Biên Tập: Thương!
Quân Mạc Tà từ lúc chứng kiến quyển trục xuất hiện cho tới lúc thấy năm chữ hiện ra đã khiếp sợ tới mức khó mà tưởng tượng được.
Dựa theo quyển trục hoặc dựa vào chữ viết để phán đoán, hai thứ này đã có từ rất lâu rồi. Huống chi, Cửu U đệ nhất thiếu, người này chính là nhân vật của ít nhất mười vạn năm trước. Đây là nhân vật đặc sắc nhất trong truyền thuyết của cả Huyền Huyền đại lục từ khi khai sơn lập địa tới bây giờ.
Một người như vậy, làm sao lại biết được người ở vạn năm sau là mình? Hắn cùng với mình rốt cuộc có quan hệ gì? Thậm chí còn biết tên kiếp trước của mình. Hết thảy tất cả chuyện này đều không thể tưởng tượng được, thật khó có thể lý giải a!
Chẳng lẽ thật sự có người có vô thượng thần thông, đoán trước được tương lai. Những gì vừa xảy ra quả thật là kinh người hãi tục. Mở tiếp quyển trục ra, từng hàng chữ ngay ngắn trên quyển trục hiện ra đập vào mắt Quân Mạc Tà.
Chữ viết này vẫn phóng khoáng, bay bướm, có khí thế không gì có thể kìm chế được, vẫn hung hăng, ngang ngược, càn quấy, vẫn thể hiện phong phạm duy ngã độc tôn.
Chỉ cần nhìn chữ viết này cũng đủ để tưởng tưởng ra được vị truyền kỳ Cửu U đệ nhất thiếu là nhân vật như thế nào, điên cuồng, bá đạo, cuồng ngạo không gì có thể kìm chế, kiêu ngạo bá đạo.
Mỗi một chữ đều thể hiện tài hoa cao vút, mỗi một chữ đều sắc lạnh như gươm tuốt, như nỏ giương dây.
Bên trong tiêu sái phiêu dật, mang theo một loại cảm tưởng mặc cho trời đất là gì, ta vẫn hiên ngang, tiêu sái. Toàn bộ tâm tư của Quân Mạc Tà đều bị quyển trục này hấp dẫn, lôi cuốn.
- Như thế nào? Có phải bị hù cho sợ rồi không? Hắc hắc hắc... tiểu tử, ngàn vạn lần không cần uể oải, dù sao ở trước mặt bổn công tử, người không bị hù sợ nhìn đi nhìn lại mấy vạn năm cũng chưa có một ai. Tin rằng ngươi cũng không ngoại lệ.
Lời nói cuồng ngạo, hài hước, thật giống như hiện tại Cửu U đệ nhất thiểu đang đứng ở trước mặt Quân Mạc Tà, mặt khinh thường nhìn hắn, hệt như một vị thần nhìn một đám chúng sinh phàm phu tục tử cũng không khác là mấy.
- Giỏi! Ngươi giỏi lắm… tưởng mấy chữ gà bới này thì có thể hù được ta chắc. Ngươi nhìn lầm người rồi, ngươi cho là ta giống phàm phu tục tử lắm sao? Thật đúng là tự cho mình là đương kim nhân vật gì gì đó sao. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể tỏa sáng như ánh mặt trời, đức hạnh lắm sao?
Quân Mạc Tà nhịn không được tức giận chửi ầm lên một trận, mắt nhìn chằm chằm vào bảng câu đối của Cửu U đệ nhất thiểu.
- Hay cho tên tiểu tử, quả nhiên dám mắng bổn công tử. Bổn công tử hiện tại thật sự đáng tiếc, nếu được thì ta muốn mang tiểu tử ngươi lột trần, tên Tà Quân cái khỉ gió gì đó, cho ngươi trần như nhộng trước hồng nhan tri kỷ của ngươi, rồi treo ngươi lên, đánh một trận vào cặp mông trắng muốt của ngươi. Xem ngươi còn dám mắng bổn công tử không. Đúng là tên đầu trâu. Bổn công tử vẫn chưa từng thấy ai lì lợm giống như ngươi, ngươi... chỉ chậm mười vạn năm. Tiểu tử ngươi quả nhiên rất may mắn.
Tuy rằng biết rõ lão gia hỏa hung hăng càn quấy tới cực điểm kia không có trước mặt nhưng Quân Mạc Tà lại có thể cảm giác được chiến ý tồn tại nhưng không hiểu từ đâu mà có. Chỉ có mấy chữ như gà bới này... Loại cảm giác này Quân Mạc Tà phi thường không phục. Nói sao thì vừa rồi hắn cũng bị hù sợ.
Lời nhắn của Cửu U đệ nhất thiểu dường như là đoán trước được toàn bộ hành động, động tác, tâm lý của Quân Mạc Tà, một chút cũng không sai.
- Ngươi dám. Nếu để cho lão tử bắt được ngươi, liền lột quần của ngươi, kéo tiểu đệ đệ của ngươi dạo khắp Thiên Hương thành.
Quân Mạc Tà trong mắt toát ra hoa lửa, giương nanh múa vuốt, nhe răng nhếch miệng, điên cuồng hét lên.
Vị Cửu U đệ nhất thiểu này nói chuyện sao giống lưu manh vậy? Có chút thô tục thì phải? Có vẻ như có hơi giống bổn công tử, đều là trăm sông đổ về một biển, có hương vị giống nhau. Đây là điều nghi hoặc lớn nhất trong lòng Quân Mạc Tà.
Khẩu khí bậc này, rõ ràng là một tên lưu manh ngoài đường, làm gì có một chút nào phong phạm của một đại tông sư, một nhân vật truyền kỳ đây? Chỉ từ vài câu nói, Quân Mạc Tà lờ mờ có thể hình dung ra một khung cảnh: Cửu U đệ nhất thiểu một tay cầm đữa, tay kia kéo chân. thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi ngửi. Quả là một cảnh tượng đáng...khinh bỉ.
Cửu U đệ nhất thiếu, nhân vật truyện kỳ này trong lòng Quân Mạc Tà lại trở thành một kẻ khác xa một trời một vực. So với trong truyền thuyết về Cửu U đệ nhất thiếu thì hoàn toàn bất đồng.
- Khẩu khí bổn công tử nói chuyện có phải rất kỳ quái hay không? Tiểu Quân Tà, bổn công tử như vậy cũng hoàn toàn là do ngươi đó. Bổn công tử tài hoa lan tràn, nếu thực sự viết một bài dài cũng chỉ là việc nhỏ nhưng sợ ngươi không đọc được một nửa lại ném quyển trục vào bếp lửa, về căn bản là không có hứng thú xem tiếp! Chính vì thể cho nên mới nói, bổn công tử vì ngươi, lo lắng cho ngươi đó. Tiểu tử ngươi không biết cảm ơn thì thôi, lại mắng bổn công tử thô tục...
Quân Mạc Tà trong lòng không khỏi đổ mồ hôi, vị Cửu U đệ nhất thiếu này thật đúng là một chút cũng không nhìn lầm mình, nếu quả thật hắn viết một thiên cổ tuyệt văn thì... Cho dù là viết ba hoa chích chòe như thế nào thì mình chắc đã đốt quyển trục này từ sớm rồi.
- Không thể không nói, nói như vậy quả thật rất sảng khoái. Muốn mắng cứ mắng, muốn nói như thế nào thì nói thế đó, đây chính là cảnh giới tối cao tùy tâm sở dục. Miệng đầy chữ, giả nhân, giả nghĩa, nói một đường làm một nẻo. Chớ có nói ngươi chưa từng thấy qua, bổn công tử không thích viết như thế. Cuộc đời hận nhất chính là những kẻ nguỵ quân tử, dám cùng bổn công tử nói cái gì Đạo học, nói cái lễ nghi chó má gì đó... Cho nên bổn công tử mới giận dữ, đem toàn bộ điển tịch trên thế giới thiêu huỷ không còn cái gì. Đừng thấy đám người kia ở mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng đến tối lại không biết liêm sỉ đi vào thanh lâu phong lưu khoái hoạt. Nhớ kỹ nếu là gặp người như thế nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. Bởi vì loại làm ra vẻ nguỵ quân tử này còn tệ hơn bọn lưu manh trên đường, lưu manh tuy rằng cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng bọn hắn ít nhất cũng là ngoài thế nào trong thế đó.
Xem đến đây, Quân Mạc Tà rốt cục nhịn không được vỗ tay tán thưởng, mặt mày hớn hở, tính tình của hắn và mình quả thật rất giống nhau. Quả nhiên là hiểu lòng ta. Phi, sao có thể hay như vậy, quá hợp khẩu vị của ta. Nếu hắn còn ở trên đời này ta cũng muốn kiếm hắn kết nghĩa anh em, làm huynh đệ.
- Khụ khụ, lời này có vẻ như đi hơi xa. Biết tiểu tử ngươi bây giờ còn đang buồn bực, yên tâm bổn công tử sẽ giải thích những nghi vấn của ngươi.
Quân Mạc Tà nhíu mày rốt cục cũng đã phát hiện vị Cửu U đệ nhất thiểu này có một câu cửa miệng: bổn công tử. Cũng không tự xưng lão tử, cũng không tự xưng cái gì khác, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một giọng điệu: bổn công tử.
Ngươi ít nhất cũng phải một vạn mấy ngàn tuổi, chính là lão quái vật hàng thật giá thật, đã vậy còn không biết xấu hổ tự xưng bổn công tử... có vẻ như không thích hợp chút nào? Quân đại thiếu ở trong lòng thầm oán lên, ánh mắt tiếp tục đọc xuống phía dưới.
- Tiểu tử ngươi nếu tiếp tục mắng ta, bổn công tử lập tức làm cho quyển trục này thay tiêu tán, ngươi tin hay không?
Những lời này làm cho Quân Mạc Tà hoàn toàn đờ người. Vị lão tổ tông vạn tuổi này đúng là khó chơi.
- Bổn công tử trường sinh bất lão, dù có tới hàng tỉ tuổi nhưng lúc nào cũng vẫn giữ được khuôn mặt mười bảy mười tám tuổi. Tại sao không thể tự xưng bổn công tử chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn bổn công tử tự xưng lão phu? Ngươi thử tưởng tượng xem, một người mười bảy, mười tám tuổi tự xưng lão phu trước mặt ngươi thì ngươi sẽ có cái cảm tưởng gì.
Quân Mạc Tà mồ hôi đổ ra như tắm.
Chuyện này là như thế nào a? Vị Cửu U đệ nhất thiếu cường hãn này có lối suy nghĩ làm cho để cho hắn giật mình hối hận không thôi. Nói rằng sẽ giải thích nhưng kết quả tới tận bây giờ vẫn chưa có một lời giải thích, không phải vô nghĩa lắm sao. Đây không phải là chơi người ta hay sao? Hơn nữa coi như ta hiện tại chửi ngươi, mắng ngươi thì sao... ngươi cũng không có bổn sự làm cho quyển trục này lập tức biến mất được. Ngươi nghĩ đây là chỗ của mười vạn năm trước sao?
- Quên đi, tất cả mọi người đều là người biết chuyện, bổn công tử phỏng chừng cũng không dọa được ngươi. Bất quá bổn công tử khó có được cơ hội trêu chọc hậu bối như vậy, nhất là còn cách thời gian mười vạn năm, trêu chọc tiểu tử ngươi làm cho bổn công tử có không ít cảm giác thành tựu mười phần, cứ coi như tiểu tử ngươi trọng lão kính hiền đi. Quân Tà tiểu tử, ngươi kiên nhẫn tiếp tục xem đi.
Quân Mạc Tà buồn bực cơ hồ ngất đi. Thú vị này không phải là bình thường nha. Mình từ nãy tới giờ vẫn cung kinh với kẻ luôn có khuôn mặt mười bảy mười tám tuổi búng ra sữa kia.
- Đừng có đoán bừa lung tung, ta biết tiểu tử ngươi đang lo lắng cái gì, nghi hoặc cái gì, bất quá, bổn công tử cần trịnh trọng nói cho ngươi biết một chuyện: ngươi chính là một tiểu tử đần độn. Ngu xuẩn tới cực điểm, tiểu tử kia, ngươi đã đoán sai. Hoàn toàn sai, mười phần sai, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Quân Mạc Tà bây giờ là thật sự có cảm giác nổ tung muốn xé nát quyển trục này. Xem quyển trục lâu như vậy thì ra là bị mắng gần nửa canh giờ. Này, chuyện quái gì xảy ra vậy.
- Chắc ngươi đang suy đoán, bổn công tử với ngươi có cùng nguồn gốc. Oa ha ha, ngươi đúng là đồ đần. Bổn công tử thần thông quảng đại, cũng không phải là người mà tiểu tử ngươi có thể nhìn thấu, buồn bực quá, oan uổng quá.
Quân Mạc Tà thở ồ ồ, trên trán gân xanh nổi lên, mình tự nhiên lại bị coi rẻ, bị chửi mắng.
- Bổn công tử chính là đến từ Cửu U. Biết Cửu U là gì không? Ngoan, bổn công tử chậm rãi giảng cho ngươi nghe, cần phải kiên nhẫn, không cần sốt ruột, gấp cũng không có ích gì...
Quân đại thiếu rốt cục nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người đứng lên, đánh ra một quyền vào tấm thạch bích Cửu U đệ nhất thiểu kia. Thật sự là bị người nầy khiêu khích bốc hỏa toàn thân. Phát tiết một chút, lại thở hổn hển một hồi, lúc này mới ngồi xuống lần thứ hai.
Không ngoài sở liệu của hắn, thạch bích vẫn lù lù bất động, ngay cả một chút bụi đất cũng không rớt xuống. Cái này cũng không phải tại thạch bích quá cứng rắn, mà do lúc trước Cửu U đệ nhất thiểu áp dụng phương pháp đặc thù mới có thể được như vậy.
- Cạc cạc ké...t Quả nhiên nhịn không được... Tiểu tử, tâm tính của ngươi vẫn còn cần phải tôi luyện.
Một trận cười quái dị hiện ra trên quyển trục. Quân Mạc Tà như chính mắt nhìn thấy một tên mặt trẻ đang cười ngặt nghẽo.
- Không tức giận không tức giận… Ta không tức giận. Tức giận là trúng gian kế của hắn. Tuyệt đối không được tức giận.
Quân Mạc Tà yên lặng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến