Dịch Giả: Tiểu Ura
Lấy lịch duyệt của Văn tiên sinh, như thế nào lại không đoán ra tình thế trước mắt?
Lúc trước tất nhiên là có người xuất thủ cứu Linh Mộng công chúa, nhưng người này không muốn lộ diện, mắt thấy mình theo tới, cũng có thực lực giúp đỡ công chúa thoát hiểm, liền trực tiếp đem Linh Mộng công chúa vứt cho mình. Chính là...người này như thế nào biết ta nhất định sẽ cứu nàng?
Tên này thật đáng giận! Giá họa cho mình, khiến tung tích mình hoàn toàn bại lộ, còn nói gì đến kế hoạch sau này nữa.
Thật là làm rối loạn tính toán hoàn hảo của ta mà, mình ẩn thân một bên, có thể nói là bọ ngựa rình ve, chim sẻ ở phía sau! Hay có thể nói ta định ngao cò tranh nhau, ngư ông ta đắc lợi! Tuy nhiên, chim sẻ, ngư ông chẳng những không làm được, lại còn trở thành dê tế thần. Việc này thực cực kỳ buồn cười. Hiện tại việc này đã ồn ào, hành tung của mình trực tiếp bại lộ hoàn toàn. Bây giờ không chỉ tra không ra cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong thần bí gì đó, hơn nữa công chúa lại đang ở trong lòng mình, xuất thủ cực kỳ phiền toái, lại càng không thể bắt lấy vài người thẩm vấn, thậm chí ngay cả một sự giúp đỡ bên người đều không có.
Thử nhìn ánh mắt mấy người đối phương, quả thực đều muốn là ăn tươi nuốt sống mình...Nhìn tình huống đặc thù này, lập tức từ đám người bắt cóc Linh Mộng công chúa này dù là một chi tiết nhỏ cũng tra không ra, lấy thực lực của ta cố nhiên không hề sợ hãi bọn người Lệ Kiếm Hồng. Nhưng giờ phút này tâm tình lại có thể nói đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, lão phu chẳng qua nếu chỉ muốn cứu Linh Mộng công chúa, há có thể để cho các ngươi đem Linh Mộng công chúa ra tới đây? Từ lúc nửa đường liền có thể từ trong tay ba người các ngươi cứu về! Đừng nói cứu người, cho dù xử lý mấy người các ngươi, cũng chính là tốn thêm chút sức mà thôi, thực sự tự tay làm thịt các ngươi rồi.
Trong lồng ngực, Linh Mộng công chúa giãy dụa không ngừng, mở miệng năn nỉ:
- Tiền bối, xin người hãy giết bọn họ, báo thù cho Dạ thúc thúc, cầu ngươi cứu Dạ thúc thúc...
Linh Mộng kia bị thần bí nhân ôm vào trong lòng, tuy rằng tự mình không nhìn thấy tiền bối cao nhân kia rốt cuộc hình dáng thế nào, nhưng đáy lòng tự nhiên nổi lên một loại cảm giác an toàn. Chính là tiền bối cao nhân này giống Dạ thúc thúc đang âm thầm bảo hộ cho ta. Chỉ cần có hắn ở đây, ta khẳng định sẽ không có nguy hiểm, lập tức liền lo lắng cho sinh tử của Dạ Cô Hàn.
Tiếp theo thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, bị quăng ra ngoài, lọt vào trong lòng người khác. Con gái vốn nhạy cảm, lập tức từ mùi vị nhận ra được người này đúng là vị khách khanh tiền bối trong hoàng cung, cũng là bằng hữu thần bí một lòng vì phụ hoàng.
Thì ra Văn tiên sinh cũng tới rồi.
Có hai vị đại cao nhân liên thủ, tặc tử kia có muốn cũng chạy không thoát, tất nhiên có thể vì Dạ thúc thúc báo thù. Có tiền bối cao nhân như vậy, tất nhiên có thể cứu một mạng Dạ thúc thúc. Chẳng qua là Văn tiên sinh này ôm mình, tuy rằng cũng rất ấm áp nhưng thiếu đi một phần cảm giác uất ức mơ hồ, cùng cảm giác an toàn phát ra từ nội tâm...
Ý tưởng Linh Mộng công chúa tự nhiên là rất tốt đẹp, chính là ý nghĩ thật sự quá mức kỳ lạ. Thế sự há có thể được như ý muốn. Sự tình phát triển cùng ý nghĩ của nàng khác nhau một trời một vực, cơ hồ sẽ không có nửa điểm giống nhau.
Bên kia, Văn tiên sinh càng suy nghĩ càng tức giận.
Một tay bảo vệ Linh Mộng công chúa, tay kia thì không tấc sắt triển khai thế công. Không ngờ liền lấy một chưởng triển khai giao thủ cùng ba người này lại có vẻ thoải mái, thậm chí là chiếm lấy thượng phong.
Quan sát ba người trước mặt bị đánh một trận, Văn tiên sinh đương nhiên biết, nỗi oan ức trong lòng này, trăm phần trăm chính là do cao thủ âm thầm bảo hộ Linh Mộng công chúa làm ra.
Định chơi người không ngờ bị người chơi lại.
Nhất định là tên kia phát hiện mình theo dõi, lại không muốn bại lộ thân phận bản thân hắn, nên mới thành chuyện như hiện tại, điều này cũng không tính nhiều ra kỳ chuyện. Thậm chí còn bị vị cao nhân thực lực bí hiểm giá họa, Văn tiên sinh cũng không việc gì phải băn khoăn trong lòng. Dù sao ở thế giới này, nắm tay ai to chính là lão Đại đã sớm là chân lý được thế nhân công nhận. Nhưng vấn đề chính là: từ đầu đến cuối, Văn tiên sinh cư nhiên ngay cả thân ảnh vị cao nhân đó nửa điểm cũng không thấy. Đây mới là nguyên nhân khiến hắn buồn bực, khiến hắn tự ti, khiến hắn tức giận, khiến hắn không thể nói gì ngậm nỗi oan khuất.
Tự nhận thực lực siêu phàm nhập thánh, Văn tiên sinh đời này cũng chưa nếm phải quả đắng như vậy. Người này thực lực khó lường, đừng nói chính là Thiên Huyền đỉnh phong, cho dù là người trong Bát Đại Chí Tôn cũng chưa chắc có được.
Nhưng qua trận đánh này, Văn tiên sinh thấy có chút gì đó quen quen, càng đánh cảm giác càng quen thuộc. Đột nhiên nhảy vọt ra ngoài, sắc mặt trầm trọng:
- Thì ra các ngươi là môn hạ Lãnh Huyết Chí Tôn! Chẳng biết Lệ Chí Tôn gần đây thế nào? Không biết Thiên Hương đế quốc rốt cuộc có chỗ nào đắc tội Lệ Chí Tôn? Không ngờ môn đồ của Lệ Chí Tôn lại hợp lực bắt cóc công chúa hoàng gia, làm ra việc bỉ ổi bực này? Chẳng lẽ đã quên hoàn toàn Chí tôn minh ước sao?
- Cái gì Lôi chí tôn, Vũ chí tôn? Lão bất tử ngươi đang định nói gì?
Lão nhân này rốt cuộc là ai, thực lực của hắn không giống như lúc trước biết được cùng lắm là Thiên Huyền đỉnh phong cảnh giới, chỉ dùng một tay đối phó với mấy người bọn mình, mà lại làm cho mấy người mình chật vật thế này, phần thực lực này cơ hồ đã không dưới phụ thân mình.
Hơn nữa hắn còn biết Chí tôn minh ước năm đó, như thế nào tại thời điểm mấu chốt này lại chui ra một tên gia hỏa như vậy? Việc này xem ra khó có thể thành công rồi, chẳng qua, lão già này huyền công cao tới đâu cũng được, thủy chung là hắn vung đao giết bốn vị sư đệ, thù này không thể không báo!
- Lão già kia, có giỏi lưu lại tên của ngươi. Chúng ta có huyết hải thâm cừu, thủy chung phải chấm dứt.
Văn tiên sinh hừ một tiếng, biết rõ mình bị oan ức, nhưng cũng không biện giải. Lấy thân phận của hắn, không thèm cùng mấy tên hậu bối biện giải cái gì. Hơn nữa, việc này, cho dù giải thích, có thể giải thích rõ ràng được sao?
Lại thấy Lệ Kiếm Hồng nói năng lỗ mãng, trong lòng không khỏi giận dữ, đột nhiên thân mình như tia chớp phóng về phía trước,
"ba"
một tiếng, mạnh mẽ thưởng cho hắn một cái tát, quát:
- Tên của lão phu, bằng vào tiểu tử ngươi còn không xứng biết! Hôm nay vì nể mặt Lệ Vô Bi, tha cho mấy tên hậu bối các ngươi rời đi! Nếu còn có mạo phạm, có Chí tôn minh ước, cho dù là Lệ Vô Bi thân tới cũng không thể nào cứu được các ngươi. Cút cho ta!
Nói xong, ôm Linh Mộng công chúa, thân mình vẫn như cũ đối mặt ba người Lệ Kiếm Hồng, hai chân cũng đã nâng khỏi mặt đấy, chậm rãi nhẹ nhàng bay về phía sau. Trong rừng cây rậm rạp, hắn như có mắt sau lưng, không ngờ một thân cây cũng không có chạm đến, cả người giống như đằng vân giá vụ bay đi. Từ xa xa truyền đến một câu:
- Chuyển lời tới lão nhân Lệ Vô Bi, nói việc hôm nay, ta họ Văn, nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng mới được.
