Quân Mạc Tà lại không biết, lần trước mình làm chuyện đó ở trong thiên phạt sâm lâm, biến xảo thành vụng. Hắn cùng với vị Mai tôn giả này trong lúc đó cũng không thể tưởng tượng nổi, không phải là có cừu oán thông thường, hơn nữa cơ hồ là thêm một chút hận ý không chết không ngớt. Thậm chí giống như một loại
"Thâm cừu đại hận"
vậy!
Hiện tại Quân Mạc Tà thậm chí còn có phần đắc ý dào dạt. Nhìn đi, đẹp trai chính là cũng có chỗ tốt a, vị tiền bối này chỉ cần liếc mắt là nhìn trúng mình.
- Họ Quân? Tên gì? Bao nhiêu tuổi, lập gia đình chưa?
Những lời này cũng được thoát ra từ kẽ răng, nếu như người khác ở bên cạnh mà nghe. Tuyệt đối sẽ tưởng tượng người này muốn tìm hiểu hắn.
- Tiểu sinh là Quân Mạc Tà, ở Quân gia tại thành Thiên Hương, Ừm, năm nay mười tám, còn chưa có hôn phối, thi từ ca phú không được khá lắm, văn võ thao lược cũng chỉ biết chút chút. Cầm kỳ thư họa có tìm hiểu được một hai phần, Chư Tử Bách Gia đã từng nghiên cứu qua.
Quân Mạc Tà ha ha cười, bày ra một bộ phong lưu tiêu sái, trắng trợn khoác lác.
Vốn định nói thêm một câu nữa: tinh thông tiếng nước ngoài của tám nước, thế nhưng lập tức liền nuốt những lời này xuống. Ở đây cũng không phải là địa cầu a.
- Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà, Quân...Mạc...Tà!
Thanh âm của Mai tôn giả như là rên rỉ, lại giống như đang khóc. Về sau từng chữ từng chữ đứt quãng, thanh âm càng lúc càng lớn. Càng ngày càng vang vọng rồi nổ vang tại những khe núi, dường như không hề dứt, thanh âm đập vào vách núi rồi truyền ra xa hơn.
- Quân, Mạc, Tà, Mạc, Tà, Mạc...Tà....Tà...Tà...
Cả phiến thiên không, khắp mảnh rừng rậm một thời tràn ngập thanh âm, giờ khắc này cái tên của Quân Mạc Tà chân chân chính chính chấn động thiên địa! Hơn nữa là thực sự chính là chấn động!
- Ừm, chính là tại hạ, không biết tiền bối rốt cuộc có gì chỉ giáo?
Quân Mạc Tà hơi có chút khó hiểu, ẩn ẩn cảm thấy có phần không đúng, ta ngất. Nghe sao mà giống như hận thấu xương mình vậy? Ta cũng không có đắc tội với ngươi nha, ta xác định là chưa có từng thấy qua tên áo đen, Mai tôn giả ngươi a.
Thế nhưng Quân Mạc Tà vẫn âm thầm vận công lực, chuẩn bị chỉ cần hơi có chút bất thường, hắn lập tức sẽ trồn vào Hồng Quân Tháp. Cho dù bại lộ bí mật cũng sẽ không tiếc.
Nha nha, Mai tôn giả này thật lợi hại, Tuyệt Thiên chí tôn cũng bị nàng dùng một tay lật nhào. Chính mình chỉ giống như con kiến, phỏng chừng cả một cái tát của hắn mình cũng không chịu được.
Cường độ tát lớn như vậy nhưng Tuyệt Thiên chí tôn da dầy nên không việc gì, thế nhưng nếu như mình bị ăn một cái bạt tai, chỉ sợ thân sẽ tại chỗ này mà đầu có khi bay về tận thành Thiên Hương ăn mừng năm mới cũng nên.
- Có gì chỉ giáo?
Mai tôn giả lập lại một câu, đột nhiên có phần mờ mịt. Đúng vậy, chính mình nếu như bắt được hắn thì làm gì đây? Một cái tát giết chết hắn? Một cước đạp chết hắn? Nhưng đây chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Cho dù khiến hắn chết một ngàn lần cũng khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Nhưng làm sao bây giờ? Bộ dáng của tiểu tử này cũng yếu nhược không thể đánh a.
Hơn nữa bất kể thế nào mà nói, tiểu tử này còn là ân nhân cứu mạng của mình, bắt hắn có thể thế nhưng trực tiếp giết chết hắn, có phải là có điểm quá phận hay không?
Mai tôn giả đột nhiên dùng một tay bắt lấy Quân Mạc Tà.
Bọn họ lúc này chỉ cách nhau có hơn một trượng, đây cũng là khoảng cách tương đối an toàn của Quân đại thiếu, thế nhưng khi Mai tôn giả khoát tay. Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy toàn thân không thể động đậy, trước người truyền đến một cỗ hấp lực cự đại, sau đó rơi vào trong tay Mai tôn giả.
Toàn thân của Mai tôn giả từ đầu đến chân bị bao phủ trong hắc bào, thế nhưng dị thường lạ lùng. Tại thời khắc này Quân Mạc Tà có thể ngửi được một mùi thơm thanh nhã ngào ngạt, cưc kỳ dễ ngửi, quả thực là mùi thơm mà cả đời hắn chưa bao giờ cảm thấy ngửi xong cảm thấy dễ chịu như thế, hắn không khỏi nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu, sau đó mở to mắt kêu lên:
- Thơm quá!
Tiểu tử này đến bây giờ lại còn chiếm tiện nghi của ta!
Tại thời khắc này, trong lòng Mai tôn giả liên tục luẩn quẩn một cái ý niệm. Nhất thiết muốn một cái bóp chết tiểu tử này!
Thế nhưng sau khi chộp được hắn tới tay, cảm thụ trên người hắn tràn đầy thiên địa linh khí, Mai tôn giả cũng đã xác nhận được một chuyện: vị thần bí cao nhân có thể khiến huyền thú tiến giai kia, vị xông vào Thiên Phạt sâm lâm trộm đi Phạt Thiên Thánh Quả nói là muốn luyện đan kia, nhất định có quan hệ với tiểu tử này!
Hắn đã có khí tức thiên địa linh khí thần dị đồng nhất với vị thần bí cao nhân hiện ra trong Thiên Phạt sâm lâm kia, rất có khả năng hai người là hai thầy trò!
Không phải là Mai tôn giả không nghĩ tới tiểu tử này chính là vị thần bí cao nhân kia, thật sự là vị thần bí cao nhân kia có thủ đoạn hết sức cao minh, mà thực lực của Quân đại thiếu lại chỉ hơn đồ bỏ đi một chút mà thôi, trừ phi là đồng thời hiện thân, cả hai đều có thiên địa linh khí, hai người thật sự là khó có thể có liên lạc gì với nhau!
Mai tôn giả lật qua lật lại suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ sẽ bóp chết hắn, như vậy quá tiện nghi cho hắn, mà nàng còn có chút cố kỵ nữa.
Thiên phạt Thú Vương tiến giai chính là một đại sự. Nếu như giết chết tiểu tử này. Ngược lại làm cho sự kiện kia bị ảnh hưởng, chẳng phải là được ít mà mất nhiều hay sao? Nếu như ảnh hưởng thì cũng không sao, với uy áp của vị thần bí cao nhân kia mà đoán, coi như mình không quan tâm, thế nhưng đám Thú Vương khác thì sao đây?
- Tiền bối?
Quân Mạc Tà nhạy cảm nhận ra vị tiền bối này đang mâu thuẫn, hắn không khỏi thử kêu lên một tiếng. Tiếng kêu còn chưa dứt, đột nhiên ba một tiếng vang lên, hắn đã bị ăn một cái tát bỏng cả mặt, tiếp đó thân thể bỗng nhẹ bẫng. Thân thể cứ như vậy giống như đằng vân giá vũ bay lên.
Chính là Mai tôn giả đã hung hăng quăng hắn lên. Thoáng cái thân thể hắn đã cách mặt đất hơn mười trượng, thế nhưng đà bay vẫn không dứt, giống như hỏa tiễn liên tục bay lên, tiếp đó Mai tôn giả thả người mà lên theo, hắc bào trong mắt Quân Mạc Tà kịch liệt biến lớn, sau đó bộp bộp vài âm thanh thanh thúy vang lên. Mai tôn giả tại giữa không trung cấp cho hắn vài cái tát, đánh phi thường cao hứng.
Ta đánh không chết ngươi thế nhưng ta muốn tận tình ngược đãi ngươi! Chỉ cần đánh không chết ngươi cái gì cũng dễ nói!
- Xxx! Ngươi có bệnh à? Đánh cái lông của ta ấy?
Quân Mạc Tà nổi giận đùng đùng, ngo ngoe đầu truy vấn. Không cần đầu cũng không được, tình thế này quá chênh lệch đi, một cái đại trận tát tai liên tục tung ra, tát trái rồi lại tát phải. Hắn đành phải ngóc đầu né tránh. Điều này cũng làm cho thần kinh Quân đại sát thủ kiên cường thêm không ít, phản ứng cũng nhanh nhạy, nếu đổi là người khác đá sớm bị đánh vào mông rồi!
Gió lớn nổi lên, bạt những lời của Quân Mạc Tà đi, thế nhưng Mai tôn giả là ai, tự nhiên là nghe rất rõ.
Vương Bát Đản, để ta bắt được tiểu tử ngươi, lại còn dám tung ra lời bẩn thỉu như vậy, để ta hảo hảo sửa ngươi một trận!
Không nói một lời, nàng cắn môi liên tục xuất thủ tát!
Quân Mạc Tà rõ ràng chứng kiến con mắt phía sau miếng của đối phương, thần sắc người này đang rất hưng phấn, tựa hồ như hành hạ mình đối với hắn mà nói là thú vui tao nhã vậy!
Shjt! Thì ra là một kẻ cuồng đãi a!
Hảo hán không thèm chấp thiệt thòi trước mắt, ngươi chờ đi, nếu như có cơ hội, lão tử cũng đánh nát cái mông của ngươi. Tâm niệm của Quân đại thiếu vừa động,
"Vèo"
một tiếng hắn biết mất tại không trung.
Điều này chính là chỗ bí hiểm của Âm Dương Độn pháp, đổi lại cho dù là Tuyệt Thiên chí tôn cũng chưa chắc có thể ở trước mắt vị Mai tôn giả, toàn tâm toàn ý tập trung toàn bộ tinh thần mà bình yên chạy thoát!
Mai tôn giả đang sung sướng đánh đập, đột nhiên một cái tát lại đánh vào không khí. Không khí đột nhiên vang lên một tiếng
"vèo"
, nàng không khỏi cảm thấy buồn bực. Vừa nhìn về bốn phía, cũng không thấy bóng dáng tiểu tử này đâu, thật sự là kì quái, tiểu tử này lại có thể chạy trốn trong tay mình a?
Tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ là Ngọc Huyền cảnh giới là cùng, sao hắn có thể chạy thoát? Thật sự là kỳ quặc quái gở!
Rốt cục xác định được Quân Mạc Tà đã đào tẩu, biến mất. Mai tôn giả mới phát tiết được nửa non lửa giận trong lòng, còn chưa có phát tiết hết, mang theo vẻ mặt buồn bực, lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu, chậm rãi rơi xuống. Trong lòng liền đặt ra nghi vấn khó hiểu: hắn rốt cuộc là biến mất bằng cách nào? Chuyện này cũng quá ly kì, không thể tưởng tượng nổi đi?
Trong lúc nàng còn đang buồn bực. Quân Mạc Tà cũng đang ở trong Hồng Quân Tháp chửi ầm lên!
Quân đại thiếu rất bực tức!
Tên kia quá khi dễ người a! Ta đắc tội với ngươi hay sao? Lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã đánh ta! Ta, ta xxx, từ lúc lớn lên như vậy ta còn chưa có ăn đòn qua nha!
Vừa nhìn thấy ta đã làm ra vẻ mặt bất cộng đái thiên, ta đã giết cha ngươi, cường bạo lão bà của ngươi hay tán tỉnh con ngươi, hay là chọc thủng cúc hoa của ngươi (Biên: cái này đúng này:0 (4):.), có cái thâm cừu đại hận gì, tại sao lại làm thế. Mà ngươi lại chính là đệ nhất nhân thiên phạt Thú Vương a, ngươi chờ lão tử đi, bao giờ ngươi đến cầu lão tử, lão tử khẳng định sẽ khiến cúc hoa của ngươi phát nổ.
Chính thức là quá khó hiểu đi!
Quân Mạc Tà vuốt cái má đang bỏng lên, nghiến răng nghiến lợi! Hai đời cũng chưa bao giờ ăn qua loại thiệt thòi này, hôm nay cư nhiên bị người bạt tai, mà người bạt tai lại là một nhân vật đỉnh phong, nếu như là người bình thường bị Mai tôn giả bạt tai, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh. Thế nhưng Quân Mạc Tà quyết không nghĩ như vậy!
Không phải chỉ là huyền công lợi hại một chút thôi sao? Nhìn tốc độ luyện công của lão tử đi! Sẽ mau chóng đuổi kịp ngươi thôi. Nếu như không làm nở hoa cái mông của ngươi, ca sẽ không mang họ Quân nữa!
Lúc này trận đại chiến ở phía dưới đã kết thúc.
Mười người của Phong Tuyết ngân thành kết thành kiếm trận mở một đường máu che chở cho hai người Tiêu Hàn cùng Mộ Tuyết Đồng. Tuy chật vật vạn phần, người người mang thương tích thế nhưng cuối cùng cũng phá được vòng vây, không người nào bỏ mình, thậm chí thương thế cũng không tính là nặng, xem như là đoàn người này bị thương vong nhẹ nhất. Mà phía Huyết Hồn sơn trang, ba vị Thần Huyền cường giả đã chết mất hai người, chỉ một người chạy thoát. Thế nhưng thân lại chịu trọng thương, hắn sở dĩ có thể may mắt chạy thoát chính là dùng Tự Tàn bí thuật, sau này muốn phục hồi như cũ, cũng rất khó khăn. Công lực Thần Huyền cảnh giới tất nhiên sẽ bị giảm xuống. Về phần đám Thần Huyền còn lại tham chiến gần bảy trăm người, một người cũng không còn sống sót, ngay cả hơn mười danh Thiên Huyền cao thủ cũng đều không ngoại lệ.
Lại nói, nhân thủ của các đại thế gia, tính cả toàn bộ cũng chỉ có vài người may mắn đào thoát được, còn lại toàn bộ bị tiêu diệt.
Thương vong ít nhất chính là đám người có thực lực yếu nhất Quân Vô Ý, hơn ba trăm người chỉ chết hơn một trăm người, tính toán đâu ra đấy chính xác là còn lại hai trăm người, về phần vài vị cao thủ đầu lĩnh, ngay cả Bách Lý Lạc Vân vị Ngọc Huyền này ngay cả lông tóc cũng không bị thương chút nào!
Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Đông Phương Vấn Tình bọn người lê kiếm trở về, từng ngụm từng ngụm thở ra, mà đám huyền thú trước mặt bọn họ cũng không dễ dàng gì, nguyên một đám đều thè lưỡi đong đưa cái đuôi mà thở.
Mặc dù diễn trò, thế nhưng cũng cần khí lực rất lớn!
Đại chiến vòng thứ nhất đã kết thúc, Thiên Phạt sâm lâm toàn thắng!
Quân Vô Ý nhíu lông mày, không có nửa điểm vui sướng vì sống sót sau khi đại chiến, càng không có vì bình yên thoát khỏi vòng vây của đám huyền thú mà khoái chí. Hắn rất mệt mỏi trừng mắt hổ nhìn một đám người trên sườn núi, trong mắt tràn ngập vẻ lo âu.
Quân Mạc Tà vừa rồi la hét trên bầu trời, hắn đương nhiên cũng nghe được, chính là bởi vì như thế cho nên hắn mới lo lắng không thôi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm