"Không được. Hôm nay bổn công tử nhất định phải xử lý mấy tên khốn này. Nếu không thì còn gì là mặt mũi của ta nữa."
Cửu U Thập Tứ Thiếu thật sự là lửa giận ngút trời truyền âm nói:
- Sao thầy trò các ngươi cứ bám theo ta mãi thế? Bổn công tử chẳng liên quan gì tới các ngươi cả, dựa vào cái gì phải nghe ngươi an bài, cho dù là thiếu các ngươi nhân tình thì cũng không thể khiến bổn công tử mất đi tự chủ. Ta định làm gì cũng bị các ngươi ngăn cản, cái này còn để cho ta sống không hả?
- Ta kháo! Ngươi ngươi... Ngươi đơn giản chỉ nói hai chữ
"Nhân tình"
thôi sao? Ngươi quả thực là đồ vong ân bội nghĩa, uổng phí nổi khổ tâm của sư phụ ta, không tiếc hao tổn tu vi bản thân thậm chí là mạo hiểm tánh mạng đem ngươi cứu ra. Sư phụ ta là người tốt, lòng dạ ngay thẳng, đối với ngươi càng có thể nói là hết sức chân thành, nói là có ân tái tạo cũng không sai. Ngươi giờ đến phá hư thế cục mà chúng ta cất công bố trí lâu nay. Ngươi ngươi... Rốt cuộc còn có chút lương tâm hay không, còn có khí độ làm người hay không, ngươi tự hỏi mình xem, người làm như vậy có được không, ngươi còn biết chữ
"Nhân"
viết như thế nào hay không...
Quân Mạc Tà nổi trận lôi đình, truyền âm tức giận mắng.
Quân Mạc Tà cũng rất gấp. Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu khăng khăng không đi thì chuyện mình an bày, binh bố trận bấy lâu không phải thành công dã tràng sao? Hao phí không biết bao nhiêu tâm lực, vật lực. Nếu biết sớm như vậy ta không bằng đi tán gái còn hơn, ít ra trên người vẫn còn dính chút mùi thơm.
- Con mẹ nó! Tiểu tử ngươi phóng cái rắm gì thế, bổn công tử làm sao lại vong ân bội nghĩa, chính ngươi tự nghĩ lại đi, bổn công tử giúp tiểu tử ngươi còn ít sao? Còn dám vu bổn công tử tội thiếu nhân phẩm, bổn công tử trước hết đem ngươi bóp chết, ngươi nói ta có dám hay không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu hiển nhiên cực kỳ buồn bực, gần như phát điên.
- Nếu như Thập Tứ Thiếu đúng là người tốt, có khí khái thì hãy đi đi, đây chính là chứng cứ tốt nhất, ta sẽ tự nhận tội vu cáo.
Quân Mạc Tà xỏ lá nói.
- Muốn bổn công tử đi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng bổn công tử một điều kiện. Nếu không, hôm nay bảy tên này phải chết là chuyện không thể thay đổi. Cho dù ngươi nói bổn công tử vong ân bội nghĩa cũng đành vậy.
Cửu U Thập Tứ Thiếu người vững vàng như núi, một mặt dùng khí thế trấn áp bảy vị Thánh Hoàng đang đứng trước mắt, mặt khác dùng thần thức truyền âm.
- Điều kiện gì? Ngươi nói xem, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ làm hết sức.
Quân đại thiếu gia là ai chứ, lời từ miệng nói ra đều chừa lại đường lui, chứ nếu không Cửu U Thập Tứ Thiếu ra điều kiện quá khó thì sao mà làm nổi.
- Ta tin rằng ngươi tốn công tốn sức cố làm ra vẻ huyền bí tiến vào Phiêu Miểu Huyễn Phủ chắc cũng chẳng làm việc gì tốt. Ngươi chỉ cần làm thêm một chút việc thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn giữ giọng cao cao tại thượng nhưng Quân Mạc Tà nghe khẩu khí lại đáng khinh làm sao:
- Binh khí mang bên mình của bổn công tử năm đó bởi vì một vài duyên cớ mà mất trong Huyễn Phủ. Đã nhiều năm qua rồi nhưng ta cũng không có hứng thú rèn một kiện khác, cho dù có thì cũng không bằng cái cũ đã quen dùng, ngươi chỉ cần đáp ứng giúp ta lấy nó ra, điều kiện đơn giản vậy thôi.
- Vũ khí tùy thân?
Quân Mạc Tà ngây người ra.
- Đúng, bổn công tử năm đó từng dùng Cửu U âm hỏa rèn một thanh
"Thần khúc"
, trong một lần đại chiến bổn công tử bị Tam Đại Thánh Địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Thiên Phạt thú hoàng hợp lực vây công, Thần Khúc bị thất lạc ngoài ý muốn, bổn công tử cũng bị bọn hắn phong ấn trong Cửu U thông đạo và Thần Khúc cũng rơi vào trong tay cao thủ Huyễn Phủ.
- Đây chính là sự nhục nhã nhất trong cả đời bổn công tử.
Cửu U Thập Tứ Thiếu nói:
- Chỉ cần tiểu tử ngươi hứa giúp bổn công tử lấy nó ra và đem đưa tận tay bổn công tử, bổn công tử hôm nay sẽ đại nhân đại lượng buông tha bảy tên kia một con đường sống.
Quân Mạc Tà tỉnh ngộ, khó trách, lúc trước thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu chiến đấu nhiều lần, thậm chí trong tình huống nguy hiểm ở Thiên Phạt sâm lâm hắn cũng không sử dụng binh khí, thì ra là vì vậy. Binh khí tùy thân bị mất chẳng trách hắn mang oán khí lớn như vậy.
- Điều kiện này không thành vấn đề. Không phải chỉ là một thanh binh khí thôi sao? Ta nhất định giúp ngươi lấy nó ra.
Quân Mạc Tà phóng khoáng nói.
Hắn thầm nghĩ, mục tiêu chính là của chuyến đi này chính là thất Thải Thánh Quả, nếu luận trình độ trân quý thì tuyệt đối so với cái Thần Khúc gì kia của ngươi cao hơn nhiều lắm. Đã làm Mùng Một còn sợ gì Rằm. Quân đại thiếu trong lòng đã quyết định nhưng ít nhiều cũng không nắm chắc.
Đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói, Tam Đại Thánh Địa hoặc Thiên Phạt hung bất quá chỉ là mục tiêu chinh phục mà thôi. Phiêu Miểu Huyễn Phủ mới là địch nhân lớn nhất của Cửu U Thập Tứ Thiếu. Bất quá đối với Quân Mạc Tà mà nói, hắn cảm giác Phiêu Miểu Huyễn Phủ đoàn kết, mạnh hơn Tam Đại Thánh Địa rất nhiều.
Bởi vì đến bây giờ Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng chỉ phái ra bảy vị Thánh Hoàng nhưng bảy người này có tình cảm rất tốt, làm cho Quân Mạc Tà rất cảm động. Đây mới chính là bằng hữu thật sự.
Trong bảy người này, lão đại Tào Quốc Phong là người trầm ổn, nhưng vị thứ hai Bạch Kỳ Phong thì tính tình lại gay gắt, cực đoan, khư khư cố chấp, hơn nữa làm việc thường không lo lắng hậu quả, đôi khi mang lại cho cả nhóm rất nhiều phiền phức ngoài ý muốn.
Bất kể là lúc trước đổ đồ ăn thừa vào trong chăn mền của Hà Tri Thu hay là xung đột với Triển Mộ Bạch, hoặc lúc này đây đảm nhận việc dò đường nhưng cuối cùng lại dẫn cả đám lọt vào cạm bẫy tử vong.
Đây đều là những việc làm cho người khác tiêu tan ý chí. Thậm chí, mỗi một việc đều gây hậu quả nghiêm trọng. Những người này tu luyện có được ngày hôm nay không phải là dễ dàng gì. Nhưng sáu người còn lại vẫn không có một câu oán hận.
Cũng có lúc bọn hắn tranh cãi, nhưng không sao, chỉ cần lúc có khó khăn thì phải đoàn kết nhất trí, cả nhóm cùng đối mặt giải quyết. Mặc kệ phiền toái này rốt cuộc là do ai, vì sao lại có, chỉ cần một câu: Nỗi lo lắng của huynh đệ cũng là lo lắng của bản thân.
Những lời này thì bọn hắn chẳng ai nói ra nhưng lại dùng hành động để chứng minh. Đây mới chính là chỗ đáng quý.
Thậm chí Quân Mạc Tà lúc nhìn bảy người bọn hắn trong lòng đều cảm thấy một tia ấm áp. Hắn không hẹn lại nghĩ đến Đường Nguyên. Nếu có một ngày mình gặp phiền toái thì cái tên mập mạp kia tuyệt đối sẽ ra mặt, hắn cũng sẽ không để ý mình có làm được hay không nhưng hắn sẽ vì mình mà ra mặt. Cho dù hắn có phải bớt đi một phân thịt mỡ thì hắn cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Tên đó trong mắt thế nhân là kẻ quần áo lụa là, đáng khinh, không có chí lớn, nhưng lại là một người như vậy.
Cái tên mập mạp kia là bằng hữu của mình, bằng hữu duy nhất trong kiếp này cũng như kiếp trước, một bằng hữu duy nhất.
Đối với loại tình cảm này, Quân Mạc Tà rất quý trọng, thậm chí là cảm động. Mà đối với những người có tấm lòng với với như vậy, Quân Mạc Tà cũng không muốn làm gì thương tổn tới họ, thật sự không muốn. Còn đối với Tào Quốc Phong, hắn thà rằng hy sinh thọ nguyên bản thân cũng muốn trị thương cho mình để kéo dài sinh cơ. Đây cũng là một nhân tình rất lớn.
Mặc dù bản thân mình không bị thương, nhưng việc chữa thương kia là thật, mặc dù việc bị thương kia chỉ là một trò bịp bợm từ đâu đến cuối. Tuy Tào Quốc Phong làm thế là tương lai Phiêu Miểu Huyễn Phủ, vì thân phận giả của mình!
Nhưng phần tình cảm toàn tâm toàn ý này thật sự đã xảy ra trên người mình, mình rõ ràng có thể cảm nhận được!
Mặc dù là dưới cơ duyên xảo hợp lừa gạt bố trí toàn cục để có được sự bảo vệ như vậy nhưng Quân Mạc Tà cũng không muốn thương tổn Tào Quốc Phong. Không phải bởi vì bánh ít đi, bánh quy lại mà chỉ đơn giản là một phần chân tình. Quân Mạc Tà cũng không hy vọng Tào Quốc Phong vì vậy mà tổn hao thọ nguyên!
Cho nên hắn không tiếc khi nghịch chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công, bồi thường phần tiêu hao sinh mệnh cho Tào Quốc Phong, trong khi đó lại vô tình làm cho hắn mạnh hơn, kéo dài thọ nguyên.
Cho nên khi Cửu U Thập Tứ Thiếu người đầy sát ý xuất hiện, Quân Mạc Tà khẩn cấp ngăn cản Cửu U Thập Tứ Thiếu. Bởi vì hắn không thể thấy những người này chết trước mặt mình được.
Cũng không phải vì Thất thải Thánh quả đang gần trước mắt. Mà chỉ vì lương tâm của mình.
Quân Mạc Tà có thể lừa gạt, có thể hãm hại, thậm chí có thể hoàn toàn không để ý tới cái gọi là nhân nghĩa đạo đức. Nhưng có một điều kiện tiên quyết: Khoái ý ân cừu, không thẹn với lương tâm, không làm chuyện lương tâm mình cắn rứt.
Chỉ cần lương tâm bình an, cho dù là giết người phóng hỏa cũng có thể làm.
Cùng đối nghịch với Tam Đại Thánh Địa, thậm chí trở thành kẻ thù không đợi trời chung chỉ bởi vì Tam Đại Thánh Địa mưu tính sát hại mình trước. Cho nên Quân Mạc Tà có thể giết chóc mà không bị ảnh hưởng tâm lý. Cho dù mỗi người của Tam Đại Thánh Địa đều là thánh nhân thì Quân Mạc Tà muốn giết cứ giết, không chút áy náy.
Nhưng đối mặt với Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại hoàn toàn khác.
Huyễn Phủ đối với Quân Mạc Tà mà nói lại là một địa phương cực kỳ xa lạ. Người trong Huyễn Phủ cho tới bây giờ cũng không chủ động xâm phạm lợi ích của Quân Mạc Tà. Hơn nữa lần này chính Quân Mạc Tà chủ động xuống tay với Huyễn Phủ chẳng qua là bởi vì
"Thất phu vô tội, hoài bích có tội"
; Cũng bởi vì trong Huyễn Phủ có Thất Thải Thánh Quả có thể giữ mãi tuổi thanh xuân.
Mà Quân Mạc Tà hiện tại thực sự vô cùng cần quả đó. Lý do này đối với Quân Mạc Tà mà nói hiển nhiên là đủ, nhưng đối với Phiêu Miểu Huyễn Phủ mà nói lại chính là tai bay vạ gió. Nếu nói bằng lời thì Phiêu Miểu Huyễn Phủ nhất định sẽ không cho. Chính chỗ này đã hình thành mâu thuẫn giữa hai bên.
"Nếu Phiêu Miểu Huyễn Phủ không phản ứng quyết liệt thì ta có thể dựa vào Hồng Quân Tháp tạo ra Thất Thải Thánh quả, rồi bồi thường gấp đôi lại cho bọn hắn. Mặc kệ bọn hắn nhận hay không nhận, ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Cũng chỉ có cách này mà thôi. Còn Thiên Thánh cung… cũng phải làm tương tự vậy thôi!"
Quân Mạc Tà trong lòng cười khổ một tiếng, tự nói với mình.
Ngươi thật tình với ta, ta cứu các ngươi bảy tánh mạng. Tuy rằng các ngươi không biết nhưng ta thanh thản là được. Không quản gì nhiều.
Những chuyện như vậy dù nói bản thân mình ích kỷ nhưng nếu để cho Quân Mạc Tà giống như mấy lão gia hỏa kia trong Thiên Thánh cung, mấy trăm năm qua, hồng nhan tri kỷ đều hóa thành một đống xương khô, một mình cô độc sống hơn một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm thì Quân Mạc Tà tuyệt đối làm không được.
Cho nên trong chuyện này, Quân Mạc Tà hoàn toàn vì lợi ích riêng tư mà làm.
Nếu ngay cả thân nhân của mình mà còn lo không xong thì còn nói gì chuyện gì muôn dân thiên hạ? Những lời này dù có chút bất công nhưng cũng không phải là không có lý.
Nghe được Quân Mạc Tà đáp ứng, Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi đã đáp ứng bổn công tử thì ngàn vạn lần không nên quên. Nếu không cho dù là ngươi được sư phụ ngươi che chở, bổn công tử cũng sẽ giết ngươi.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, tự nhủ nói:
"Lão tử cho dù là quên thì làm sao? Ngươi làm được gì ta?"
Đám người Tào Quốc Phong tự biết mình hẳn phải chết, thần tình lộ vẻ tuyệt vọng, bi tráng. Đối mặt với Cửu U Thập Tứ Thiếu đã hoàn toàn khôi phục mười thành thực lực thì trừ khi là toàn bộ Thánh Hoàng cao thủ của Huyễn Phủ và Thánh Địa cộng thêm vài vị lão tiền bối đồng thời ra tay thì mới có thể áp chế hắn một lần nữa.
Trước mắt cũng chỉ có bảy người mình, thực lực thật sự quá chênh lệch, nhóm người mình chỉ sợ muốn làm Cửu U Thập Tứ Thiếu phun một nhúm máu cũng không thể làm được.
Bảy đại Thánh Hoàng đang đứng ở bờ vực tuyệt cảnh thì lại thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu từ lúc xuất hiện liền bày ra bộ dạng oai phong nhưng lại đứng ở nơi đó không nói một lời.
Mẹ nó chứ, muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém, làm nhanh một chút không được sao? Đem giam chúng ta lại ở đây định làm gì đây? Chơi trò mèo vờn chuột sao? Vài vị Thánh Hoàng trong lòng mắng thầm.
Kẻ điên!
Đang đứng yên thì đột nhiên Cửu U Thập Tứ Thiếu nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi phía xa, dùng một loại khẩu khí hết sức buồn nản, có chút tức giận mắng:
- Con mẹ nó, chuyện gì nữa đây? Tại sao lại đi ra giờ này...
Hắn nói xong thì cả người vọt đi, trong nháy mắt đã bặt vô âm tín. Thậm chí cả một câu công đạo cũng không lưu lại, liền vội vã rời đi.
Đây là chuyện khó hiểu nhất trong mắt bảy vị Thánh Hoàng, rõ ràng là hắn xuất hiện định tiến hành chém giết nhưng kết quả là một cái đánh rắm cũng không có, cứ vậy mà rời đi?
Quả nhiên là kẻ điên! Không thể giải thích theo lẽ thường được, nhưng kết quả như vậy lại tốt nhất, ít nhất họa sát thân trước mắt tạm thời được giải trừ, chỉ cần điều này thôi cũng tốt rồi.
- Mọi người đi nhanh lên, kẻ điên này rõ ràng là bị chuyện khác tạm thời hấp dẫn, chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này tiến vào Huyễn Phủ trước khi hắn quay về. Nếu không thì tánh mạng chúng ta phải để lại chỗ này thôi. Nhanh không được chậm trễ!
Tào Quốc Phong là người đầu tiên khôi phục tinh thần, thấp giọng hấp tấp nói. Tay ôm lấy Quân Mạc Tà, cả người như tia chớp dẫn đầu lướt đi.
Mọi người cũng lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng di động, Bạch Kỳ Phong là người đi sau cùng cản hậu.
Đây cũng là sự ăn ý của bọn họ: Một khi gặp nguy hiểm, lão Đại thực lực cực mạnh làm người mở đường, lão Nhị thực lực đứng thứ hai đi sau cản hậu. An bài như thế quả là hợp lý, nếu phía trước có trở ngại thì với thực lực cực mạnh của Tào Quốc Phong hoàn toàn có thể đột phá xông qua. Nhưng nếu ngay cả hắn cũng không có thể xông qua, người khác lại càng không thể.
Mà Bạch Kỳ Phong đi sau cản hậu, thì cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu đuổi theo thì dù phải hy sinh tánh mạng cũng có thể kéo dài chút thời gian để cho các huynh đệ có cơ hội tiến vào nơi an toàn là Huyễn Phủ.
An bài hợp lý như vậy làm Quân Mạc Tà cũng phải tán thưởng.
Nếu là một nhóm bình thường thì phần lớn đều bao bọc hộ vệ cho lão Đại ở bên trong, còn các huynh đệ khác thì để mặc xông pha bên ngoài, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng. Những nhóm mà lão đại luôn đi đầu mạo hiểm thì ít thê thảm.
Cảnh vật trước mắt là một tửu quán nhỏ. Nếu Quân Mạc Tà có thể mở mắt nhìn tất nhiên sẽ nhận ra chỗ này mình đã từng đi qua, đó chính là nơi hắn dừng chân nghỉ ngơi trên đường trở về sau khi đón mẫu thân hắn. Cũng chính nơi này, hắn lần đầu tiên gặp sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn.
Bảy người vẫn chưa dừng lại, xuyên thẳng qua tửu quán, rồi lại đi ước chừng vài dặm đường, đi vào một khe núi bị tuyết che phủ. Mọi người liền đi xuống khe núi, Tào Quốc Phong vung tay lên, tuyết đọng trên mặt đất bị thổi bay lên, lộ ra một cơ quan kỳ quái trên vách núi đá.
Mọi người nhìn nhau, đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tào Quốc Phong và Bạch Kỳ Phong hai chưởng chạm vào nhau, rồi cùng quát một tiếng, vận khởi tất cả công lực của mình, hai cổ huyền khí tinh thuần tức thì bạo phát ra. Theo sau đó, một mảnh sương mù vô thanh vô tức bốc lên, ngay sau đó hóa thành nanh vuốt rồng, xẹt, bắn thẳng vào cơ quan kỳ quái trên vách đá.
Huyền khí chui vào trong cơ quan, trong không khí chợt sinh ra một trận chấn động, một cánh cổng vô thanh vô tức xuất hiện.
Nếu nói là ở trên vách đá khởi động cơ quan làm mở cánh cửa thì chẳng có gì lạ. Nhưng cánh cửa đột ngột xuất hiện này không nằm trên vách đá mà xuất hiện trong một phiến hư vô. Quân Mạc Tà trên đường tới đây, đều dùng thần niệm quan sát những phát sinh xung quanh, khi gặp phải loại tình huống này cũng cảm thấy kỳ lạ.
Xem ra người lúc trước tạo ra không gian Huyễn Phủ cũng là một kỳ tài.
Quân Mạc Tà hoàn toàn có thể cảm giác được huyền khí do Tào Quốc Phong và Bạch Kỳ Phong hợp lực tạo ra tuyệt đối không phải là huyền khí bình thường, so với huyền khí sinh ra trong chiến đấu hoàn toàn khác biệt.
Có thể đây là lực lượng đặc biệt để mở cửa Huyễn Phủ, hắn đang tự hỏi mình thì liền thấy bản thân như đang được bế lên, rồi đi vào không gian hư vô phía sau cánh cửa. Phải một lúc lâu sau, cảm giác đang được Tào Quốc Phong ôm mới trở lại với hắn.
Phiêu Miểu Huyễn Phủ... Ta rốt cục cũng đã tới được chỗ trong truyền thuyết này rồi.
Trước mắt, thời gian tới Đoạt Thiên chi chiến còn năm tháng lẻ mười ngày.
Quân Mạc Tà nhắm mắt tự hỏi, phe mình đã có mười một vị Thánh Hoàng cao thủ: Mai Tuyết Yên, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, và tám vị Thiên Phạt lão Thánh Hoàng; tính cả mình là mười hai người. Nhưng tám vị thú hoàng này dù sao cũng là Thiên Phạt tiền bối, ảnh hưởng đối với Thiên Phạt sâm lâm có thể nói là thâm căn cố đế, mình muốn khống chế cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa mình cũng không nghĩ phải khống chế bọn họ, quan hệ hiện tại cũng tốt lắm rồi.
Chờ khi phục dụng linh thạch tiên nhũ thì Hùng Khai Sơn, Hạc Trùng Tiêu và vài vị Thú Vương cũng sẽ tiến vào Thánh Hoàng cảnh giới. Sau khi mình trở về có thể dùng đan dược giúp bọn hắn tăng thực lực lên một lần nữa. Sau đó mình sẽ đề cao thực lực của
"Tàn Thiên Phệ Hồn"
. Tất cả mọi chuyện này cần phải hoàn thành trước khi Đoạt Thiên chi chiến xảy ra. Đến lúc Đoạt Thiên chi chiến xảy ra thì đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đánh giết thẳng qua Thiên Trụ Sơn, đem bọn dị tộc nhân ghê tởm kia chém tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc.
Kế hoạch trước mắ...tcũng chỉ có thể là như vậy thôi.
Mà điều kiện tiên quyết cũng cũng có một: Lần hành động ở trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ nhất định phải thành công, hơn nữa còn phải hoàn thành nhanh một chút. Như vậy mới có thể chuẩn bị những thứ khác. Hay nói cách khác, Thất Thải Thánh quả của Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Thần Khúc của Cửu U Thập Tứ Thiếu nhất định trong hai tháng tới phải lấy cho bằng được, sau đó rời khỏi nơi này quay lại Thiên Phạt.
Thời gian quả nhiên là gấp đến cực độ.
Quân Mạc Tà trong lòng tinh toán, không khỏi thở dài một hơi... Phải giành giật từng phút từng giây, phải tranh thủ thời gian thôi.
Bảy người Tào Quốc Phong bảo vệ xung quanh Quân Mạc Tà một đường thẳng tiến. Quân Mạc Tà dựa vào thần thức thấy rất rõ ràng, bọn hắn chính là đang tiến về một tòa đại điện.
Hai bên đường là từng dãy nhà của lão bá tánh, sống lâu lên lão làng, hơn nữa không trung thì rất kỳ lạ, như có thứ gì đó ngăn cản. Hai bên truyền đến từng loạt âm thanh, thì ra là âm thanh từ chợ. Quân Mạc Tà trong lòng như muốn thét lên: Oa, mẹ nó chứ.
Phiêu Miểu Huyễn Phủ này, so với bên ngoài thì không khác biệt gì.
Trong khi Quân đại thiếu buồn bực thì đám người Tào Quốc Phong đã tiến vào đại điện.
- Cung chủ! Phiền người xem dùm đứa bé này, khần cầu người hãy cứu hắn. Đứa bé này chính là Không Linh thể chất trong truyền thuyết!
Tào Quốc Phong vội vôi vàng vàng nói. Lúc này trong đại điện đang nhốn nha nhốn nháo, không ít người đều đang nói chuyện, nhưng trong nháy mắt đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, rất nhiều người xông tới hai mắt nhìn chăm chằm kẻ đang hôn mê Quân Mạc Tà, như đang nhìn một món đồ trân bảo hiếm thấy.
Không Linh thể chất!
Cũng chỉ có bốn chữ nhưng cũng quá đủ để trấn áp tất cả mọi người trong đại điện.
Đây chính là thể chất trong truyền thuyết mà chỉ Cửu U Đệ Nhất Thiếu mới có được. Nếu không có được thể chất tốt thì cho dù là ngâm trong giếng nhân sâm cũng chưa chắc có thể tạo ra thể chất đặc thù để kích phát tiềm lực cực đại được.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay Quân Mạc Tà, một đạo lực lượng từ từ đi vào trong thân thể hắn, đi hết một vòng. Quân Mạc Tà rõ ràng cảm nhận được cổ lực lượng ở trong thân thể của mình bị chấn động một cái, rõ ràng là người này bị đã kích không nhỏ.
Tào Quốc Phong kinh hô:
- Cung chủ, người... người coi thường ta quá. Đứa nhỏ này quá hư nhược rồi không tiếp nhận nổi huyền lực đâu.
Quân Mạc Tà tự nhiên là rất biết phối hợp, thân hình run lên, ho khan một tiếng, khóe miệng lại chảy ra máu tươi.
Đạo lực lượng nọ lập tức thối lui ra khỏi thân thể hắn, cặp mắt sáng như sao nhìn Quân Mạc Tà, âm thanh có phần kinh hỉ nói:
- Quả nhiên là kinh mạch Hư Không Nhược Trúc, tu vi chưa tới Thần Huyền nhưng thân hình thật hoàn hảo, đan điền lại trống rỗng. Quả nhiên là Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết. Trời ạ... Mau mau mau mang Thất Thải Thánh Quả tới...
Một người vội vàng chạy ra ngoài.
Những người còn lại hưng phấn vây quanh Quân Mạc Tà, hay tay xoa vao nhau, xuýt xoa bàn tán. Quân Mạc Tà có thể nghe được, sự ma sát giữa hai bàn tay và âm thanh kích động đến cùng cực.
- Không Linh Thể Chấ...t. Đúng là Không Linh Thể Chất. Liệt tổ liệt tông chứng giám, Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta rốt cục cũng có thể quật khởi. Kỳ tài Không Linh Thể Chất này, lão phu nhất định phải thu làm môn hạ, tự mình dạy dỗ. Nếu để đi lạc đường thì chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Đám người Bạch Kỳ Phong đưa mắt nhìn nhau, Tào Quốc Phong đột nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến