Ba vị Tôn Giả phía Tam Đại Thánh Địa lần này phái ra đều xuất thân từ Độn Thế Tiên Cung, ba người này liếc mắt nhìn nhau, tiêu sái cười, áo trắng phiêu phiêu, đồng loạt nghênh đón. Mặc dù là đến để chiến đấu nhưng vẻ mặt lại hết sức nhàn hạ, giống hệt như đang đi dạo trong sân, tuy đối diện đối thủ khí thế hung lệ như thế nhưng dường như nửa điểm cũng không để trong lòng.
Một bên gươm tuốt vỏ, nỏ vương dây, một bên phong khinh vân đạm, một bên áo trắng như tuyết, bên còn lại hắc y như mực, đúng là tối sáng tương phản.
Hai bên giống như là đối thủ trời sinh, đối mặt với nhau mà đứng!
- Theo ngươi nghĩ, trận chiến này bên nào có phần thắng cao hơn?
Kiều Ảnh nhíu mày, nói:
- Đây chính là cuộc chiến sinh tử, bại, chẳng khác nào chết a… Thánh Địa chúng ta muốn bồi dưỡng cao thủ cũng không phải là dễ dàng, động một tí liền tiêu phí trăm năm thời gian trở lên. Những người này, hầu hết đều là lực lượng nòng cốt của Đoạt Thiên chi chiến, nhưng tại đây phát sinh một cuộc chiến vô nghĩa cũng chính bởi vì quyết định sai lầm của Mạc Vô Đạo… làm cho ta thật sự đau lòng!
- Quyết sách của Thánh Địa, tuy rằng chúng ta địa vị cao cao tại thượng nhưng cũng không có quyền hỏi đến. Các quyết sách của cung chủ các đời trước đều như vậy, có trách cũng chỉ trách vận khí của Mạc Vô Đạo quá xấu, gặp phải một tiểu quái vậy khó xơi như thế này thôi.
Khúc Vật Hồi thản nhiên nói:
- Bất quá trận chiến này cũng có thể yên tâm!
Thành Ngâm Khiếu gật đầu đồng ý, nói:
- Ba người đối phương mặc dù chiến ý rất cao, cộng thêm một thân dũng mãnh đằng đằng sát khí, loại sát khí này, nếu gặp địch nhân bình thường chỉ sợ vừa gặp toàn thân liền cứng đờ, khoanh tay chịu thua. Nhưng cái này bọn hắn cũng không thể tùy tâm sở dụng mà khống chế, khi gặp tình huống cần thu liễm đi cũng không thể tự thân làm được. Một khi chiến đấu với cao thủ, loại sát khí này của bọn họ, hiển nhiên sẽ làm bại lộ vị trí của bọn hắn.
Hắn vui mừng cười cười, tiếp tục nói:
- … Phải biết rằng, bình thường trong chiến đấu, có rất nhiều tình huống bởi vì quyết đấu trong cường đột cao và tốc độ di động của đối phương quá nhanh, mắt thường căn bản không thể nào thấy được rõ ràng. Chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm ứng khí thế phát ra từ đối thủ. Khí thế của đối phương phát ra kinh người, nhưng cũng trực tiếp làm bại lộ nhược điểm trí mạng của bọn hắn. Trái lại ba người bên ta lại vô cùng ung dung, nên không thể nào xuất hiện tình huống đấy. Trận chiến này, chưa bắt đầu nhưng kết cục cũng đã định! Không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lúc này, trong sân ba người của Tam Đại Thánh Địa đứng song song với nhau, khí thế trên người lay động, chắc hẳn đã chuẩn bị xuất thủ.
- Xem ra ba người bọn họ đã nhìn ra được nhược điểm của đối phương, tin chắc rằng ngay từ đầu liền muốn đánh nhanh thắng nhanh, hoàn toàn phá vỡ nhịp bước của đối thủ. Đây chính là phương pháp ứng đối chính xác nhất.
Khúc Vật Hồi vừa ý gật đầu:
- Trận chiến này, thương tổn bên ta chắc chắn sẽ không quá nghiêm trọng, còn ba người đối phương, hiện tại ta đã có thể tuyên bố kết cục phải chết không thể bàn cãi!
Thành Ngâm Khiếu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vẻ mặt ba người, đồng thời có chút thoải mái. Tuy rằng đây chỉ là trận chiến đầu tiên, nhưng bắt đầu tốt luôn luôn là dấu hiệu tốt, tất nhiên sĩ khí sẽ đại tăng!
Đúng lúc này, ba vị đội viên của Tàn Thiên Phệ Hồn đột ngột thay đổi trận thế, người ở giữa bước về phía trước hai bước, người bên trái lui ra sau hai bước, mà người bên phải lại bước xéo sang một bước!
Cứ đơn giản tiền lùi mấy bước như thế, ba người liền hình thành một trận thế cổ quái hình tam giác!
Nhưng thế trận này, cũng không phải là hình một tram giác mũi nhọn bình thường, mà ở trong đó lại mơ hồ tồn tại một ít sinh khí. Người đứng đầu ưỡn ngực, thân hình vạm vỡ, dáng đứng thẳng đỉnh thiên lập địa! Người đứng sau lưng người này thân hình lại hơi hơi cúi xuống, giống như tư thế của một con tiểu báo đang chuẩn bị săn con mồi. Mà người bên phải chân cũng bất binh bất bát, nghiêng người mà chống đỡ, sát khi quanh thân lại vô hình trung nhạt đi rất nhiều.
Đây quả là một thế trận dị thường kỳ lạ!
Chiến trận như thế, trên thế giới này chưa từng xuất hiện qua!
- Thế trận này rất quái lạ, thật sự rất là cổ quái…
Thành Ngâm Khiếu nhíu mày, nhưng cũng lập tức nói:
- Bất quá, đối với cục diện chiến đấu hiện tại cũng chưa thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Kiều Ảnh cùng Khúc Vật Hồi hai người đồng thời gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Trong chiến đấu, quan trọng nhất vẫn là thực lực của cường giả trong chiến cuộc, quân trận căn bản cũng không có tác dụng gì. Tất cả đều căn cứ vào tu vi bản thân của hai bên, bất luận là trận thế xảo diệu như thế nào, trong tình huống này, thế trận lập ra với một cường giả mà lại chỉ hình thành trong chốc lát, cuối cùng sẽ chỉ là một trò cười thôi.
Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên khẽ cười, đưa mắt khinh thường nhìn về phía ba vị thủ hộ đang phân tích tình hình chiến trận, cười hắc hắc nói:
- Bộ ba ngu ngốc!
Mai Tuyết Yên cười một tiếng, như hoa mai nở rộ…
Thế sự không có chuyện gì tuyệt đối, từ trước đến nay chưa có trận thế nào đủ sức ảnh hưởng đến cục diện trận đấu, trước mắt không có không có nghĩa là tương lai cũng không có!
Mấy vị thủ hộ này còn không biết, chiến trận hình tam giác cực kỳ quỷ dị này chính là Quân Mạc Tà lấy ra từ bên trong Hồng Quân Tháp có tên gọi
"Thiên địa nhân tam tài tuyệt sát trận"
!
Một khi trận chiến này được triển khai, trận pháp này ngoài việc bảo vệ ba người một cách hoàn mỹ còn đề thăng thực lực họ lên rất nhiều, ngoài ra mọi người lại tuy ba mà một, tâm ý tương thông, thực lực một người cũng giống như thực lực của ba người hợp lại! Nói cách khác, ba người này thực lực chồng lên nhau, sau đó đồng thời ra tay, uy lực lúc này chẳng khác gì đã tăng lên chín lần so với ban đầu!
Thế trận như này há phải loại tầm thường?
- Mời!
- Mời!
Hai tiếng khiêu chiến âm trầm vang lên, sáu người đột nhiên xoay nhanh như gió làm thành một đoàn!
Chiến cuộc ngay từ lúc bắt đầu đã rơi vào trạng thái giằng co. Cuộc chiến sinh tử, mọi người ra tay chính là tuyệt sát, bất cứ ai cũng quyết không hạ thủ lưu tình!
Bóng trắng bay tán loạn, ba vị Tôn Giả của Thánh Địa đồng loạt ra tay, mỗi người cũng đã xuất ra ít nhất cũng hơn mười chiêu, sau đó người liền nhào lên, lập tức triển ngay cận chiến càng thêm hung hiểm!
Còn phía ba đạo hắc y thân ảnh lại không có hành động tiếp chiến nào mà lại đột nhiên liên tục thay đổi phương vị khiến người khác hoa cả mắt, nhìn giống như quạt gió đang xoay tròn, tuy rằng ba người đều di chuyển nhưng điểm dừng chân thủy chung không thay đổi, vẫn những điểm đó bất quả chỉ là thay đổi người mà thôi.
Âm thanh thình thịch vang lên không ngớt, giữa sân đột nhiên bụi bay mù mịt!
Cửu U Thập Tứ Thiếu ánh mắt chợt lóe, đột nhiên lầu bầu nói:
- Trận pháp này… Thực cổ quái… Quả thật có điểm thú vị…
Lại thấy trong sân, ba gã đại hán áo đen xoay tròn không ngừng, nhưng bất luận là biến ảo như thế nào, điểm dừng chân của ba người vẫn thủy chung không thay đổi, vẫn là ba phương vị ba người đứng ban đầu, còn công kích từ tam đại Tôn Giả của Thánh Địa, thường bị một người mạnh mẽ đánh trở về, còn hai người khác liền thừa dịp này điên cuồng đánh vào một vị khác!
Ba vị đại hán áo đen trong lúc chuyển động cũng giống như đã bố trí lên người lẫn nhau một đạo cự võng vô hình chu đáo, chính một đạo cự võng vô hình này đã đem công lực ba người dung hợp hoàn hảo, rồi lại tiếp tục hoàn hảo phân phối ra ngoài, phân phối lên thân thể ba người trong chiến trận, uy lực càng lúc càng lớn…
Chiến cuộc từ đầu cho đến giờ bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, vậy mà có thể chủ động chuyển thành cục diện cân bằng với các Tôn Giả của Thánh Địa, tiếp sau đó lại còn có thể làm cho họ dần dần rơi vào thế hạ phong!
Tình thế, càng ngày càng trở nên ác liệt!
- Không ổn!
Thành Ngâm Khiếu ánh mắt ngưng trọng, buột miệng nói:
- Đây là chuyện gì? Trận chiến này, tại sao lại trở thành bộ dạng như thế? Chẳng lẽ trận thế cổ quái của ba người kia, thật sự có một huyền cơ to lớn sao?
- Việc lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều, một trận chiến vốn nắm chắc phần thắng lại có thể trở thành bộ dạng như vậy? Quả nhiên không hổ danh là nơi cường thế nhất Huyền Huyền đại lục a, quả nhiên là không thể so sánh với người bình thường a!
Thanh âm âm trầm vang lên còn mang theo ngữ khí cố tình đùa cợt. Thành Ngâm Khiếu theo nơi phát ra tiếng quay đầu lại nhìn, mà thật ra căn bản không cần phải nhìn, ở nơi này mà thanh âm có thể nói ra với ngữ khí này, lời nói đùa cợt trắng trợn như vậy, ngoại trừ Cửu U Thập Tứ Thiếu ra, còn có ai khác?
Đưa mắt nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu vô thanh vô tức đi đến cách chỗ mình đứng khoảng ba trượng, đang đưa mắt chăm chú xem trận chiến đấu kịch liệt trong sân.
Khoảng cách như thế, đối với cường giả đã ngoài Thánh Hoàng mà nói, căn bản là không có gì đáng nói, nếu cả ba người Thành Ngâm Khiếu đồng loạt đánh lén hạ độc thủ, cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng khó tránh được, nhưng người này lại còn cố tình đến đây, phần này khí độ, có thể hình dung là kẻ tài cao gan càng lớn!
Quân Mạc Tà trong lòng kêu gào: Con bà nó, cái gì là kẻ tài cao gan cũng lớn, căn bản đây là một người điên hung hăng càng quấy đến cực điểm, hoàn toàn không đem ba vị cường giả này đặt ở trong mắt, thậm chí còn chờ bọn hắn ra tay trước, bổn công tử trước mắt không có thực lực như hắn, nếu có thực lực kia, bổn công tử còn có thể hung hăng càn quấy hơn nữa… Đúng, kẻ tài càng cao, gan cũng càng lớn!
Thành Ngâm Khiếu lại giống như hoàn toàn không để ý đến lời nói châm biếm của Cửu U Thập Tứ Thiếu, vẫn chăm chú nhìn vào giữa sân, nhíu mày nói:
- Bất luận là thực lực cá nhân, sức chiến đấu tổng thể, hay là sự phối hợp lẫn nhau, ba vị Tôn Giả của phía Thánh Địa xuất ra đều biểu hiện hết sức hoàn hảo, vượt xa đối phương, cho dù là tự mình ra tay, xét về thực lực cá nhân cũng có thể chiến thắng bọn hắn! Không lẽ… phối hợp nhịp nhàng ăn ý như thế, cũng vẫn bị đối phương lấn áp? Chuyện này, làm sao có thể giải thích! Nghĩ thế nào cũng không thông a!
- Thiên Thánh Cung càng ngày càng tệ, quả nhiên là rất là thương cảm. Người thủ hộ thực lực được xưng là hơn xa bậc Thánh Hoàng nhưng lại không tinh mắt, quả thật hết sức đáng buồn đáng tiếc. Xem ra Thiên Thánh Cung đã xuống dốc rồi, đã sắp hết rồi!
Cửu U Thập Tứ Thiếu khoanh hai tay lại, vẫn nói bằng âm thanh chế nhạo.
- Lão phu cho đến bây giờ cũng chỉ nhìn ra, chỗ đứng của ba người kia, tựa hồ có điểm gì đó rất là cổ quái, ngoài ra thực không nhìn ra thêm điều gì; Thập Tứ huynh pháp nhãn hơn người, thỉnh huynh vui lòng chỉ giáo.
Khúc Vật Hồi cũng không có điểm nào tức giận, ngược lại còn khiêm tốn thỉnh giáo.
Rất mực khiêm tốn, cũng là tác phong của một đời cao nhân.
- Ba người của Thánh Địa kia, kết cục đã xác định rồi, tất nhiên là chết không thể nghi ngờ!
Cửu U Thập Tứ Thiếu trong mắt hắc quang chợt lóe, thản nhiên nói:
- Bổn công tử nói các ngươi tầm nhìn không đủ, chẳng lẽ là nói sai, các ngươi cũng chỉ nhìn ra được có điểm cố quái, lại hoàn toàn không phát hiện ra cổ quái ở chỗ nào…
- Các ngươi chỉ cần cẩn thận quan sát một lúc, mỗi lần ba vị hắc y nhân kia phóng ra, có thể nói là thay đổi, đây cũng chính là làm cho ngươi xem không nhìn ra được nhân tố quan trọng nhất. Bọn hắn xoay chuyển chiến trận quả thật biến ảo vô cùng, nhưng thực lực của bọn hắn cho dù có hơn ta nhưng thân pháp và ngay cả kỳ huyễn cũng khó tránh khỏi được pháp nhãn của ta, chỉ cần đủ thời gian, vẫn có thể tìm ra được dấu vết, bổn công tử cũng nhờ thế mà phát hiện ra được chổ ảo diệu của chiến trận này…
- Ảo diệu chỗ nào?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến