TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 513: Một Kiếm Kinh Diễm!

Lại là một kích trên không!

Một kiếm này dùng lực rất tài tình, thời cơ phi thường chuẩn xác, góc tới cũng rất lắt léo, quả thật đã khiến cho Hoàng Thái Dương - vị cao thủ đỉnh phong hai trăm tuổi cũng muốn bật lên câu: Con mẹ nó (chửi ghê quá)! Hơn nữa, lão còn muốn dùng đến những câu chửi độc địa nhất để chửi con mẹ nó!

Nhưng lão không có thời gian, mà cho dù có thời gian nhưng đối mặt với một kiếm tuyệt đỉnh như thế, lão cũng không dám lãng phí một chút khí lực nào đi mắng người! Bởi vì người ta hoàn toàn không cho hắn có một chút thời gian nào để phản ứng!

Người phát ra một kích trí mệnh này dĩ nhiên là Quân Mạc Tà! Quân đại thiếu gia chính là đã chờ đợi cơ hội đánh lén tuyệt hảo này từ lâu rồi, làm sao có thể chịu bỏ qua, bỏ qua như thế nào đây? Kiếp trước hắn làm sát thủ đã luyện được khứu giác cực kỳ nhạy bén, nhờ vào đó hắn dễ dàng đoán được hiện tại Hoàng Thái Dương sớm đã không còn cường hãn như trước, chỉ cần mình nắm lấy cơ hội, tuyệt đối có thể giết chết hắn!

Cơ hội hiếm có như thế, một khi đã bỏ qua, chỉ sợ không còn có nữa! Cho nên Quân Mạc Tà chớp thời cơ ra tay, toàn lực ra tay! Một kiếm này của hắn dù cho là về góc độ, tốc độ, thời điểm xuất kiếm, Quân Mạc Tà đều đã suy xét kỹ. Thậm chí là còn tính tới sức cản của không khí khi vung kiếm.

Quân Mạc Tà rất tự tin!

Một kiếm này giống như một nét bút của vị thần, cho dù là cả cuộc đời của Sát Thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn cũng tuyệt đối không làm được!

Đứng ở góc độ thích khách mà nói, đây chính là đỉnh cao. Đứng ở góc độ sát thủ mà nói, một kiếm này là truyền thuyết!

Một kiếm tất sát, một kiếm tuyệt sát!

Không phải là một kiếm quyết đoán, mà phải là một kiếm tuyệt đối quyết đoán!

Xa xa từ bên ngoài nhìn vào, Mai Tuyết Yên đương nhiên cũng thấy một kiếm huy hoàng sáng lạn này! Một kiếm chắc chắn thành công này hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, lông tóc trên người nàng không mời mà dựng đứng hết cả lên:61:. Một kiếm này khiến nàng không tự chủ được mà sản sinh một loại cảm giác kinh diễm, thậm chí là tự ti! Nàng tự hỏi nếu đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không làm được đến mức hoàn mỹ như vậy!

Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chính là, thì ra kiếm thuật mà hiện tại Quân Mạc Tà sử dụng có lẽ là kiếm thuật ám sát, hơn nữa, trình độ đã đạt đến mức tuyệt vời, lô hỏa thuần thanh như thế rồi! Thế nhưng đồng thời trong lòng cũng nàng cũng dâng lên một chút nghi vấn:

"Tiểu tử này quả là giống như sát thủ trời sinh… hoặc có lẽ đời đời kiếp kiếp đều là sát thủ!

Bằng không, lấy cái tuổi chưa đến mười tám của hắn, làm sao có thể phát ra một kiếm hoàn mỹ tất sát như vậy? Cho dù là cường giả có cấp bậc trên Chí Tôn với tu vi hơn trăm năm cũng không cách nào tránh né một kiếm này! Thiên Phạt đệ nhất nhân Mai Tuyết Yên Mai tôn giả cũng vì một kiếm này mà cảm thấy tự ti!

Chẳng lẽ hắn thực sự có thể sáng tạo ra kỳ tích, lấy thực lực Thiên Huyền lại có thể giết một siêu việt Chí Tôn như thế sao?

Thậm chí khả năng này còn đang diễn ra trước mắt mọi người!

Lúc này đầu ngón chân của Hoàng Thái Dương vẫn chưa chạm đất, quả thật là chưa chạm nhưng ngón chân đã cảm nhận được mặt đất, chỉ một chút thôi, một gang tấc nữa thôi!

Nhưng một gang tấc này thôi cũng giống như là xa tận chân trời!

Toàn thân lão giống như là một cây nến thẳng đứng đang cố hết sức rơi xuống mặt đất. Thậm chí lão vừa mới hít một ngụm khí vào phổi đã vội thở ra, chỉ mong nhanh chóng rơi xuống đất lấy hơi sau đó lập tức trốn chạy. Vậy mà ở thời khắc vi diệu nhất này lại xuất hiện một kiếm chết người như thế!

Mặc dù một kiếm này vô cùng nhỏ bé, nhưng cũng tuyệt đối là một kiếm tử thần

Hoàng Thái Dương tuyệt vọng thét lên một tiếng dài, một kiếm kia chỉ trong giây lát ngắn ngủi nữa thôi sẽ đánh trúng mục tiêu là mình. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này hoàn toàn không đủ để suy nghĩ. Cuối cùng trong sinh tử lóe lên một tia ý nghĩ, lão ưỡn ngực hết sức, đầu hướng về sau, đồng thời đánh mạnh một quyền lên ngực mình, làm chấn động lan từ đan điền đến đỉnh đầu, trong cơ thể còn bao nhiêu sức lực lập tức được kích thích, nháy mắt một cột máu trong miệng phun ra như một mũi lao bắn về phía kiếm quang sáng lạn kia!

Sau một kích này, Hoàng Thái Dương biết rõ huyền công sẽ bị mất đi hơn phân nửa. Thậm chí cho dù sau này có dưỡng thương tốt đi nữa, cũng sẽ không thể khôi phục trạng thái tốt nhất! Nhưng lão không thể không làm như thế!

Bởi vì hiện tại đây là chiêu duy nhất có thể cứu lão! Nếu không như thế, hiện tại cổ họng lão đã có thể bị xuyên thủng, trở thành một cái lỗ lớn! Sinh mệnh cùng với đánh mất một nửa công lực, hai cái đó đem ra mà so sánh thì cái nào quan trọng hơn! Vấn đề này chỉ sợ trẻ nhỏ ba tuổi cũng có thể trả lời, huống chi là loại càng già càng sợ chết như Hoàng Thái Dương? Đối với bản thân lão mà nói, có thể sống sót mới là hi vọng lớn nhất. Bây giờ lão mới có hơn hai trăm tuổi:43:, hắn còn muốn sống hơn hai trăm tuổi nữa!

Trong cuộc sống còn có bao của ngon vật lạ còn chưa được hưởng thụ! Thân còn đang ở đỉnh vinh quang, lão còn muốn giữ vững trong một thời gian dài nữa! Cho nên lão thà là tự hại mình, cũng muốn giữ được tính mạng

Rừng còn đó lo gì thiếu củi đốt!

Bóng kiếm đã ở gần trong gang tấc, thậm chí cổ của Hoàng Thái Dương đã nằm trong tầm của bóng kiếm, đã bị kiếm quang làm cho rét lạnh, co giật lên!

Máu tươi xuất hiện, bắn tới cực nhanh, Quân Mạc tà hơi nghiêng đầu, dóng máu tươi trượt ngang quang sát tai của hắn, đánh "

xà" một tiếng rồi trượt qua mái tóc bay vào không trung!

Nhưng chính khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hoàng Thái Dương ngửa ra sau, cơ hồ đã muốn thoát khỏi tầm lấy mạng của mũi kiếm, ngã ngửa trên mặt đất. Ngay lúc ngã xuống, lão lập tức dùng hai gót về sau đạp mạnh, bùn đất bị cày lên, tựa như ám khí bắn về hướng Quân Mạc Tà.

Mà thân hình Hoàng Thái Dương một khắc này cũng mượn lực trượt về sau, thân hình tựa như cá trong nước cực nhanh trượt ra ngoài!

Lưng dán xuống đất mà trượt ra ngoài!:61:

Một đợt chạy trốn bằng cách trượt này, Hoàng Thái Dương cơ hồ đã dùng toàn bộ khí lực, lại ước chừng đã lui được bốn mươi trượng! Tốc độ lui cực nhanh khiến cho lưng hắn cùng mặt mất chà sát mạnh, chỗ lưng có một cỗ khói nhỏ, chỗ da bị đốt bay lên một mùi thịt khét cổ quái…

Tốc độ quá nhanh như thế, sinh ra sự cọ xát cực lớn, làm cho da thịt lão trong nhay mắt bị thiêu chín cũng là bình thường.

Lão thậm chí cũng không biết là rút lui đến chỗ nào, rốt cuộc cũng không kịp suy nghĩ. Cứ như vậy lao đi, tháo chạy ra ngoài! Oanh một tiếng, đụng sập bức tường, Hoàng Thái Dương cũng không có chần chừ dùng đầu đánh vỡ tường của Quân gia một lỗ to, vèo một cái lại trở lại đại viện của Quân gia!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Đọc truyện chữ Full