TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 931: Quyết Định Ảnh Hưởng Tới Hậu Thế Của Đường Nguyên!

Đường Nguyên hừ một tiếng nói:

- Chẳng qua là bảo các ngươi hỏi thăm tin tức thôi mà, các ngươi không thấy sốt ruột sao? Ta chỉ là thành toàn giúp các ngươi mà thôi. Bây giờ lại quay sang tố cáo với Tam Thiếu là ta khiến các ngươi chịu không nổi…

Lại thêm một thanh âm vang lên:

- Sư tôn, đệ tử nguyện làm chứng, bàn tử từ hôm đó đến nay hành hạ bọn ta hết sức thê thảm, bất luận cái gì cũng sai khiến, đối với chúng ta thật sự khổ không thể tả, mặc dù sư tôn đã phân phó, đây cũng là bổn phận mà đệ tử phải làm, nhưng… tóm lại là một lời khó mà nói hết được…

Một tiếng gọi

"Sư tôn"

khiến Quân đại thiếu gia giật mình sửng sốt, chợt nhớ tới Tống Thương, bạn nối khố của Hải Trầm Phong không phải là đồ đệ của mình sao? Tuy rằng trên

"Tửu đạo"

có quan hệ sư đồ, nhưng đến lúc này Quân đại thiếu đã không còn quan tâm nữa, vậy mà vị lão đồ đệ này vẫn hướng về mình gọi một tiếng sư tôn, cho đến bây giờ vẫn không sửa được.

Một tiếng gọi

"Sư tôn"

này lại khiến Quân đại thiếu gia nhớ lại chuyện cũ, trận mưa kia, rượu, cuộc cá độ, hết thảy như hiện ra trước mắt, vô cùng ấm áp.

Đó chính là khoảng thời gian mà mình ở thế giới này vẫn còn là một kẻ yếu đuối…

Mọi người cất tiếng cười to, cùng nhau tiến vào bên trong, nhìn thấy Tôn Tiểu Mỹ yên lặng đi theo phía sau, Quân Mạc Tà chợt nảy ra một ý nghĩ xấu, quay sang hỏi:

- Oa, bàn tử, hiện tại ngươi tiền đồ đã rộng mở… Chắc hẳn, không tiếp tục thua mất lão bà một lần nữa chứ a…

Đường Nguyên nghe xong khuông mặt thoáng cái trông như trái mướp, khóc không ra nước mắt nói:

- Tam thiếu… Ngươi muốn chơi chết ta à? Ta đây vừa mới ổn định được có vài ngày… Á… Đau chết ta…

Tôn Tiểu Mỹ vừa nghe thấy liền hung hăng cấu véo trên lưng hắn một phen, giận dữ nói:

- Bàn tử, ngươi giỏi lắm, người cứ chờ đó!

Sau đó hừ một tiếng, quay đầu đi.

Đường Nguyên nhất thời lúng túng, liền chạy đuổi theo, cầu xin tha thứ:

-Lão bà… Ta thật sự là không biết sao ta lại làm thế… Ta ta ta… Nàng phải tin tưởng ta a…

Nhìn thấy bàn tử cúi đầu khom lưng, khóc lóc một phen nước mắt nước mũi chảy dài, trông như vừa dập đầu vừa chạy theo giải thích với Tôn Tiểu Mỹ, mọi người xung quanh lại hết sức vui sướng khi thấy bàn tử gặp họa. Quân Mạc Tà nở nụ cười, ở Thiên Hương thành chỉ mới được hai ngày đã nhận được tin tức của đám người Phiêu Miểu Huyễn Phủ.

Bởi vì trong hai ngày này, Quân Mạc Tà chính là bị Đường Nguyên phiền đến mức kêu trời không thấu kêu đất không hay, xem như chính bản thân cũng đã cảm nhận được nỗi khổ của hai người Tống Thương. Cũng không biết người này rốt cuộc là tìm ở đâu ra thật là nhiều câu chuyện đồn đãi về Quân Mạc Tà, ôm đến một xấp dày thật dày những câu chuyện kể lại cuộc chiến giữa Tà Chi Quân Chủ và Tam Đại Thánh Địa….

Chỉ ngắn ngủn có hai ngày mà Đường Nguyên lại có thể thu mua được hết sáu mươi bản cùng nói về câu chuyện này, lại còn trực tiếp tự biên soạn thành sách, mỗi ngày đều lôi kéo Quân Mạc Tà đến xem. Càng về sau, Quân Mạc Tà chỉ cần nhìn thấy Đường Nguyên vô cùng hứng thú ôm một cuốn sách chạy đến, lập tức liền cảm thấy như mình sắp mất mạng, chỉ còn thiếu gào lên kêu cứu mạng nữa thôi…

Bên này vừa nhận được tin tức của đám người Phiêu Miểu Huyễn Phủ Tào Quốc Phong, Quân Mạc Tà cơ hồ bỏ chạy trối chết trốn ra khỏi Thiên Hương thành, thậm chí nói khó nghe có thể gọi là chạy trốn muốn tè ra quần…

Nhìn quanh trên thế gian hiện giờ, người có khả năng hù dọa Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà đến mức độ này chỉ có duy nhất một người đó chính là Đường Nguyên Đường đại thiếu gia, đây có thể nói là một người duy nhất, tuyệt đối không thể có người thứ hai!

Bất quá, trong hai ngày này, Quân Mạc Tà cũng tặng cho Đường Nguyên cùng Công Tôn Tiểu Mỹ, và thêm cả Hải Trầm Phong Tống Thương mỗi người một phần đan dược.

Phải đề thăng thực lực của bọn họ lên. Đường Nguyên tuy rằng căn bản không có chút hứng thú gì với huyền khí, hiện tại tu vi rất kém, không đạt được đến bậc Kim Huyền nữa, nhưng Quân Mạc Tà vẫn đưa phần đan dược của hắn cho Tôn Tiểu Mỹ, vạn nhất khi hắn đột nhiên muốn tu luyện cũng có đan dược mà dùng.

Đưa đan dược cho đám người bàn tử cùng Tống Thương và Hải Trầm Phong… mới thật sự là mục đích của Quân Mạc Tà về đây.

Hơn nữa Quân Mạc Tà cũng vì bàn tử mà để lại một ít đan dược cấp thấp để hắn buôn bán kiếm tiền… Tuy rằng chỉ cần ăn vào một viên liền có thể củng cố một chút ít, nhưng Quân Mạc Tà nghĩ theo bản tính của bản tử, chỉ sợ thà lấy đan dược đem bán quy đổi thành bạc chứ không bao giờ chịu sử dụng…

Quân Mạc Tà cũng tính toán đến việc sau này luyện chế ra đan dược có tác dụng như Tẩy Tủy Đan, trước tiên để cho bàn tử phục dụng. Bằng không… ngắn ngủi vài chục năm nữa bàn tử sẽ qua đời, thiếu bàn tử thế giới này sẽ nhàm chán biết bao a…

Sau khi hắn rời đi, Đường Nguyên liền hạ một mệnh lệnh: Lập tức toàn lực thu mua tất cả những thứ có liên quan đến Tà Chi Quân Chủ, cho dù là chuyện thêu dệt cũng không có vấn đề gì. Sau đó biên soạn thành một bản thống nhất đem về thư phòng cho hắn… Bởi vì bàn tử cảm thấy, việc này hắn cảm thấy rất thú vị, bất kể như thế nào, chỉ cần nhìn sơ liền có thể cười không dứt, điểm tiếc nuối duy nhất chính là nhân vật chính của câu chuyện này lại là bạn tốt của mình Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia… Bách khoa toàn thư có cao quá không, tên tiểu tử đó tốt như vậy sao?

Sau đạo lệnh của Đường Nguyên, các loại kỳ văn dị sự có liên quan đến Tà Chi Quân Chủ mọc lên như nấm sau mưa, nhanh chóng truyền đi hết thảy địa lục, liên tục không ngừng… Lần thu mua này có thể trực tiếp làm cho vị Tà Chi Quân Chủ này có thể được người đời sau nhắc đến như một vị anh hùng trong truyền thuyết, mà câu chuyện của mỗi người mỗi khác, dần dần trải qua thời gian, câu chuyện về vị Tà Chi Quân Chủ này lại càng mang thêm hương vị mờ ảo huyền bí, đương nhiên trong đấy có bao nhiêu phần đúng, mỗi người một ý, không thể nói được…

Hiện giờ, trong một mảnh rừng rậm, Tào Thánh Hoàng Tào Quốc Phong đang trầm mặc đi đi lại lại, từ khi rời khỏi Cúc Hoa thành, hắn luôn luôn biến đổi khuôn mặt, tâm tình hiển nhiên rất nặng nề. Sáu người còn lại cũng biết tâm tình hắn đang không tốt, nên cũng không tìm hắn nói chuyện. Bảy người cứ thế trầm mặc suốt mấy ngày liền…

Bọn họ muốn đi tìm người.

Mọi người đã ở ngọn núi này lục soát vài lần, bởi vì lúc trước nghe nói tông tích của người nọ ở đây nhưng bảy người đã lật tung ngọn núi này không biết bao nhiêu lần, vậy mà một chút phát hiện cũng không, Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong là hai người dẫn đầu nên tâm tình càng buồn bực hơn, tin tốt gần đây nghe được chỉ là tin đồn nói rằng Tam Đại Thành Địa đại chiến với một vị tên gọi

"Tà Chi Quân Chủ"

đại bại, tổn thất nặng nề, cơ hồ toàn quân bị diệt, mấy người này sau khi nghe thế liền cười thoải mái một trận. Đã lâu rồi không được cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng sau đó lại nặng nề như trước…

Nhìn khung cảnh yên lặng trước mắt, một chút dấu vết cũng không có, Tào Quốc Phong cuối cùng cũng xác định người bọn hắn muốn tìm không có ở địa phương này, quyết định buông tha.

Tào Thánh Hoàng cực kì buồn bực, một chưởng chụp lên gốc cây bên cạnh, chán nản nói:

- Lúc này thật sự quá xui xẻo mà! Đi tìm người thì tìm không thấy, còn thêm đám người hỗn đản của Tam Đại Thánh Địa nữa! Thật vất vả mới tìm được một người có tư chất tốt, thỏa mãn đầy đủ yêu cầu, có thể trở thành truyền nhân đời sau, vậy mà không hiểu ra làm sao lại biến mất không thấy chút bóng dáng…

Bạch Kỳ Phong thở dài một tiếng, hết sức đồng cảm nói:

- Tìm được người thiếu niên có Không Linh Thể Chất… không biết phải mất bao nhiêu vạn năm a, cứ như vậy biến mất… Đáng tiếc! Đáng tiếc a…

Mấy người còn lại đồng loạt lắc đầu thở dài, vừa nhắc đến chuyện này nỗi thống hận với đám người Tam Đại Thánh Địa liền lập tức trào dâng! Nếu không phải vì Triển Mộ Bạch ở giữa làm khó làm dễ, tại sao vô duyên vô cớ lại để mất đi một nhân tài tuyệt thế như vậy?

Nhưng hiện giờ có nói gì cũng không còn tác dụng, cho dù có đi tìm Triển Mộ Bạch tính sổ cũng không được nữa. Bởi vì vị Triển Thánh Hoàng kia đã chết thảm dưới tay vị Tà Quân Chi Chủ, hắn đã thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!

Điều này làm cho Tào Quốc Phong bây giờ muốn phát tiết cũng không có nơi để trút ra, buồn bực trở về nhà!

- Xem ra lần này là tin tình báo sai, căn bản người chúng ta cần tìm không có ở địa phương này.

Tào Quốc Phong cười khổ môt tiếng, ủ rủ nói:

- Lần này ra đi, không những không tìm được, ngay cả việc cung chủ giao phó cho chúng ta hợp sức với Tam Đại Thánh Địa để đối phó với Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không làm được, chúng ta thật là thất bại… Bảy người huynh đệ chúng ta, quả nhiên là không hay ho chút nào…

Bạch Kỳ Phong thản nhiên nói:

- Lần này chúng ta phí công là bởi vì tin tình báo sai… Còn nữa bọn người Tam Đại Thánh Địa kia có cái đức hạnh gì? Như thế nào mà muốn cùng chúng ta hợp tác? Chúng ta không bóp chết bọn hắn đã là rộng lượng lắm rồi. Đại ca thật là suy nghĩ quá nhiều rồi, tin chắc rằng bất cứ người nào trong Huyễn Phủ chấp hành mệnh lệnh này cũng sẽ làm như chúng ta thôi, đại ca có thể khống chế mọi chuyện như thế này đã rất là giỏi rồi.

- Nhưng… mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta cũng phải làm nốt một việc còn lại.

Tào Quốc Phong nghiêm mặt nói:

- Bất cứ chuyện gì thất bại đều có nguyên nhân của nó, nhưng không được đem nguyên nhân này ra làm lý do để thoái thác trách nhiệm! Việc mình đã nhận thì mình phải chịu trách nhiệm đến cùng.

- Ta hiểu!

Bạch Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Huynh yên tâm, trách nhiệm lần này, sáu người chúng ta nguyện ý cùng gánh chịu với đại ca!

- Lời này sai rồi, việc này do ta phụ trách, trách nhiệm làm sao để các ngươi chịu cùng?

Tào Quốc Phong không vui, lại thở dài, nói:

- Kỳ thật việc ta lo nhất, là một việc khác.

- Chuyện gì?

- Tà Chi Quân Chủ, nói không chừng chính là Quân Tam Thiếu Quân Mạc Tà, ta nghĩ chuyện này mọi người cũng không còn gì thắc mắc; nhưng Quân Mạc Tà lúc này đây quật khởi, thế lực ngày càng mạnh mẽ, làm cho ta cảm nhận được đây là một nguy cơ có thể ảnh hưởng đến tương lai của Huyễn Phủ.

Tào Quốc Phong trầm giọng nói:

- Quân Mạc Tà tuy rằng sau khi đối phó với Tam Đại Thánh Địa thực lực cũng đã hao tổn rất lớn. Nhưng nếu Thiên Thánh Cung không ra tay tiêu diệt Quân Mạc Tà, ta tin chắc rằng chỉ cần để hắn tu luyện thêm vài năm nữa đến lúc đó Thiên Thánh Cung có muốn nhúng tay vào cũng không còn cơ hội! Người như thế mới là người đáng sợ, đáng sợ ở chỗ tốc độ tu luyện hết sức khủng bố của hắn! Đây cũng là điều làm cho các thế lực hiện giờ chú ý đến hắn!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Đọc truyện chữ Full