Cho dù hủy diệt thiên vật thì sao, coi như không còn thứ gì trân quý thì thế nào, nếu ngay cả những hiểm nguy trước mắt cũng không thể ứng phó, thì còn nói gì đến tương lai!
Mai Tuyết Yên nghe lời bước lui sang một bên, vừa mới lách mình rời đi, liền nhìn thấy một đạo điện quang ầm ầm bổ xuống, thời điểm thân kiếm Viêm Hoàng Chi Huyết tiếp xúc với phía ngoài của Thiên Địa Linh Mạch, giống như một thanh đao nóng rực cắt vào miếng bơ!
"Chà"
một tiếng, phía trên linh mạch quả nhiên xuất hiện một khối ngắn cỡ một bàn tay, phù một tiếng mới hạ xuống. Đây quả nhiên là một bộ phận tối ngoại, cho dù thô bạo cắt xuống, cũng không sợ sẽ tốn thương đến Kim Tân Ngọc Dịch ở bên trong.
Cho nên Quân Mạc Tà hoàn toàn không có lo lắng!
Quân Mạc Tà một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, vung tay lên, phát động dị lực Ngũ Hành Thủy chi lực, linh khí Hồng Quân Tháp phía trên hắn trong nháy mắt ngưng chú, hình thành một dòng nước, từ trên không trung chảy xuống.
Đồng thời, Quân Mạc Tà lại dùng Viêm Hoàng Chi Huyết nhẹ đào ra một cái lỗ nhỏ ngay vị trí dòng nước chảy xuống, dòng nước hình thành từ linh khí không ngừng chảy vào, may sao vừa đủ.
Phải biết rằng rằng đoạn rơi xuống chỉ dài bằng một bàn tay nhưng mặt ngang lại đến chừng ba trượng. Mà cái lỗ nhỏ kia, cũng sâu chừng vài thước, vừa đủ để Quân Mạc Tà làm thí nghiệm.
Mai Tuyết Yên trừng mắt trông thấy, đã thấy Quân Mạc Tà dứt khoát vung kiếm lên, lạnh lùng quát một tiếng:
- Hỗn Độn hỏa! Hiện!
Liền sau đó, từ đầu ngón tay của Quân Mạc Tà, một chùm lửa đen tuyền bay ra không chút tiếng động, nhẹ nhàng nhảy lên.
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, mạnh mẽ dùng lực thúc dụng Hỗn Độn hỏa, nhất thời oanh một tiếng, ngọn lửa cao lên mấy trượng, bùng cháy dữ dội. Sau đó, Quân Mạc Tà đem ngọn Hỗn Độn hỏa màu đen khí thế sét đánh không kịp bưng tai đó phóng đến cắt ngang trên mặt!
Mặt vết cắt của linh mạch trong nháy mắt hòa tan đi mất, đều hóa thành một mảng chất lỏng sáng trong, từ từ chảy xuống, chậm rãi rót vào trong cái động khẩu nho nhỏ…
Quân Mạc Tà thở dài một hơi nhẹ nhõm, tâm niệm vừa động, ngọn Hỗn Độn hỏa trên ngón tay hắn lần thứ hai biến mất. Vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quân Mạc Tà làm sao có thể không khẩn trương!
Nếu là lần thí nghiệm này thành công, như vậy, Kim Tân Ngọc Dịch hiển nhiên trở thành bảo bối của hắn, bất luận lúc nào muốn dùng, chỉ cần từ đây trích ra một hai giọt là được. Sau đó dùng lại phương pháp cũ, như vậy mọi việc liền ổn thỏa!
Nhưng nếu lần thí nghiệm này thất bại, như vậy… Kế hoạch lúc này phải tạm thời xử lý thêm một chút trắc trở!
Mắt thấy khối linh mạch đã vơi đi một nửa, Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, lại một đạo kiếm quang sáng như tuyết xuất hiện, chém rơi!
Kiếm hạ!
Đá mở!
Linh mạch tách ra làm hai đoạn, thiên địa linh khí màu bạc bạc chảy ra liền hóa thành chất lỏng trong suốt. Một giọt tiếp một giọt, tích tắc chảy ra, sau đó trong nháy mắt liền hóa thành linh khí mờ mờ ảo ảo, phiêu tán trong không trung…
- Thành công rồi!
Quân Mạc Tà liền hít thở sâu mấy hơi, hai mắt tỏa sáng.
- Thành công?
Mai Tuyết Yên tựa hồ vẫn chưa thể tin được:
- Thật sự không phải thất bại sao? Chàng khẳng định? Đây không phải là đồ vật tầm thường, nếu lỡ có gì sai…
- Không có lỡ như!
Quân Mạc Tà cắt ngang, phấn khởi nói:
- Thứ nước ta vừa biến hóa ra lúc nãy, không phải là nước bình thường, mà là hao tổn khí lực biến đổi linh khí thành nước, đó cũng là vì phòng bị cái lỡ như nàng nói! Phải biết rằng, cho dù có là Kim Tân Ngọc Dịch, cũng là thiên địa linh khí hóa thành chất lỏng mà thôi, mật đồ tuy rằng cao hơn linh khí bình thường rất nhiều, mức độ cũng vi diệu hơn… Nhưng bất kể có biến hóa như thế nào, hình thái bản chất thủy chung vẫn sẽ không thay đổi! Vậy nên, nó vốn là chất lỏng nên vẫn là chất lỏng!
Trong mắt Quân Mạc Tà phát ra hào quang cuồng nhiệt dị thường, nhìn Thiên Địa Linh Mạch thật lớn trước mắt, chậm rãi nói:
- Hôm nay thực nghiệm, thật sự hết sức có ý nghĩa! Thí nghiệm này cho thấy, Quân gia của chúng ta, từ nay về sau sẽ quật khởi, hơn nữa, vĩnh viễn không thể nào bị lật đổ!
- Bên trong Hồng Quân Tháp, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp nghìn lần! Thiên Địa Linh Mạch đem cất vào đây, tốc độ phát triển lại càng nhanh hơn! Số lượng Kim Tân Ngọc Dịch cũng vì thế mà ngày càng nhiều, với số lượng này dư sức cho con cháu của Quân gia chúng ta sử dụng đến thiên thu vạn thế! Chỉ cần tu vi đạt đến một trình độ tương đối, sử dụng một giọt Kim Tân Ngọc Dịch này, thực lực liền tăng lên nhanh chóng tăng lên bậc Thánh Hoàng, thậm chí còn có thể cao hơn…
- Đúng.! Chỉ cần chàng vẫn còn sống, Quân gia sẽ vĩnh viễn huy hoàng, chân chính thiên thu vạn tuế!
Mai Tuyết Yên đưa mắt nhìn mông lung, nhưng lại đưa ra một vấn đề sâu sắc:
- Quan trọng là, chàng thật sự có thể không? Ngoại trừ chàng, Quân gia còn ai có thể sử dụng chuôi kiếm này để khai mở Thiên Địa Linh Mạch, ai có năng lực điều khiển Hỗn Độn hỏa, còn thêm một thiếu sót đáng tiếc hơn, cho dù có người hội đủ cả hai điều kiện trên, nhưng bọn hắn có thể có được Hồng Quân Tháp này sao?
Quân Mạc Tà giật mình, một lúc sau hắn mới lẩm bẩm:
- Cũng đúng… Ta vừa rồi hưng phấn quá độ, lại quên mất vấn đề quan trọng nhất này, không lẽ… ta phải suốt đời ở yên một chỗ này, không thể không rời đi ngày nào!
Trong ý của Mai Tuyết Yên, chủ yếu là vấn đề sinh lão bệnh tử. Trong lòng nàng, trên đời này bất cứ nhân vật truyền kỳ nào, cũng có bất tử. Nàng chỉ đem sự khó hiểu trong lòng nói ra thôi.
Nhưng trong lòng Quân Mạc Tà, lại suy nghĩ đến một chuyện khác.
Tất nhiên, ở kiếp trước, hắn chưa từng tin tưởng trên thế giới này có cái quái quỷ gì gọi là thần tiên, cái gì là trường sanh bất lão, nhưng từ sau khi chiếm được Hồng Quân Tháp, hắn đã tin! Sự thật ở ngay trước mắt, làm sao có thể không tin!
Đến khi mình đạt được trình độ có thể dung nạp được lực lượng của cả ba thế giới làm một, chắc chắn là mình phải rời đi! Tin rằng Cửu U Đệ Nhất Thiếu ngày đó rời khỏi thế giới này, hiển nhiên là vì nguyên do này, cũng bởi vì lực lượng nhân tố trong thân mình quá mạnh mẽ!
Nhưng cũng có thể, bạch nhật phi thăng được tuyên truyền từ xưa đến này, căn bản là không tồn tại, cũng có thể là như thế chưa biết chừng!
Phá vỡ hai đoạn linh mạch, Quân Mạc Tà chọn từ giữa ra một khối, sau đó từ bên trong chọn ra một khối tốt nhất cỡ bằng bàn tay, đưa cho Mai Tuyết Yên:
- Một khối này, nàng giữ lấy. Sau này nếu trong lúc ta đi vắng không có ở cạnh nàng, nàng lại bị thương, thì cứ dùng đao cạo xuống một ít bột rồi hòa với nước bôi lên. Một khối nhuyễn ngọc êm dịu này, cũng chính là tương đương với tiên nhũ tốt nhất trong thiên địa!
Mai Tuyết Yên ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhận lấy khối ngọc nhỏ bé này, rồi lại còn thật cẩn thận bỏ vào trong lòng.
Quân Mạc Tà xem bộ dáng nàng thận trọng như thế, không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn cười:
- Cũng không cần quan trọng đến như vậy, đấy chỉ là một kế sách tạm thời thôi. Cũng chưa chắc sẽ xảy ra. Cho dù hai chúng ta có một hai ngày không ở cùng một chỗ, nàng cũng chưa chắc sẽ bị thương đâu.
- Trên đời này không có gì là tuyệt đối… chắc rằng sẽ có người bị thương. Trên thế giới này, sự sinh tồn là điều chúng ta không thể khống chế được, cho tới bây giờ, đây vẫn là tồn tại nguy hiểm nhất… Mỗi ngày lăn lộn ở bờ vực sinh tử, làm sao có chuyện không thể bị thương tổn?
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm xúc có hơi buông lỏng được một chút, miễn cưỡng nở nụ cười:
- ….đó là quy luật của nhân loại chàng, và đó cũng là quy luật của huyền thú chúng ta. Chúng ta không thể nào thoát khỏi…
- Đúng a, việc đời chính là như thế!
Quân Mạc Tà cũng tràn đầy cảm xúc nói:
-… nhân loại… Đúng là một giống loài kỳ quái! Nhân loại trên thế gian này, trước đây vẫn luôn chỉ tuân theo một quy luật, vật cạch thiên trạch (Mọi vật tranh giành nhau sinh tồn). Quy luật sinh tồn chính là, cá lớn nuốt cá bé, tuy rằng hết sức tàn nhẫn nhưng cũng là công bằng nhất. Nhưng sau đó, lại bắt đầu tranh giành quyền lợi, tranh giành quyền lợi vì cái gì? Tiếp sau đó lại còn là vì muốn thống nhất hết thảy, vì cái chó gì chứ, đến lúc này thứ cần có đã xuất hiện, pháp chế ra đời… Ban đầu pháp chế xuất hiên, vốn là muốn làm cho mọi người lại ngang hàng với nhau, cũng là vì muốn quản lý tốt quốc gia… Nhưng càng về sau, pháp chế lại càng trói buộc, dân chúng thấp bé ở tầng thấp nhất, vẫn là kẻ yếu… Cũng chỉ những kẻ yếu đuối và gần với giới hạn ấy mới vẫn ngang hàng với nhau mà thôi…
Hắn thở dài một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
- Ngược lại những người có quyền có thế lại không còn tuân theo điều luật cơ bản của pháp chế nữa, lần thứ hai trở về loại quy luật của ngày xưa. Kẻ nào mạnh thì sinh tồn, yếu đuối thì diệt vong… Cũng giống như Quân gia và Lý gia ngày xưa ở Thiên Hương Quốc tranh đấu, hay đơn giản là các đại thế gia khác trong kinh thành tranh đấu, pháp chế của vương quốc… thật sự có chút tác dụng gì sao? Mấu chốt vấn đề vẫn nằm trong tay các thế lực lớn mà thôi…
- Cũng giống như mối bất hòa giữa Thánh Địa và Thiên Phạt, hoàn toàn chính là sự phát triển của quy luật cá lớn nuốt cá bé! Nói cách khác, đã là con người, bất luận là bản thân đã có quyền lực đến mức nào, cũng sẽ vì lợi ích, vì quyền lợi mình sắp đạt được trước mắt, lại một lần nữa biến đổi bản thân, trở thành dã thú! Bản thân ta cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, hi sinh vì trận chiến văn minh này, hoặc còn gọi là tranh giành quyền lợi bình đẳng… Rốt cuộc là vì cái gì? Có chút ý nghĩa gì sao? Cuối cùng mọi thứ lại một lần nữa trở về luật rừng ngày xưa?
Mai Tuyết Yên nở nụ cười:
- Không thể tưởng được, chàng vẫn còn có nhiều cảm xúc.
- Cảm xúc chưa chắc là có, nhưng suy nghĩ hẳn là có, thật sự không thể giải thích được. Đáng tiếc, có vẻ như không ai có thể giải đáp nghi vấn này của ta!
Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng nói:
- Nghĩ tới việc này, ta thật cảm thấy cuộc sống trên đời này giống như một kẻ phá hoại! Loại công bằng ai cũng mơ ước, khó mà có được, nhưng đến khi có lại vứt bỏ. Nàng nói có buồn cười không?
- Không buồn cười! Một chút cũng không!
Mai Tuyết Yên cười haha, nói:
- Kỳ thật trên thế gian này, chưa bao giờ có cái gọi là công bằng. Trước đây, từng có một vị đại hiền đã nói qua: Hoàng tử phạm pháp, cũng xử tội như thứ dân. Nhưng câu nói đấy cũng chưa hoàn toàn rõ ràng: Cái gì gọi là pháp, kỳ thật đều do con người quy định. Bất kể quy định có như thế nào, tùy người cũng sẽ được hưởng một chút đặc quyền, mà cũng có thể là nhiều hơn nữa! Đây là quy tắc! Mà loại quy tắc này, cũng giống như đối với các Thú Vương trong Thiên Phạt sâm lâm.
Mai Tuyết Yên cười quyến rũ, nói:
- Bên trong Thiên Phạt sâm lâm, cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh ra chuyện cá lớn nuốt cá bé, mà những vương giả như chúng ta cũng chưa từng quản qua. Ở dưới cứ tùy ý tiến hành là được. Quy định chỉ có một: Trong tộc tuyệt đối không được phát sinh chiến tranh quy mô lớn! Ngoài ra, hết thảy mọi thứ đều không quản. Nhưng nếu giữa các vương giả nảy sinh mâu thuẫn, các tộc đàn có thể nói đánh là đánh, hai chuyện này không đồng dạng với nhau… Luật pháp tất nhiên là có hiệu lực, nhưng phải xem người vi phạm luật pháp là ai! Chúng ta là những thú vương trong Thiên Phạt sâm lâm, hiển nhiên sẽ không để bản thân bị ước thúc bởi chính luật pháp do mình chế định!
Khuôn mặt thanh tú ngước nhìn Quân Mạc Tà một chút, nói:
- Kỳ thật, điểm khác nhau duy nhất giữa nhân loại và huyền thú, cũng chỉ là nhiều hơn và khu vực sống rộng lớn hơn mà thôi! Bất quá đặc quyền của Thú Vương chúng ta, đều được các huyền thú cam chịu công nhận, lực không bằng người, không có gì để nói! Hơn nữa, mỗi một đầu huyền thú, chỉ cần cố gắng, cũng có ngày có được địa vị, cho nên tất cả đều có hi vọng; mà nhân loại các người thì khác, đặc quyền của các tầng lớn quý tộc không được công khai thừa nhận mà thôi… Hoặc cũng có thể nói là, cũng chính bọn họ không thừa nhận đặc quyền của mình, đều tận sức khẳng định mình luôn tuân thủ pháp luật, nếu thừa nhận, chẳng phải là quá vô sỉ hay sao…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến