: Hoàng Vân Phong
Mới vừa tiến vào đình viện, nhìn thấy phía trước chính là phòng nghị sự của Đông Phương Thế Gia, Đông Phương Vấn Đao lúc này mới vỗ ót, xoay người nói:
- Đúng rồi... Tiểu tử ngươi cũng phải cẩn thận đại cữu ngươi, đừng nhìn thực lực tiểu tử ngươi tiến bộ như thế, đại cữu ngươi cũng sẽ
"trêu đù"
a với ngươi, tóm lại, lần này tiểu tử ngươi thảm!
Nói xong, khóe miệng hắn co quắp, cong cong một cách quái dị!
- Cái gì? Đại cữu làm sao?
Gần đây, Quân Mạc Tà quá nhiều việc, sớm đã quên trò đùa dai quái đản kia, lúc này vừa hỏi đến khiến hắn chân chính kinh ngạc.
- Ngươi còn hỏi làm sao vậy? Chuyện tốt do ngươi làm ra, ngươi còn giả bộ không biết sao?
Đông Phương Vấn Đao đột nhiên cười rộ lên, miệng rộng tới mang tai, cười vui nói.
- Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế, làm lại lần nữa…. Oa ha ha ha…
Ặc ặc… Quân Mạc Tà sau khi nhìn những động tác quái dị của tam cữu, hắn nghẹn một cái, tí nữa là té xỉu.
- Không thể không nói, tiểu tử ngươi thật sự là rất bỡn cợt ha ha ha... Không khoan nhượng cho cậu ngươi... Ha ha ha, nghiêm túc như vậy, thế nhưng mỗi lúc trời tối đều đứng không ngừng mà đổi tư thế… Vất vả cực kỳ… Cư nhiên còn con mẹ nó trồng cây chuối... Ha ha ha…
Đông Phương Vấn Đao vốn đang luôn luôn nỗ lực khắc chế, nhưng nhớ tới chuyện này cũng rốt cục ngăn không được muốn cười, càng cười càng to, càng về sau rõ ràng ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng xoa bụng cười ngặt nghẽo.
Quân Mạc Tà ha ha nở nụ cười, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại mới nhớ tới, nơi có vẻ chính tay mình chôn xuống một trái bom a... Xem ra, vị đại cữu kia sớm đã phục hồi tinh thần lại, cần thu thập mình... Làm như thế nào cho phải đây?
Đám người Bách Lý Lạc Vân hiển nhiên không biết cháu cậu hai người đến cùng là cười cái gì, một đám thộn mặt đần thối ra, nghi hoặc nhìn nhìn.
Mà vừa mới đúng lúc này, một tiếng hét to cao ngất vang lên:
- Lão Tam! Ngươi ở nơi này nói hưu nói vượn cái gì đó!
Khẩu âm này rất nặng, hiển nhiên người này đang rất phẫn nộ rồi!
Theo tiếng hét lớn, một đạo thân ảnh khôi ngô cấp tốc xuất hiện ở trước mắt của mọi người, người tới dáng vẻ phi phàm, ba sợi râu dài bay lả tả tự nhiên trước ngực, mắt xếch, mũi thẳng mồm vuông, một thân uy nghiêm!
Đúng là đại cữu của Quân đại thiếu gia, chủ nhân Đông Phương thế gia, Đông Phương đại gia tới!
Chẳng qua hiện tại khuôn mặt của Đông Phương Đại lão gia bình thường trắng nõn thì giờ phút này đã thành một màu đỏ thẫm, hai mắt phún lửa, thở dốc phì phò, thoạt nhìn rất giống Quan Nhị Ca.
- Quân Mạc Tà! Tiểu súc sanh nhà ngươi! Tiểu tử ngươi tới vừa lúc, còn tưởng thằng nhóc ngươi sẽ ở Thiên Phạt hung trốn cả đời chứ! Cho dù ngươi không đến, lão phu cũng sẽ đích thân đi Thiên Phạt sâm lâm tìm ngươi! Hiện giờ ngươi tự động đưa tới cửa, lão phu khỏi phải lặn lội đường xa! Lão phu hôm nay nếu không hảo hảo giáo huấn cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, chẳng phải thẹn cùng thiên lý sao!
Khuôn mặt Đông Phương đại gia từ đỏ hồng chuyển thành tím, một tiếng hét to, thanh như lôi chấn, uy mãnh cực kỳ!
Theo một tiếng này giống như bạo lôi, Đông Phương đại gia bước một bước dài tiến lên, hướng bàn tay to đùng như cái quạt hướng Quân Mạc Tà mà quạt tới!
Bách Lý Lạc Vân cùng Lãnh Ngạo đưa mắt nhìn nhau… Đây là tình huống cậu cháu gặp mặt trong truyền thuyết đây sao? Quá trình tại sao cổ quái vậy? Vị lão cữu cữu kia vừa thấy mặt thằng cháu liền ôm bụng cười đến đau bụng, lúc sau, lại một vị cữu cữu vừa thấy mặt thì đã thay đổi bốn năm loại xưng hô với cháu mình, lại còn vung tay vung chân? Quan hệ của nhà này phức tạp đến mức nào a????
Quân Mạc Tà hét thảm một tiếng, cất bước bỏ chạy!
Hiện tại tình thế đã thế này, hắn sao còn dám bị Đông Phương Vấn Tình bắt lấy? Đây chính là cậu mình a! Muốn đánh trả cũng không được, ngay cả đỡ cũng không được, duy nhất có thể làm chính là liều mạng già đế trốn, nếu thật sự bị bắt chặt, như vậy sau một trận ngược đãi tàn nhẫn còn có thể chạy trốn được sao?
- Bà ngoại… Cứu mạng a… Cữu cữu muốn giết người, cứu người a…
Quân đại thiếu nhanh như chớp theo Đông Phương Vấn Tình chạy trốn ra ngoài, một đường thê thảm kêu to, rất giống đã bị người ngược đãi đến thân tàn ma dại...
- Thằng nhóc ngươi vô pháp vô thiên còn dám chạy! Đứng lại cho lão tử!
Đông Phương đại gia quả thực tức muốn nổ phổi, sải bước đuổi theo sát phía sau, trong phút chốc cháu cậu hai người liền từ trong viện đuổi ra đến đại sảnh, lại từ đại sảnh một đuổi một chạy phóng ra ngoài, Quân Mạc Tà một đường la to cứu mạng, âm lượng to lớn, đinh tai nhức óc, nhiệt náo cả Đông Phương Thế Gia làm gà bay chó chạy, vô số người thò đầu ra nhìn nhìn hiếu kỳ….
Thấy tình thế không ổn, Quân đại thiếu lập tức hướng về nội viện chạy trốn, tìm kiếm cứu binh.
Đông Phương đại gia nghiến răng nghiến lợi cấp bách đuổi theo. Bộ dáng không bắt được quyết không bỏ qua! Điệu bộ này, bởi vì cái gọi là: Ngươi lên trời ta sẽ truy ngươi đến Lăng Tiêu điện, ngươi xuống biển ta sẽ truy ngươi đến Thủy Tinh cung! Ngươi đào đất ta sẽ truy ngươi đến Diêm La phủ, ngươi Tây Phương ta sẽ truy ngươi thẳng đến Đại Hùng bảo điện!
Tóm lại cùng nhau xuống hoàng tuyền cũng dc, dù thế nào cũng phải xả cơn tức này!
Đông Phương đại gia cả đời này chưa từng bày ra bộ dạng xấu hổ như vậy! Nhưng vì nhiều năm qua không có hậu nhân làm cho hắn vô cùng cấp bách. Thật vất vả bắt tìm được một tia hi vọng, làm sao có thể buông tha? Bất hiếu có ba tội, không có hậu duệ là tội lớn nhất a…
Sau khi được Quân Mạc Tà cho bộ bí pháp sanh con dưỡng cái, Đông Phương đại gia trên căn bản là cẩn thận tỉ mỉ máy móc làm theo, nhất cử nhất động đều nghiêm khắc dựa theo bí pháp của Quân Mạc Tà mà chấp hành, không dám qua loa một chút nào (, nguy hiểm quá!)
Sau một thời gian tập luyện, thành tích có ngay. Mấy tháng sau, nhìn thấy bụng mấy thê thiếp của mình đều to ra, không cần phải hỏi cũng biết Đông Phương đại gia thoả mãn đến mức nào…
Lúc đó, nếu cho hắn gặp cháu trai Quân Mạc Tà, có khi hắn quỳ xuống mà dập đầu không chừng!
Chuyện khó vậy cũng có thể làm được, quản cái chó gì cao thấp tôn ti? Đây là ân huệ cứu vớt tôn nghiêm của nam nhân a!
Nhưng trong một lần hắn nói chuyện với Đông Phương Vấn Kiếm, hắn mới biết rõ chân tướng… Đông Phương đại gia giờ mới hiểu được: Kỳ thật Quân Mạc Tà lúc trước cung cấp cho hắn thuốc, đã chữa hết chứng bệnh này, căn bản không cần cái chó gì khẩu quyết, tư thế, cái chó gì loạn thất bát tao, không cần làm cũng có thể làm thê tử mang thai… ( ai biểu ngu). Như vậy có nghĩ là thằng cháu trai quý báu của mình sau khi cứu với tôn nghiêm của mình, cũng thừa dịp chơi hắn một vố to!
Cái
"scandal"
này lại bị nhị đệ phát hiện ra! Càng làm cho hắn muốn chết muống sống là: Nhị đệ của hắn chính là một cái loa phóng thanh a! Kết quả là… tam đệ cũng biết, tiếp theo là…… (Biên: Mình mà là thằng này chắc mình tức đến hộc máu)
Đông Phương đại gia trong thời gian này cho dù đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích, điều này làm cho đại gia có thêm một tật xấu: Vô cùng mẫn cảm với tiếng cười! Chỉ cần nghe thấy tiếng cười ở đâu là hắn nổi trận lôi đình ngay….
Nhưng trên đời này, ai không có chuyện buồn cười? Đơn giản ví dụ nói: Có người ở trước công chúng không cẩn thận phóng một cái cái rắm, còn có thể khiến cho một trận cười khoái hoạt… Lại càng không cần nói những chuyện như vậy xảy ra nhan nhản khắp nơi a….
Hiện giờ Đông Phương đại gia đều bị tiếng cười ảnh hưởng đến thần kinh, vừa nghe đến tiếng cười là phán ngay rằng đang nhằm vào mình!
Giờ phút này nhìn thấy đầu sỏ gây nên chuyện này đột nhiên xuất hiện, Đông Phương Vấn Tình quả thực đã có chỗ phát tiết! Bất kể như thế nào cũng không chịu buông tha, nói cái gì cũng không có thể buông tha, tuyệt đối không thể buông tha!
- Khụ khụ! Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì sao? Tạo phản sao?
Đang lúc hai bên đang truy đuổi, một tiếng ho khan uy nghiêm vang lên, Đông Phương lão phu nhân khí định thần nhàn từ trong nội viện từ từ đi ra.
Bà vừa ra đã thấy cả viện đâu đâu cũng gà bay chó chạy!
Đông Phương Vấn Kiếm nhị gia núp ở phía sau hậu viện, tay che mồm nhịn cười, cả người rung rung như sắp bị động kinh!
Đại cứu tinh rốt cục đã đến, Quân Mạc Tà như được đại xá, nhanh như chớp trốn phía sau Lão phu nhân, vẻ mặt vô cùng ủy khuất:
- Bà ngoại… Cậu bị điên rồi, cậu tự nhiên muốn đánh chết con a…. Đây là tại sao a! Cứu mạng con bà ngoại ơi!
Đông Phương lão phu nhân bất đắc dĩ âm thầm liếc mắt mà nghĩ:
"Đang êm đẹp ai lại đánh chết ngươi? Chắc tiểu tử ngươi lúc trước đã gây ra họa gì rồi? Tưởng ta già rồi lú lẫn hả?"
Nhưng lão nhân gia công lực bậc nào, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đối với Đông Phương Vấn Tình mà trách mắng nói:
- Dừng tay! Các ngươi làm như vậy còn thể thống gì nữa! Xem hai người các ngươi một lớn một nhỏ đem khu vườn làm thành bộ dáng gì? Cho dù là Mạc Tà còn nhỏ ham chơi, chẳng lẽ ngươi lớn đầu cũng muốn chơi chung sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đầu đuôi ra sao kể khúc giữa ta nghe coi! (Biên: Cái này ta chế a)
Hai cậu cháu đánh nhau, Lão phu nhân đương nhiên là bênh cháu ngoại của mình, điểm này nhất định là không thể nghi ngờ.
Câu nói này nghe có vẻ tất công bằng, nhưng xém tí nữa làm cho Đông Phương đại gia ngất xỉu. Đầu đuôi ra sao nói cho rõ? Chuyện này còn có thể kể ra sao? Hắn cảm thấy khó khăn, ngón tay run rẩy chỉ vào Quân Mạc Tà:
- Tốt… tốt… tốt! Thằng nhóc nhà ngươi, ngươi… Ngươi chờ đó cho lão tử!
Quân Mạc Tà oan khuất kêu lên:
- Cữu cữu a, bà ngoại nói đúng, dù cho con thật sự làm sai cái gì, người cứ nói ra, mọi người cùng phân xử công bằng, nếu con thật sự sai lầm, con đây cho người đánh một trận hả giận cũng không còn gì… Nhưng nếu người chưa nói gì đã muốn đánh chết con thì con vô cùng ủy khuất a… Nói gì thì con cũng từ ngàn dặm xa xôi mà tới, vừa đến cửa nhà, ngay cả một miếng nước ấm còn chưa được uống, vừa đút đầu vô đã ăn đập thì ai mà chịu đựng được, con có gì làm không đúng, người cứ nói a… (Chính hiệu vừa ăn cắp vừa la làng)
Giờ phút này, nhìn vẻ mặt của Quân đại thiếu, tuyệt đối có thể so sánh vụ kỳ oan
"Tuyết rơi tháng sáu"
a! (Biên: Kỳ oan này là một điển cổ đã có chú thích ở quyển một, anh em chịu khó tìm lại ^^!)
Nhất khúc can tràng đoạn, thiên nhai hà xử mịch tri âm...
(Biên: Gan ruột tựa như tan vỡ, Chân trời cứ ngỡ không còn tri âm...)
Đông Phương đại gia trợn tròn tròng mắt, hai cái nhãn cầu cơ hồ lồi ra kho3i hốc mắt, tức giận đến lắp bắp, nhưng ngay cả một chữ cũng không thoát ra khỏi mồm được, cuối cùng sau cả ngày trời, đành ngậm bồ hòn làm ngọt...
- Ha ha ha...
Ngay nơi cửa viện, vốn tam gia Đông Phương Vấn Đao đang ngồi bệt dưới dất mà nhịn cười đột nhiên phát ra một trận cười vang dội, cười đến quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, nắm tay lớn không ngừng đập đập trên mặt đất, cả người run rẩy co rút không ngừng, toàn thân kịch liệt giãy dụa, càng về sau càng khó thở vì cười....
Đông Phương Vấn Tình rốt cục chịu không nổi mà hét lớn một tiếng:
- Lão Tam, ngươi cười khùng cái gì đó! Còn có thể thống tí nào không!
Vừa nói, hắn vừa xông tới trước.
Đông Phương Vấn Đao nghe vậy bỗng nhiên thấy không ổn, tiếng cười vẫn không đình chỉ, cũng đã nhảy người lên muốn chạy trốn, nhưng sau khi hắn cười to một trận đã đời, cả người đã mệt mỏi, căn bản là chưa kịp chạy như điên liền đã bị đại ca của mình bắt được, tiếp theo giống như một cái bao cát, bị xách cổ đi ra ngoài, sau dó mọi người nghe vô số tiếng bốp bốp như tiếng pháo vang dội khắp nơi...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến