Dịch Giả: Tiểu Ngọc
- Không hỏi ngươi thì hỏi ai? Thật không biết đại nhân nhà các ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào thế nào? Vừa rồi có người nào đã ở chỗ này? Nói mau!
Đông Phương Vấn Đao cố gắng áp chế cơn giận của mình, nói đi cũng phải nói lại, dù sao đối phương cũng là tiểu bối, chẳng lẽ bản thân mình đường đường là một Thần Huyền lại chẳng biết xấu hổ xuất thủ dạy dỗ hắn? Làm như vậy đúng là đánh mất thân phận quá đi!
- Gia giáo của tại hạ trước giờ vẫn rất tốt, đồng thời cũng không cần tiền bối phải quan tâm! Tìm người hỏi đường, hay là hỏi thăm ai đó, hình như cũng không nên có thái độ như thế chứ?
Quân Mạc Tà cười cười, lúc này, nhìn hắn có vài vần phong thái của Lý Du Nhiên, rất văn nhã tiêu sái. Hắn tủm tỉm nói tiếp:
- Vị tiền bối này, ví dụ vãn bối nếu như muốn hỏi nhất định sẽ nói như thế này: Xin hỏi tiền bối, có người nào vừa ở chỗ này không? Xin người cho biết, tại hạ vô cùng cảm kích.
Quân Mạc Tà nói xong, mới đắc ý nên giọng giáo huấn:
- Kính mới là lễ phép. Đúng rồi, phụ thân đại nhân ta thường dạy bảo như vậy đó.
Hừ, Thần Huyền sao? Vậy thì thế nào? Ngay cả là Thần Huyền cũng không thể cưỡi lên đầu lên cổ của gia gia ta, ta nhổ vào! Tuy đánh không lại ngươi nhưng cũng không có nghĩa là ta chịu thua, để ngươi muốn làm gì thì làm! Không thể trực tiếp động thủ, ta cũng có thể ghét chết ngươi(^^!)!
Hơn nữa, nhìn bộ dạng thận trọng của ba người này, dường như đang kiêng kỵ một cái gì đó thì phải; Quân Mạc Tà trong lòng máy động, nhất thời nghĩ ngay tới cỗ sát khí mình vừa tỏa ra khi nãy. Đã thế Mạc Tà hắn há có thể bỏ lỡ cơ hội làm tới một phen?
- Tiểu vương bát đản(như Việt Nam mềnh chửi nhau: Ranh con^^!)! Ngươi muốn chết?
Đông Phương Vấn Đao đùng đùng nổi nóng, hắn tuy rằng lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ ngu si, làm sao mà không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Quân Đại thiếu gia, nhất là cái gì mà
"Phụ thân đại nhân ta"
!
- Muốn chết? Tại hạ còn nhỏ lắm, chắc Diêm La Vương cũng chẳng muốn thu nhận a!
Quân Mạc Tà lạnh nhạt nhìn sang hai vị cữu cữu đại nhân như không quen biết, cứ như vậy trừng mắt lên không có kiêng kỵ gì.
Đông Phương Vấn Đao giận dữ, tay biến thành trảo, trong lòng đang khoan khoái với ý nghĩ bắt tiểu tử này lại đánh một trận cho hả giận, coi như là chút giáo huấn nho nhỏ cho nó bớt kiêu ngạo.
Nhưng trảo vừa xuất ra nhất thời chụp vào khoảng không, trong nháy mắt Quân Mạc Tà đã chuyển đến sau lưng hắn, Đông Phương tam gia đột nhiên phát giác sau gáy bất thiện, một lưỡi dao lạnh lẽo vô thanh vô tức đang đâm tới, nhất thời cảm thấy cả người ớn lạnh.
Song phương vừa mới giao thủ, mặc dù thực lực bản thân là Thần Huyền nhưng Đông Phương tam gia ngay chiêu đầu đã rơi xuống hạ phong, mặc dù hắn có phần khinh địch nhưng không thể không thừa nhận một điều đó là thân pháp của Quân Đại thiếu gia quá nhanh.
- Hỗn đản!
Đông Phương Vấn đao sợ hãi kêu lên một tiếng, dù gì thì hắn cũng là một trong những sát thủ hàng đầu đương đại, sở trường của hắn chính là khả năng ứng biến tuyệt vời, lâm nguy bất loạn, vì vậy, trong hoàn cảnh đó hắn thuận thế nhảy về phía trước, với tốc độ vô cùng mau lẹ của Thần Huyền mà nói, chỉ nhảy một lần cũng vượt qua khoảng cách hơn bảy trượng, cho nên hắn tự tin có thể thoát khỏi công kích của tiểu tử kia. Thế nhưng không ngờ hàn ý phía sau càng nồng đậm hơn, thậm chí so với vừa nãy còn muốn nhiều hơn, thật là ngoài dự đoán của hắn!
Bất quá thân pháp của Đông Phương tam gia cũng có điều tâm đắc, vẫn có thể chuyển hướng tránh tiếp, lần này vẫn như lúc nãy, thân hình chớp động tránh đi nhưng sát khí phía sau vẫn như hình với bóng không biến mất, thoáng cái hắn lại di chuyển sang trái, nhưng thủy chung hàn ý vẫn như trước....
Chỉ trong sát na đó, Đông Phương Vấn Đao đã liên tục vận dụng bảy loại thân pháp khác nhau, thay đổi phương vị tới mấy chục lần; nhưng hàn khí phía sau như
"phụ cốt chi thư"
(Thành ngữ: Nhọt độc trong xương, khó mà chữa hết), hoàn toàn giữ nguyên như trước, chỉ tăng không giảm. Đương nhiên làm cho hắn ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không có!
Rốt cục, bên hông chấn động, một thanh đao lạnh lẽo đã dí vào sau lưng Đông Phương tam gia!
Bất quá Đông Phương tam gia thủy chung vẫn là một Thần Huyền cường giả, hơn nữa phản kích của Quân đại thiếu mặc dù sắc bén ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn vận khởi huyền khí hộ thân trong khi chiến đấu. Thanh đao đang đâm vào lưng hắn cũng coi như là thần binh lợi khí, nhưng người cầm đao chỉ có Ngọc Huyền tu vi, cho nên vô luận như thế nào cũng ko làm hắn bị thương tổn, thậm chí da thịt cũng chẳng bị trầy xước dù chỉ là một vết nhỏ. Dẫu vậy, lần giao thủ này hắn đã thất bại, hơn nữa còn là thảm bại!
Đông Phương Tam gia nhất thời đứng nguyên tại chỗ, ngây ra như phỗng, bản thân mình chính là một Thần Huyền cao thủ, từ lâu đã đạt tới cảnh giới
"hàn thử bất xâm"
(nóng lạnh không bị ảnh hưởng), nhưng tại đây, vào thời điểm này, trong nháy mắt, mồ hôi toàn thân đổ như suối, ướt đẫm cả y phục.
Cả tám người đang đứng bên cạnh quan sát cũng đổ mồ hôi lạnh, nhất là hai người trung niên râu đen và hán tử cao gầy, hai mắt trợn lên như muốn lồi cả ra ngoài!
Nếu như bằng vào nhãn lực của hai người Độc Cô Tiểu Nghệ và Thanh Hàn mà nói, cùng lắm chỉ có thể thấy một thân ảnh quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện khi thì sang trái, lúc thì sang phải, khi lại tiến lên, lùi về sau, không ngừng né tránh, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra mấy chục thân ảnh thấp bé xung quanh, làm cho người xem hoa cả mắt. Nhưng ngay sau đó đã thấy hắn đứng bất động ở chỗ này rồi.
Mà Quân Mạc Tà từ đầu tới giờ tựa như vẫn đứng nguyên tại chỗ, nào thấy hắn có tuyệt thế khinh công như hán tử thấp bé kia đâu!
Nhưng Đông Phương Vấn Tình và Đông Phương Vấn Kiếm nhãn lực như thế nào? Mọi biến hóa từ đầu tới giớ bọn họ đều nhìn rõ mồn một, bảo sao họ lại không cực kỳ sợ hãi cho được!
Đây có thể coi là một cuộc chiến sinh tử của Thần Huyền cường giả, một trận chiến đỉnh phong!
Chỉ thấy Tam đệ thi triển thân pháp tuyệt diệu của hắn để tránh một đao bất ngờ và cực nhanh của tiểu tử kia, nhưng thân ảnh của bạch y tiểu tử ngay tiếp đó lại biến mất một cách quỷ dị, sau một khắc lại giống như hiện ra từ hư vô, xuất hiện sau lưng tam đệ, một đao lại hung hăng đâm tới...
Tiếp theo, tam đệ lại phát hiện được, lần thứ hai lại lách sang trái, né sang phải, vọt tới trước, xoay ngược lại, chỉ trong náy mắt thi triển đủ bảy loại thân pháp thượng thừa, thoáng cái đã thay đổi phương vị hơn bốn mươi lần! Nhưng đối phương vẫn như vậy, bao giờ cũng như thế, thân hình cứ thoáng biến mất một lúc, sau một khắc hắn lại xuất hiện ở sau lưng tam đệ như hình với bóng. Tất cả thân pháp tuyệt diệu mà tam đệ thi triển trước đó, dĩ nhiên là một chút tác dụng cũng không có. Cuối cùng vẫn bị mũi đao đó đâm vào sau lưng!
Theo kết quả hiện tại mà nói, một đao của tiểu tử kia có thể kề sát cổ tam đệ của mình, bất quá bằng vào huyền khí hộ thân của tam đệ mình chắc chắn cũng chẳng bị thương tổn gì; nhưng đối phương lại không có làm vậy, mũi đao vẫn chỉ đâm vào thắt lưng mà thôi, rõ ràng là đã hạ thủ lưu tình!
Lão tam thực lực dù sao cũng đã là Thần Huyền nhị phẩm, hơn nữa sở trường của gia tộc mình là luôn lấy thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng làm đầu, đây cũng là điều đã được toàn bộ đại lục công nhận. Nhìn khắp thiên hạ từ trước cho tới giờ cũng chưa có người nào có thể vượt qua được, kể cả là một trong bát đại tông sư với thân pháp trứ danh như Ưng Bác Không cũng phải nhượng bộ không ít khi đối mặt với nhà mình.
Ưng Bác Không am hiểu nhất chình là tốc độ, nhưng ở sự linh hoạt, nếu so với tuyệt học của gia tộc mình vẫn còn kém hơn một chút!
Mà thiếu niên trước mắt này.... hơn nữa hắn cũng mới có.... Ngọc Huyền tu vi!
Ách!
Đây là khái niệm gì?
Không phải là quá kinh khủng sao?
Song phương tu vi kém nhau gần hai mươi cấp bậc!
Ta nói lão thiên a, thế giới này điên rồi....Người ăn mặt trời...Chuột cưới mèo.... đúng là một con kiến hôi bình thường bỗng chốc biến thành Huyền thú vương giả cường bạo...…
Đây là thân pháp gì a? Cho dù là lão đại của Thiên Phạt sâm lâm đi nữa chỉ sợ cũng không có tốc độ kinh khủng như vậy, cái này... cái này....Tiểu tử này tột cùng đã làm như thế nào vậy?
Hắn rốt cuộc là ai?
Nhìn tuổi của hắn không nhiều, mười sáu, mười bảy tuổi đã có Ngọc Huyền tu vi, như vậy, sư phụ của hắn chẳng phải sẽ càng thêm lợi hại sao? Cũng may công lực của tiểu tử này không cao, cho nên không thể công phá được
"cương khí hộ thân"
của lão Tam. Nhưng nếu công lực hắn tương đương với bọn ta thì chẳng phải là đã có thể
"dễ dàng"
đem từng người trong bọn ta giết chết sao!
Thậm chí còn chưa cần tới tu vi là Thần Huyền, chỉ cần hắn có tu vi là Thiên Huyền đỉnh phong thôi cũng đủ khả năng đả thương những chỗ yếu hại của Thần Huyền cường giả rồi. Chỉ mới nghĩ một chút thôi cũng đã thấy rợn hết cả người!
Đương trường một mảnh tĩnh lặng!
Vô luận là Đông Phương tam huynh đệ, hay là Quân đại thiếu gia bên này, tất cả đều im lặng!
Sau một hồi lâu, Độc cô Tiểu Nghệ mới hồi phục lại tinh thần, thần sắc có chút sùng bái Đông Phương Vấn Đao đang đứng ngây ngốc tại chỗ, vỗ tay nói:
- Hảo khinh công! Đúng là thiên biến vạn hóa, vô cùng tuyệt diệu, xứng đáng độc bộ thiên hạ!
Cũng thật đáng thương, lời nói vừa rồi của Độc Cô Tiểu Nghệ chính là những lời tâm gan phế phủ của nàng, thậm chí có thể nói đây là một loại tình cảm sùng bái, bội phục thật sự! Hán tử thấp bé này tuy tướng mạo không bình thường, nhưng thân pháp lại quá xuất sắc, không ngờ lại có thể liên tiếp huyễn hóa ra tàn ảnh, kéo dài mãi không tiêu tan, để tiểu cô nương thấy hoa cả mắt, gần như muốn té xỉu. Nếu không phải do Đông Phương tam gia hình tượng thực sự có điểm bất hảo thì tiểu nha đầu đã trực tiếp tiến lại bái sư rồi cũng nên....
Điều này tuyệt đối đã vượt xa phạm trù của Huyền giả bình thường.
Quản Thanh Hàn cũng đang rất khiếp sợ với thực lực của đối phương, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được bầu không khí có chút gì đó không đúng, vì vậy nàng liền kéo tay Độc Cô Tiểu Nghệ lại, thấp giọng nói:
- Tiểu nghệ muội muội, đừng nói nhiều.
Nhưng câu tán dương của Độc Cô Tiểu Nghệ lại thanh thúy cỡ nào? Quả thực như lê vừa mới hái xuống, giòn tan a. Không chỉ mấy người chỗ này, chỉ sợ là đứng cách xa một chút cũng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, rành mạch.
Đông Phương Vấn Đao đang đứng ngây người tại chỗ sắc mặt đã có chút trắng bệch.
Chuyện vừa rồi đối với lòng tin trước nay của hắn quả thực là một đả kích không gì sánh được! Từ trước tới giờ hắn luôn tự tin thân pháp cao minh của mình đủ để ngạo thị thiên hạ, hoàn toàn không để người khác trong mắt; hơn nữa tên tiểu bối kia tu vi mới chỉ là Ngọc Huyền mà thôi, nhưng cũng làm cho một người luôn tự phụ về thân pháp, tốc độ, linh hoạt như mình ngay cả thời gian để quay ngược người lại cũng không có... Nhất thời hắn cảm thấy toàn bộ nỗ lực khổ luyện của bản thân trước kia nửa điểm ý nghĩa cũng không có.
Đây là trường hợp phi thường điển hình cho câu
"Lật thuyền trong mương"
!
Cho nên hắn vẫn cứ chôn chân tại chỗ, nhưng bên tai đột nhiên truyền lại một tiếng hoan hô, hơn nữa còn là khích lệ bản thân mình:
"Hảo khinh công! Đúng là thiên biến vạn hóa, vô cùng tuyệt diệu, xứng đáng độc bộ thiên hạ!"
Một câu nói
"trấn lung phát hội"
(Thành ngữ: Thanh âm to lớn làm người đang ngây dại cũng phải tỉnh táo lại) như vậy, hơn nữa lại là những lời phát ra từ sâu trong nội tâm, tuy nhiên....
Đường đường là một Thần Huyền cao thủ hắn sao có thể chịu đựng nổi?
Tin tưởng, dù cho có thêm mười vạn
"chi sinh hoa bút pháp thần kỳ"
(Một điển cố về Lý Thái Bạch thời Khai Nguyên Thiên Bảo, ý nói bút pháp cực hay và tinh tế) cũng không thể miêu tả được tâm trạng của Đông Phương tam gia lúc này. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch một hồi trong nháy mắt trở lên đỏ bừng, tiếp theo bằng mắt thường có thể quan sát dễ dàng màu đỏ lan tận xuống cổ, rồi thoáng chốc là xuống tới ngực... Nếu có thể cởi giầy ra nhìn, chắc chắn sẽ phát hiện, ngay cả các ngón chân cũng đỏ bừng...…
"Phốc!"
Đông Phương Vấn Đao chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, xấu hổ vô cùng phun ra tới một ngụm máu tươi, cả người chao đảo.
Tất nhiên là hắn bị chọc tức tới mức bị thổ huyế...t.
Hay cho một câu khen ngợi phát ra từ nội tâm, trực tiếp kích bác một Thần Huyền cường giả tức giận tới mức thổ huyết!
Đông Phương Vấn Tình cùng Đông Phương Vấn Kiếm vội vàng nhảy đến đỡ hắn, nhưng lại bị Đông Phương tam gia quật cường đẩy ra.
Đông Phương Vấn Đao hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại, mặt hướng về Quân Mạc Tà, ánh mắt vô cùng phức tạp không gì sánh được, dứt khoát nói:
- Có dũng khí! Ta thất bại!
Ta thất bại!
Ba từ như vậy được nói ra từ miệng hắn, mỗi một từ đều gian nan phi thường. Tựa hồ mỗi một từ đó với hắn mà nói, đều tựa như một quả núi đè nặng! Tuy nhiên hắn vẫn rành mạch nói ra.
Trong mắt Quân Mạc Tà ánh lên sự hân thưởng từ tận đáy lòng.
Một Thần Huyền cường giả, thất bại cũng không có chối cãi, hơn nữa, trước mặt bao người hướng tới một tên tiểu tử chỉ có Ngọc Huyền tu vi nhận bại, rõ ràng, rành mạch, đây là khí độ dạng nào?
Ở cái nơi mà thanh danh của một người trong giang hồ còn quý hơn cả mạng sống của mình như thế này, thì có mấy ai mà lòng dạ rộng rãi, thắng bại phân minh như thế này đây.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm