Hồ còn có người quen a, ha ha, thất kính thất kính. Địa phương Linh Vụ hồ kia, ta còn là khách quen đó.

Quân Mạc Tà cười tủm tỉm thấp giọng nói:

- Lại nói, người quen của ta ở Linh Vụ Hồ có thể còn nhiều hơn so với Quản nhị thiếu ngươi đó.

- Ha ha, Quân Tam thiếu chính là thổ địa ở Thiên Hương thành, tự nhiên quen thuộc hơn so với ta rồi!

Quản Thanh Nguyệt miễn cưỡng cười cười.

- Tất nhiên! Rất nhiều Thanh Quan nhân (tức là mấy ẻm chỉ bán nghệ không bán thân) ở đó đều là ca ca ta bao đó nha.

Quân Mạc Tà một bộ dáng đắc ý dào dạt, thần tình dâm loạn, nhỏ giọng khoe ra nói:

- Tỷ như nói, vị Nguyệt Nhi cô nương ở Nghê Thường Các tại Linh Vụ Hồ kia, hắc hắc, đều nói nàng là đệ nhất tiểu mỹ nhân Linh Vụ Hồ, nhưng bổn thiếu gia, chính là vị ân khách đầu tiên của nàng a.

Quản Thanh Ba nhất thời thầm nghĩ trong lòng không hay rồi! Hắn lúc trước cùng đệ đệ đi tới Linh Vụ Hồ, sao có thể không biết, nữ nhân mà đệ đệ mình thích cũng gọi là Nguyệt Nhi.

Chẳng lẽ hai người này chính là một người.

Quản Thanh Nguyệt sắc mặt nhất thời lập tức trở lên tái mét. Hai mắt giống như đao phong nhìn Quân Mạc Tà, trong cổ họng

"cô"

một tiếng, chậm rãi nói:

- Thật sao? Tam thiếu không phải đang thổi da bò sao, vị Nguyệt Nhi tiểu thư kia chính là thanh quan nhân, như thế nào lại không biết tự trọng vậy chứ!

- Sao? Ngươi còn không tin à? Một nữ tử phong trần mà thôi, ở đó buôn hương bán phấn thì có cái gì mà tự trọng, ta còn có chứng cớ đó.

Quân Mạc Tà đắc ý khoa trương, tới gần một chút, cười tà nói:

- Nói cho ngươi biết, vị Nguyệt Nhi cô nương này trên…vú có ba nốt ruồi đỏ song song, thật sự là kiều diễm mê người, hắc hắc, vào buổi tối, da thịt trắng noãn, vòng eo mềm mại, đôi môi nóng bỏng kia, còn có trước ngực kia…Thật sự là rất phong tao, đã nghiền a, chậc chậc, ta từng cùng nàng triền miên vài ngày trên giường, vốn muốn cho nàng thêm ít bạc, chẳng qua nàng đối với ta đã yêu thương thắm thiết, kiên trì nói mình không phải bán thân, đành phải theo nàng…

Quân Mạc Tà bày ra đúng một bộ dáng sắc lang, trong hai mắt lộ vẻ hoài niệm, nước miếng cơ hồ sắp chảy cả ra, đôi tay còn trên không trung không ngừng phủ động, giống như đang vuốt ve da thịt mềm mại của vị Nguyệt Nhi cô nương kia…

- Đủ rồi!

Quản Thanh Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, đứng dậy, hai mắt đỏ lừ, bất cộng đái thiên nhìn Quân Mạc Tà, lớn tiếng mắng to:

- Quân Mạc Tà! Tên hỗn đản! Quân hỗn trướng! Đồ cực kì vô sỉ!

Quân Mạc Tà nhất thời cực kỳ hoảng sợ, chân tay luống cuống lui ra sau một chút.

Một tiếng hét lớn bất thình lình như vậy, trực tiếp chấn kinh toàn trường!

Quân gia cùng Quản gia trên danh nghĩa là quan hệ thông gia, đó là quan hệ thật thân thích, hôm nay thông gia đến đây, Quân Chiến Thiên lão gia tử tự nhiên là đích thân tham dự, gia chủ hai nhà đều đang ở đây, Quản Đông Lưu đang kính cẩn cùng Quân lão gia tử nói gì đó, Quân lão gia tử vuốt râu mỉm cười, đúng là một bộ dáng lão hoài an lòng. Quản Như Sơn cùng Quân Vô Ý hai người ngồi một bên mỉm cười, thỉnh thoảng lại thêm vào một hai câu, tạo ra một trận cười vui, đúng là rất vui vẻ hòa thuận.

Nào biết được ở phía sau bọn họ, Quản gia nhị công tử lại đột nhiên ở nơi nghiêm túc dị thường này nổi giận! Hơn nữa lại còn đối với vị Thiếu chủ duy nhất của Quân gia chửi ầm lên, thanh âm cực kỳ mãnh liệt, phản ứng nóng nảy, lộ ra lửa giận vạn trượng, giống như cùng Quân Mạc Tà có thù giết cha, hay là mối hận cướp vợ, có thể nào không khiến cho hai nhà bọn họ kinh ngạc khó hiểu chứ.

Vị Quản nhị công tử này hét lớn một tiếng, cư nhiên tạo ra hiệu quả mà cho dù là Thần Huyền cao thủ cũng không cách nào làm được. Quân lão gia tử, Quân Vô Ý, Quản Đông Lưu, Quản Như Sơn, Quản Thanh Hàn, lão Bàng đang đứng hầu bên cạnh, còn có bọn hạ nhân Quân gia đang tới lui bận rộn trong đại sảnh, đồng thời giật mình…

Không nói tới phản ứng của bọn hạ nhân, chỉ nói Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý hai người này chính là từ trong thi sơn huyết hải (núi thây biển máu) chém giết trải qua, trường hợp gì bọn họ còn chưa thấy chứ. Hôm nay cư nhiên lại bị tiểu nhi này hét lớn một tiếng làm giật mình, đây là việc trước giờ chưa từng có a!

Quản gia nhị thiếu gia đời này có thể hét lớn một tiếng kinh thế hãi tục như vậy, cũng đủ để hả hê trong đời rồi!

Quản Thanh Nguyệt cả người run rẩy, hai mắt phun lửa, bất cộng đái thiên nhìn Quân Mạc Tà, trên người không ngờ thản nhiên bộc phát ra sát khí mãnh liêt, tay phải làm một động tác cực kỳ thong thả, run rẩy co lại,

"ba"

một tiếng nắm lấy chuôi kiếm ở bên hông.

- Nghiệp chướng! Ngươi điên rồi sao.

Quản Đông Lưu rốt cục phục hồi tinh thần, lớn tiếng quát to. Hắn vô luận như thế nào cũng thật không ngờ, tự mình đều biết hai con trai hắn bình thường làm việc luôn luôn ổn trọng, vì sao hôm nay cư nhiên ở Quân gia đột nhiên thất thố? Cho dù là trời sụp xuống, cũng không thể ở Quân gia mà đối với độc đinh Quân Mạc Tà của Quân gia mà động thủ a, này không phải muốn tìm chết sao. (Độc đinh: Kẻ nối dõi duy nhất)

Quản Đông Lưu lại không biết được, lời nói của Quân Mạc Tà đối với Quản Thanh Nguyệt đã đả kích hắn lớn đến mức nào!

Quản Thanh Nguyệt quen biết Nguyệt Nhi từ ba năm trước, hơn nữa nhất kiến chung tình. Nhưng Nguyệt Nhi đối với hắn lại thủy chung giữ một khoảng cách nhất định, không xa không gần, Quản Thanh Nguyệt một lòng say mê theo đuổi, dùng mọi biện pháp, cả người cơ hồ vì thế muốn phát điên, đối với Quản Thanh Nguyệt mà nói, Nguyệt Nhi chính là toàn bộ cuộc sống của hắn, chính là nữ thần trong lòng hắn! Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào dám khinh nhờn Nguyệt Nhi.

Dù là một câu, cũng không được.

Nhưng có một ngày, Quản Thanh Nguyệt nhận được một chiếc khăn tay từ Nguyệt Nhi, trên đó có thêu hai chữ:

"Trân trọng"

! Từ sau lúc đó, Nguyệt Nhi từ trong thế giới của hắn trực tiếp biến mất như không khí bốc hơi.

Quản Thanh Nguyệt lập tức trở nên chán nản, thẳng đến trước đây, mới khôi phục được một chút. Lần này đến Thiên Hương thành, trên đường lại ngoài ý muốn nhận được tin tức đệ nhất mỹ nhân ở Linh Vụ Hồ trong Thiên Hương thành, càng nghĩ càng thấy giống người trong mộng của mình, sau khi tới Thiên Hương thành, lập tức tới gặp. Quả nhiên chính là Nguyệt Nhi, cái này đúng là không còn gì vui mừng hơn!

Mà Nguyệt Nhi sau khi nghe được tin Quản Thanh Hàn chính là đang hộ tống phụ thân đến Quân gia, vẻ mặt thống khổ nói cho Quản Thanh Nguyệt, Quân gia Tam công tử Quân Mạc Tà thường xuyên đến gây phiền toái cho nàng, không thể nhịn được nữa, bởi vậy muốn cho Quân Mạc Tà một chút giáo huấn. Quản Thanh Nguyệt căn bản không hề suy nghĩ gì, tự nhiên là đáp ứng ngay.

Lần này tiết lộ hành tung Quân Mạc Tà cho Nguyệt Nhi, trong lòng đang vui sướng vô cùng: Ta rốt cục cũng giúp được Nguyệt Nhi một việc! Nhưng lại thấy Quân Mạc Tà đột nhiên trở về yên ổn không việc gì, nhất thời trong lòng lo lắng, vô cùng quan tâm Nguyệt Nhi đến tột cùng ra sao…

Nguyệt Nhi chính là đi đối phó Quân Mạc Tà, nhưng hiện tại Quân Mạc Tà không có việc gì, chẳng phải nói lên rằng Nguyệt Nhi hành động không thuận lợi. Nàng hiện tại thế nào? Có thể chịu ủy khuất hay bị thương hay không?

Nghĩ đến đây, Quản Thanh Nguyệt đối với Quân Mạc Tà tự nhiên không có chút hòa nhã, phẫn hận, còn có chút không đúng. Dù sao, mình đem hành tung Quân Mạc Tà tiết lộ ra, hôm nay hắn lại ở trước mặt, sao có thể không chột dạ.

Nhưng Quản Thanh Nguyệt tuyệt đối không nghĩ tới, Quân Mạc Tà lập tức cùng huynh đệ hai người bọn mình

"Nhất kiến như cố"

(Mới gặp như đã quen từ lâu), cư nhiên lại kể về chuyện tình yêu của hắn, đàm luận thì thôi, cư nhiên hắn lại nói đến một cái tên, chính là Nguyệt Nhi! Hơn nữa lại còn cực kỳ đắc ý mà nói hắn chính là nam nhân đầu tiên của Nguyệt Nhi!

Điều này đối với một nam nhân mà nói, chính là sỉ nhục lớn nhất! Huống chi, còn là một nữ thần mà mình chưa từng vinh hạnh được cầm tay, cũng đã bị người khác…Mà phẫn nộ nhất chính là, người này còn không biết quý trọng, còn chẳng biết xấu hổ đem điều bí mật của chính nữ nhân của mình khoe ra…

Muốn nhẫn cũng không thể nhẫn!

Quản Thanh Nguyệt lập tức đến lồng ngực cơ hồ muốn vỡ ra!

Vô cùng nhục nhã a!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Đọc truyện chữ Full