Bọn người Lệ Kiếm Hồng nhìn nhau, đều là không khỏi hoảng sợ! Thật lâu sau, Chu Kiếm Minh phẫn nộ nói:
- Lão bất tử, giết bốn sư đệ ta, cư nhiên còn dám dõng dạc nói thế, chẳng biết xấu hổ muốn tìm chúng ta tính sổ. Chờ sư phó đến đây, xem xem lão bất tử người trốn chỗ nào!
Còn lại hai người, Lệ Kiếm Hồng cùng Phương Phiêu Hồng đồng thanh đáp ứng. Đối phương võ công cao cường như vậy, chỉ bằng ba người huynh đệ mình tuyệt đối không báo thù được, cho dù rất không muốn, cũng chỉ có thể dừng tay, kế hoạch hiện tại đành phải chờ sư phụ đến mới quyết định.
Quân đại thiếu gia huýt sáo, chậm rãi đi vào chuồng ngựa, tháo một thớt ngựa. Xoay người nhảy lên, một đường xuân phong đắc ý, giơ roi thúc ngựa đi về nhà.
Kỳ thật từ lúc vừa mới phát hiện thần bí cao thủ kia theo dõi ba người Lệ Kiếm Hồng, Quân Mạc Tà liền định ra bố cục như vậy. Dù sao có Âm Dương Độn thần chiêu, nghĩ rằng ai cũng không có bổn sự thấy được mình. Hừ hừ, cho các ngươi điều tra ta, hai nhà chó cắn chó đi. Đại gia không có thời gian rảnh rỗi cùng các ngươi chơi đùa nhiều như vậy, vừa rồi cứu Linh Mộng còn không có nửa điểm bại lộ thận phận mình.
Hoàn thành nhiệm vụ vượt mức viên mãn, thật tốt a! Lão tử thực là tuyệt không muốn công chúa báo đáp ta. Kể từ đó phủi tay một cái, liền rời đi. Vừa lúc hắn về tới trong nhà, bọn người Quân Vô Ý sớm trông mòn con mắt.
Vì sao?
Thương thế Dạ Cô Hàn sớm đã tới lúc tùy thời đều có thể tắt thở...
Mặc dù Ưng Bác Không tự mình xuất thủ đưa Huyền khí vào, nhưng thương thế Dạ Cô Hàn không phải cái gọi là Huyền khí tinh thuần có thể có tác dụng. Hắn chính là sinh cơ đã hết, cho dù có đại lượng tinh thuần Huyền khí nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Khiếm khuyết của hắn là sinh cơ linh hồn cùng huyết nhục, chính là linh hồn cùng huyết nhục trong lúc đánh nhau không đã gần như cạn hết, đối với việc này đã là vô kế khả thi, không hề có biện pháp!
Nếu không phải Ưng đại chí tôn vừa rồi chuyển một luồng huyền khí cấp Chí tôn tinh thuần, ôn nhu cho Dạ Cô Hàn, Dạ Cô Hàn có lẽ đã không thể chống đỡ được đến bây giờ.
Lúc Quân Mạc Tà vẻ mặt mất mát đi vào, mọi người cùng đứng lên hỏi:
- Có tìm thấy công chúa không?
Quân Mạc Tà ủ rũ lắc đầu, chán nản ngồi trên ghế, bưng trà lên uống ừng ực, càu nhàu nói:
- Các ngươi cũng quá coi trọng ta rồi. Người bị bắt đi thời gian dài như vậy? Tới nơi nào để tìm? Không tìm được!
Quân Vô Ý thở dài, không nói gì. Độc Cô Tiểu Nghệ muốn nói gì, lại bị Tôn Tiểu Mỹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, véo một cái, liền dừng lại. Ưng Bất Không hừ một tiếng, nói:
- Người này đã như vậy, có rót vào thêm nhiều Huyền khí cũng là lãng phí, Quân tiểu tử ngươi đã trở lại, cũng không cần đến lão phu, lão phu trở về luyện công đây.
Hắn cũng không thèm chào hỏi ai, nghênh ngang mà đi vẻ cực kỳ tiêu sái.
Độc Cô Tiểu Nghệ bĩu môi, nói:
- Lão nhân này thật trẻ con, ngoại trừ bắt mạch ra cái gì cũng không làm, cư nhiên còn không biết xấu hổ làm lang trung... Quân gia các ngươi như thế nào lại đi mời một tên giang hồ bịp bợm như vậy? Thật là tốn cơm!
Một câu này vừa nói ra, khiến Ưng Bác Không đứng ở ngoài cửa thân mình nhất thời lảo đảo, cơ hồ ngã sấp xuống, tức giận phẫn nộ hừ một tiếng. Tiểu nha đầu này sao lại thế, nếu lão phu vừa rồi không lấy Huyền khí kéo dài mạng cho tên tiểu tử đó, hắn bị trọng thương như vậy lại có thể chống đỡ được đến lúc Quân tiểu tặc về sao? Nhưng mắt thấy Tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu kia, mình lại thật sự không thể phát cáu được, vung tay áo lên, xoát một tiếng biến mất vô tăm tích.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm