Tiếng đàn tràn ra như vũ bão, trong nháy mắt như đánh vỡ tâm linh người khác. Nhất là giang hồ trong đó. Mặc kệ là địch hay là bạn, mặc kệ lúc đầu ý nghĩ ra sao, mặc kệ thiện ác, trong một khắc tại thế giới này lần đầu tiên tâm tư của một nhân vật cười nhạo chốn giang hồ lại hiện lên rõ ràng trong khúc nhạc. Từ sâu trong lòng mỗi người đều có một cảm giác cộng hưởng kỳ lạ!
Mộng giang hồ!
Có chút gì đó hùng tráng, lại có chút gì đó cô đơn, thăm thẳm khôn lường, lại có vẻ bất đắc dĩ, lại càng không thiếu ân oán tình thù...
Không thiếu những gương mặt chăm chú lắng nghe, từ những đại hán thô hào, nhưng lãng khách thiết huyết, từ khóe miệng hiện rõ ý cười, sắc mặt dần ngưng lại. Có mấy phần khát khao, mấy phần hi vọng, tựa như trở lại thời trai trẻ ngây thơ ôm ấp mộng giang hồ, trong khóe mắt như lại ươn ướ...t
Vung kiếm giữa thiên hạ, vươn tay lại bổ đao, ngửaa mặt lên trời mà thét, cười nhạo chốn thị phi!
Theo một âm thanh cao vút đến tận cùng, khúc nhạc cũng đến hồi kết! Tựa như một kiếm khách tuyệt thế đứng trên đỉnh núi cao, nhẹ rũ bỏ chiến bào...
Một đoạn kết cứ vậy phát ra, như muốn đem tất cả gạt bỏ, tất cả chỉ còn lại sự tĩnh mịch!
Cuối cùng vẫn là tịch mịch!
Mọi người đều trầm xuống, yên lặng theo đuổi ý nghĩ của bản thân mình...
Hai lão già áo trắng ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở Đạn Quan Lâu đã ngóng tai nghe đàn từ lúc nó mới vang lên, vừa nghe thì đã tập trung hết sức. Một hồi lâu sau khi tiếng đàn im bặt, hai người vẫn si ngốc ngồi ở đó. Làn điệu hùng tráng trào dâng bên tai, quanh quẩn không dứt, đúng là ba ngày cũng chưa tan đi!
Trên mặt hai người đều có một chút mê đắm. Sau một lúc nữa mới nghẹ nhàng thở ra một hơi. Một trong hai lão khẽ than thở:
- Giang hồ, haizzz……
Lão già áo trắng đối diện hơi mỉm cười, ngón tay khô quắt khẽ động, chợt từ trên má lão, một giọt nước mắt đục ngầu chảy xuống chòm râu, sau một thoáng yên lặng ở trên vạt áo đã hơi ướt, có giọt đã rơi trên mặt đất.
Miệng hắn thì thào:
- Cười vạn dân trăm họ... chẳng có tịch liêu... hào hùng còn đó... chỉ là đang ngây ngốc cười dài... Ha ha, nhưng sao trong một câu chẳng có tịch liêu này lại bao hàm biết bao nhiêu tịch liêu?
Hào hùng còn đó... nhưng người xưa lại ở chỗ nào rồi? Chỉ vì một giang hồ vô tình vô nghĩa, ta đã đánh mất những gì, lại bỏ qua những gì? Chúng ta chân chính lại đạt được những gì?
Sau một hồi tự cười tự giễu mình rồi lại lắc đầu phủ nhận, cuối cùng nhấc chén rượu trên bàn lên nhắm mắt uống cạn! Tựa như trong chén rượu kia cạn đi cũng như uống hết kiếp số giang hồ, đã không thế quay đầu trở lại…
Trên bậc thang, Triển Mộng Điệp mang khăn đen đang mê muội đứng đó, khi nàng vừa bước đến cầu thang thì đã nghe được tiếng đàn cùng lời ca mãnh liệt, không tự chủ được mà đứng đó, lặng yên lắng nghe đến tận bây giờ.
Đôi mắt phượng khép hờ, trên mặt nàng lộ ra vẻ cảm động từ sâu trong lòng.
Thật lâu sau đó, từ trong mộng tỉnh lại, nàng mới khẽ thì thào:
- Hay cho một khúc giang hồ! Một khúc đàn này đã đem cả ngọt bùi cay đắng hỉ nộ ái ố của chốn thị phi thiên hạ gom về một mối! Dư vị thật sâu sắc...
Lão già đã được phân nửa cái gọi là trăm tuổi bên cạnh nàng quay lại chỗ cũ, khẽ thở dài:
- Tiểu thư thật sự không phải là người trong giang hồ, tại sao lại có cảm xúc như vậy?
- Một bài hát tận cùng của mộng giang hồ, cũng đã dốc hết động tĩnh giang hồ mà ra. Ta trước giờ dù rằng không xông pha giang hồ nhưng vẫn có thế cảm nhận được cái hào hùng trong đó. Hay cho một bài ca tiêu sái, khúc nhạc lại hào hùng khí phách, tuy có nặng nề trong đó nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Huống hồ Triển gia của chúng ta cũng chẳng phải thân trong giang hồ sao?
Nàng ta thản nhiên đáp.
Lão già hơi ngẩn ra, rồi lại thở dài không nhắc lại nữa.
Triển Mộng Điệp ra chiều suy tư:
- Nếu đã gặp được đại hành gia về âm luật như vậy sao lại có thể bỏ qua, phải nhìn qua một chút để xem là ai mới có thể tấu lên một khúc nhạc vừa quang minh chính đại tràn ngập khí phách vừa thê lương tịch mịch như vậy!
Trên lầu cao, nét mặt Trần Thần đã không còn bình thản, nhẹ nhàng nữa! Tuy rằng nhạc đã dứt nhưng hắn vẫn đang chìm trong đau khổ, liên tục suy tư. Một tay hắn tựa hồ như đang khẽ gẩy nhịp, giống như tiếng đàn kia còn chưa dứt, mà vẫn còn vang vọng đâu đây.
Một lúc lâu sau, hắn mới hí hửng ngẩng đầu lên hỏi gấp:
- Đông Phương huynh, khúc này có tên là gì?
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ nhớ lại hồi ức, mới thản nhiên nói:
- Khúc nhạc này cứ gọi là
"Tiếu ngạo giang hồ"
chi khúc đi!
- Tiếu ngạo giang hồ! Tiếu ngạo giang hồ, hay cho một khúc tiếu ngạo giang hồ!
Trần Thần kích động lặp lại, trong mắt lại lộ ra sắc thái phức tạp.
- Cười biển kia, lại cười cả trời, cười giang sơn cười mưa gió, cười người trong thiên hạ, cười cả chốn giang hồ... Ha ha, từ xưa đến nay người trong giang hồ ai lại không muốn một lần cười nhạo giang hồ?
- Nhưng mà thiên hạ anh hùng có được ai có thể cười nhạo giang hồ?
Quân Mạc Tà lặng lẽ nói:
- Ai đủ tư cách chân chính cười nhạo giang hồ? Từ trước đến giờ đến một người cũng không có!
Trần Thần nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, nghiêng mặt đi, đáp lời:
- Hôm nay nghe được một khúc này cũng đã đủ thịnh tình. Ngươi đi đi, rời khỏi Cúc Lạc thành, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở lại! Vì trong Cúc Lạc thành này các người chắc chắn không có khả năng tiếu ngạo giang hồ. Còn nếu như lún vào quá sâu thì ngay cả cơ hội để cất tiếng cười cũng không còn nữa!
Hắn bỗng quay lại, chăm chú nhìn Quân Mạc Tà:
- Nghe được một khúc Tiểu ngạo giang hồ, Trần Thần ta thật sự không muốn cùng các ngươi đối địch! Nếu như các ngươi muốn rời đi, ta sẽ làm hết khả năng giúp cho các ngươi rời khỏi đây! Cơ hội chỉ có một, mong huynh đài trân trọng! Đông Phương huynh, lời này đã tận, mong huynh sớm quyết!
Quân Mạc Tà cười nhẹ, thầm than một tiếng, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn hắn tỏ vẻ thương hại, bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng đã nói qua, người trong giang hồ, mệnh không còn là của mình nữa!
- Người không thể làm chủ, ta cũng không thể làm chủ! Dựa vào lời Trần Thần huynh đài vừa nói, ta cũng cho huynh đài một cơ hội. Nếu như huynh đài lập tức rời khỏi Cúc Lạc thành, không quan tâm chuyện nơi này, huynh đài sẽ có cơ hội tiếu ngạo giang hồ! Ở trên đời này người đáng quý không nhiều, ta thật sự không muốn tự tay hủy đi một người như huynh đài!
Trần Thần ha hả cười khổ:
- Trên thế gian này chuyện không như ý quả nhiên là có rất nhiều. Giang hồ cũng vậy, triều đình cũng thế, cả trong gia tộc chỗ nào không phải chốn giang hồ? Số phận ta đã bất hạnh từ đầu! Ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ lại còn dám vọng tưởng cười nhạo giang hồ, người ngốc nói nhảm sao chứ? Ha ha ha...
Càng nói hắn lại càng cười lớn, cười đến chảy nước mắt, xong lại lắc đầu:
- Nhìn bên ngoài ta oai phong vô hạn, nhưng cũng chỉ là một công cụ của gia tộc! Một công cụ mà thôi! Đông Phương huynh, trên đời này tri âm khó tìm, nếu như ngươi chết đi, ta lại thêm một phần tịch mịch!
Trần Thần chăm chú nhìn hắn.
- Tri âm? Ngươi xem ta là tri âm, chỉ tiếc rằng ta lại không phải tri âm của ngươi! Ngươi càng không phải là tri âm của ta! Bởi vì ta muốn làm gì thì sẽ làm nấy, đó mới chính là tiếu ngạo giang hồ!
Quân Mạc Tà bình tĩnh đáp lời.
Trần Thần vừa nghe được không khỏi ngẩn người ra. Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Xin hỏi người vừa tấu nhạc là ai?
Hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ cầu thang bước lên có một cô gái che mặt đứng đó. Một đôi tròng mắt trong veo nhưng lạnh lùng khẽ đảo trên người cả hai.
Ngay lúc này, Quân Mạc Tà đã cảm giác được người bên ngoài đang tản đi, nhưng hơn mười cỗ thần niệm kia lại đang hướng nơi này mà tới.
Nhiệm vụ của Trần Thần đã thất bại!
Vì ban đầu, ý định của hắn chính là tìm hiểu tin tức của Quân Mạc Tà, nhưng Quân Mạc Tà lúc này lại quá tỉnh táo. Ngay khi hắn thay đổi thái đồ, thì nhiệm vụ lần này của hắn cũng đã thất bại.
Vậy nên kế hoạch âm thầm thay đổi, xem ra là muốn bắt người!
Quân Mạc Tà từ trong mắt lộ ra vẻ cười cợt"
- Nếu như ta đoán không lầm, thì quý cô nương chính là viên minh châu của Triển gia, tiểu thư Triển Mộng Điệp?
Trần Thần đứng đối diện lại lộ ra vẻ ngạc nhiên ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ vị hôn thê của mình lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Nhưng thần sắc trên mặt hắn lại nhanh chóng ảm đạm, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó….
Triển Mộng Điệp có vẻ bất đắc dĩ, nhìn chàng trai xấu xí trước mặt hỏi:
- Các hạ là ai?
Quân Mạc Tà mặc dù không nói rõ ràng, nhưng hắn lại đáp lời trước Trần Thần, chẳng khác nào xác nhận chủ nhân của khúc nhạc. Vẻ bề ngoài của hắn trong mất Triển Mộng Điệp thì khác xa những gì nàng tưởng tượng.
Trong lòng nàng cảm thấy người gảy được khúc nhạc vừa nãy phải là một trang thiếu niên tuấn tú, khí phách hào hùng lang bạt giang hồ, một người một kiếm chế nhạo quần hùng thiên hạ, là bậc hào kiệt cái thế! Tuyệt không thể là một gã có hình dáng đáng khinh trước mặt!
- Ta à? Ta là người của Đông Phương gia!
Quân Mạc Tà cười tà dị, đột nhiên đứng dậy hô lớn:
- Trà ngon! Đàn tốt! Tin rằng bố trí sau này cũng không tệ? Ta cũng phải đi rồi!
Trần Thần khẩn trương, bỗng nhiên bật dậy:
- Để tiểu đệ tiễn huynh ra ngoài! Một khúc tiếu ngạo giang hồ không nên chỉ được tấu có một lần!
Ngay lúc này, trên mái nhà, tiếng gió lướt ngang đã không ngừng vang lên. Có không ít hơn mười tên cao thủ đã đến!
Trần Thần sốt ruột, lúc này hắn thật sự quan tâm đến Quân Mạc Tà.
Bởi vì trước mắt hắn không có hi vọng gì, hắn không đành lòng nhìn người tri âm mình lại chôn vùi như thế!
Nếu như vị Đông Phương Đại Thư này chết trong tay người Trần gia, thì kết cục ra sao, Trần Thần chính là người hiểu rất rõ!
Hơn nữa trước mắt thì người làm chủ đã không còn là người Trần gia nữa. Một khi người này bị bắt thì mọi chuyện không còn trong tầm tay hắn nữa!
Vậy nên vị Đoạn Trường công tử luôn luôn lạnh lẽo này đã biểu lộ ra chân tình hiếm thấy!
- Nếu như ngươi xem ra là người tri âm, thì hãy sớm rời khỏi chốn giang hồ!
Quân Mạc Tà cười ha hả:
- Đạn Quan Lâu! Thật là một cái tên không sai! Ha ha…
Chước tửu dữ quân quân tự khoan,
Nhân tình phiên phúc tự ba lan.
Bạch thủ tương tri do án kiếm,
Chu môn tiên đạt tiếu đạn quan.
Thảo sắc toàn khinh tế vũ thấp.
Hoa chi dục động xuân phong hàn.
Thế sự phù khứ hà túc vấn.
Bất như cao ngọa thả gia xan. *
* (Biên: Thằng Quân Mạc Tà này đạo thơ trắng trợn luôn.Đây là bài thơ Chước tửu dữ Bùi Địch của Vương Duy, được mọi người gọi là Thi Phật, mọi người muốn tìm hiểu thì click vào đây Tiểu sử Vương Duy. Còn đây là bản dịch của Đông A:
Nâng chén mời anh anh tự khoan
Tình người tráo trở sóng giồi lan
Bạc đầu quen biết còn giương kiếm
Phú quý thành công diễu bạn quèn
Sắc cỏ toàn thường mưa móc đẫm
Cành hoa khẽ động gió xuân hàn
Mây trôi thế sự mong chi nữa
Sao chẳng nằm dài lại được ăn.)
Lúc này hắn vẫn là mày lệch mắt lé, bộ dáng đáng khinh, nhưng hắn đang có hứng, bộ dáng biểu lộ tinh tế vẻ tiêu sái chốn giang hồ!
Trong một khác này, trong mắt Trần Thần và Triển Mộng Điệp, Quân Mạc Tà như thay đổi, trở thành một thiếu niên phong lưu tiêu sái, đối mặt với kẻ địch hùng mạnh khinh thường không thèm ngó!
Phong thái lúc này của hắn lại khiến cho hai người luôn tâm cao khí ngạo nhìn đến mê mẩn cả người!
Đúng lúc này, Quân Mạc Tà lại thét một tiếng, phi thân lên trên, vút ra ngoài cửa sổ, chỉ nghe bịch một tiếng đã không còn bóng dáng. Từ giữ không trung truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Một khi đã như vậy, thì hãy xem ra hôm nay tiếu ngạo giang hồ như thế nào!
Lời tác giả:
Hôm nay, ta cũng tiếu ngạo giang hồ, một ly rượu trắng, một ly rượu vang, hai chia bia. Đột nhiên lại muốn làm anh hùng cái thế! Uống rượu xong lại bắt xe về nhà, lấy ra hai mươi đồng, hào phóng tuyên bố:
- Không cần thối lại!
Lái xe lại đáp lời:
- Ta cũng không có tiền lẻ.
Hôm nay ngay canh đầu, ta đã mắt hoa mày choáng, say rượu mà gục ngả rồi, thôi vậy... mai sẽ bù!
Biên: Thằng Phong Lăng này tếu lâm thật!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến