Biên Dịch: nhatky
Bởi vì Cổ Hàn sâu sắc hiểu được Quân Mạc Tà thâm sâu khôn lường, có một địch thủ như vậy tuyệt đối là chỉ có diệt vong. Nhưng kẻ hiểu được điều này thì chẳng có mấy người!
Quân Mạc Tà híp mắt ngồi thẳng lên nhìn về phương Nam, nơi có dãy núi lửa, chậm rãi nói:
- Chúng ta bây giờ cũng nên hành động thôi! Đầu tiên, chúng ta chia những người này làm vài tổ, chia nhau ra đi trước quan sát. Người của Tam Đại Thánh Địa tự tạo thành nhóm, chúng ta liên lạc với nhau bằng cách này, cách này...
Nói xong, Quân Mạc Tà bắt đầu dựa vào địa thế phụ cận, phác thảo lên một bức họa đồ đơn giản trên mặt đất, sau đó đưa ra kế hoạch tác chiến và phương thức liên lạc. Đám người Cổ Hàn ngưng thần lắng nghe, không ngừng gật đầu.
Quân Mạc Tà vênh mặt hất hàm sai khiến, giọng nói bình thản tự nhiên tràn ngập tự tin, bàn tay vung vẫy, miệng không ngừng phân phó ra lệnh, mọi chuyện cứ diễn ra như bình thường vậy.
Dường như vô tình nhưng trong lúc này, cao tầng của Tam Thánh Nhất Hung, bốn thế lực lớn hầu như chấp nhận Quân Mạc Tà là người lãnh đạo tối cao.
- Tốt rồi, tạm thời quyết định như vậy... Chúng ta chia nhau ra hành động.
Quân Mạc Tà đứng lên, ném viên đá đang cầm trong tay, mắt bắn ra huyết sắc sát ý nói:
- Dị tộc nhân không đến thì thôi, nếu đã đến đây thì trận chiến này không kẻ nào có thể trở về! Có gan tiến vào Huyền Huyễn đại lục thì phải nhận lấy tử vong!
- Đi thôi!
Theo mệnh lệnh, hơn mười vị cao thủ Thiên Thánh Cung giống như tên bắn khỏi cung, mỗi người một hướng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
- Chúng ta bây giờ nên làm như thế nào...
Mai Tuyết Yên hỏi.
- Chúng ta trước mắt vẫn phải tìm cho ra chỗ đầu mục của Ưng Vương và Hùng Vương...
Quân Mạc Tà nhíu mày nói:
- Dưới sự bạo phát kịch liệt của núi lửa như vậy, dị tộc nhân tạm thời vẫn chưa qua được mới phải. Nhưng cũng chẳng biết tại sao trong lòng ta luôn cảm thấy bất an... Chẳng lẽ trong chuyện này còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, vù, hai bóng trắng liền biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác cách Thiên Trụ Sơn ngàn dặm, liên quân Ưng Hùng đang gặp phải nguy cơ lớn chưa từng có!
Lúc này, Thiên Trụ Sơn bao la hùng vĩ nguy nga vô hạn gần như biến thành đất đá vụn, mặt đất bởi vì biến cố bất ngờ này mà chấn động kịch liệt không ngừng. Khắp nơi tràn ngập lửa cháy, khói thuốc nổ mù mịt, gần bốn mươi ngọn núi lửa đồng thời bùng phát, uy thế rung trời, như xé rách trời xanh.
Cảnh tượng như vậy không nói tới người, cho dù là vàng đá cũng tan chảy thành nước, chỉ có một đường chết!
Nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối, đều có ngoại lệ.
Núi lửa bùng phát đương nhiên là tàn khốc vô cùng, diện tích che phủ vô cùng rộng lớn. Nhưng... Thiên Trụ Sơn kéo dài mấy vạn dặm, luôn luôn có một bộ phận mà núi lửa bùng phát sẽ không ảnh hưởng tới. Nhưng chỗ này cũng vì vậy mà nhiệt độ tăng cao kinh khủng, tùy thời có thể làm vàng đá tan chảy. Tuy nhiên... nhiệt độ như vậy thì cao thủ trên cấp bậc Thánh Hoàng vẫn có thể chịu được.
Điều quan trọng là dị tộc nhân luôn vì Thiên Trụ Sơn ngăn trở nên khát vọng xâm chiếm Huyền Huyễn đại lục vô cùng to lớn, cực kỳ to lớn!
Nơi hiểm yếu một khi không còn nguy hiểm thì...
Bọn chúng lập tức dựa vào một vị trí dễ dàng ra vào mà mạnh mẽ đột phá...
Mà Ưng Hùng song vương một đường bay nhanh vào Thiên Trụ Sơn, chứng kiến cảnh tượng thê thảm này cũng kinh hãi không thôi, đồng thời cũng hiểu rõ thế cuộc trước mắt quả nhiên hiểm ác phi thường.
Bọn hắn không dám sơ suất, một mặt thật cẩn thận vòng qua những ngọn núi lửa đang phun nhằm nguy hiểm, một mặt cẩn thận tìm tòi tung tích địch nhân. Lúc này đột nhiên phát hiện một
"trận thủy triều"
di chuyển thật nhanh xông tới vị trí dị tộc nhân!
Song Vương dường như không do dự, truyền ra mệnh lệnh đánh chặn địch nhân!
Trên trời hay dưới đất, song phương đều phát hiện ra đối phương!
Khí thế như Thiên Lôi động Địa Hỏa!
Cứ như một cặp gian phu dâm phụ, cả hai bên phối hợp nhịp nhàng với nhau, bày ra một tư thế phong tao, đầy sung mãn, sôi nổi đầy nhiệt huyết. Song phương đều cho rằng đây sẽ là một trận chiến ác liệt nhất trong đời mình! (BT: vãi chú Phong Lăng, đoạn này miêu tả kinh quá, DG không dịch, tại hạ mạn phép biên lại cho đủ ý của tác giả)
Dường như ngay từ lúc bắt đầu đại chiến, Ưng Hùng Song Vương không ngừng kêu khổ! Đối chiến lần này không ngờ dị tộc nhân lại gian nan như vậy!
Quân Mạc Tà cũng chưa từng đi qua phía Nam bên kia Thiên Trụ Sơn, nên chuyện về dị tộc nhân phía địa vực bên kia cũng chỉ nghe qua lời đồn đại, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm hoàn cảnh cuộc sống ngoại nhân gian nan ra sao.
Phía nam Thiên Trụ Sơn quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai mùa mùa đông và mùa hạ.
Mùa đông khí hậu rét căm căm, nhiệt độ thấp khoảng âm bốn năm mươi độ, thấp nhất có thể đạt tới âm bảy tám chục độ. Mùa hạ nóng như lửa đốt, thiêu hủy mọi thứ! Sống sót dưới khi hậu khắc nghiệt như vậy, thân thể dị tộc nhân ai ai cũng cường tráng, mặt khác, mỗi người đều phải tu luyện để sinh tồn, không tu luyện chẳng khác nào buông bỏ cơ hội sống sót.
Nhưng mà trái lại, dưới dạng tu luyện vì sinh tồn trong một thời gian dài như vậy làm cho bọn chúng ngày càng liều mạng, ngày càng cường hãn hơn.
Còn một điều đó là dị tộc nhân đều là liên thể song sinh, chẳng khác nào trong thân thể một người tồn tại hai bộ kinh mạch, hơn nữa còn là âm dương hỗ trợ, vô tình tạo thành ưu thế tiên thiên. Cái hình dáng bị người Huyền Huyễn đại lục xem thường lại có một tác dụng tốt rất lớn, so với người Huyền Huyễn đại lục tốc độ tu luyện cao hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn, điều này khiến cho bọn chúng lúc nào cũng có thể tiến hành song tu, không thể nghi ngờ đây chính là ưu thế to lớn...
Cái này giống như sóng biển lớp sau đè lớp trước, tuy nhiên nó cũng chỉ đúng với một vài bộ lạc trong phụ cận Thiên Trụ Sơn.
Thiên Trụ Sơn cao ngất sụp đổ, lập tức làm cho núi lửa phun trào, đối với Huyền Huyễn đại lục là mối nguy hại to lớn nhưng đối với ngoại tộc bên kia nguy hại cũng không nhỏ. Núi lửa bùng phát làm dị tộc nhân lớp chết lớp tổn thương vô số. Nhưng vẫn có cá lọt lưới, nhất là bộ phận những tên có thực lực, loại thiên tai này vẫn chưa uy hiếp được những kẻ có thực lực chân chính cao thâm. Ở khoảng cách xa hơn một chút, một số bộ tộc ngoại trừ việc hoảng sợ thì cũng không có thương vong nào.
Hơn nữa còn mang theo ý nghĩ vui sướng!
Thiên Trụ Sơn đột nhiên sụp đổ, dòng khí mát mẻ luôn luôn bị chặn lại từ xưa tới nay như gió xuân tràn qua Thiên Trụ Sơn, làm cho dị tộc nhân cảm thấy sảng khoái!
Cảm giác này càng kích thích dị tộc nhân tiến công Thiên Trụ Sơn chiếm cứ Huyền Huyễn đại lục, hoàn thành giấc mộng to lớn của chúng từ xưa tới nay.
Bên kia Thiên Trụ Sơn, đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, đất đai phì nhiêu, non xanh nước biếc, một nơi đẹp biết bao nhiêu.
Bên trong Huyền Huyễn đại lục, cho dù là địa phương nguy hiểm nhất mà con người không thể sinh sống nhưng đối với dị tộc nhân mà nói chẳng khác gì là Thiên đường.
Cho nên, mắt thấy Thiên Trụ Sơn sụp đổ, mấy bộ lạc dị tộc nhân không cần nghĩ ngợi nhiều, triệu tập cao thủ, hung hãn không sợ chết tiến vào lỗ hổng này!
Núi lửa phun ra liên tục, hiểm trở trùng điệp, nhưng cũng không thể ngăn cản dị tộc nhân đi tới con đường dẫn đến cuộc sống tốt đẹp này!
Mà Thiên Trụ Sơn kéo dài mấy vạn dặm, chỗ không bị núi lửa phun trào bao phủ cũng không thiếu. Nơi đó, có hai kẻ phải đang vất vả ứng phó với dị tộc nhân tuôn ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng điên cuồng.
Nếu có người ở trên cao quan sát sẽ phát hiện thấy tình cảnh giống như yêu quái trong một cái hộp tự dưng tìm được lỗ hổng chui ra.
Cái này cũng chưa tính là đáng sợ nhất, bởi vì cái đáng sợ nhất chính là yêu ma quỷ quái cứ tiến ra liên tục, kéo dài không dứt.
Mà trong bộ lạc, người cầm đầu mạnh mẻ nhất, không ai khác chính là U Minh Quỷ Nhẫn Thượng Xuyên Phách Khố.
Thực lực của Thượng Xuyên Phách Khố, phóng mắt nhìn khắp lãnh địa dị tộc nhân cũng có thể nói là Ma vương.
Cao thủ dưới tay cực đông, cửu cấp nhẫn giả cũng mấy vạn người, dưới U Minh Quỷ Nhẫn chính là Trung Nhẫn và Hạ Nhẫn cũng có bảy tám chục người.
Thượng Xuyên Phách Khố cùng trợ thủ của hắn, Hạ Phách Quát là hai kẻ điên trong chiến tranh. Mắt thấy Thiên Trụ Sơn sụp đổ, hai người trong nháy mắt liền đưa ra quyết định: Đây là cơ hội trời cho! Chính là thời cơ tốt nhất để tộc ta đột phá Thiên Trụ Sơn, chiếm cứ Huyền Huyễn đại lục.
Cho nên bọn hắn không để ý tới núi lửa, không để ý tới sức nóng làm tan chảy mọi thứ, mang theo toàn bộ thuộc hạ tiến vào Huyền Huyễn đại lục.
Với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hắn nghĩ mình chịu còn không được huống chi là người Huyền Huyễn bên kia Thiên Trụ Sơn có cuộc sống sung sướng. Đoạn đường này chắc sẽ thông suốt. Chỉ cần có thể vượt qua bên đó, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn hắn và thuộc hạ vừa mới xông qua Thiên Trụ Sơn liền gặp phải địch nhân!
Người tới chính là Thiên Phạt huyền thú!
Nhân số tùy rằng hơi ít nhưng tùy tiện một người cũng là cao thủ!
Trừ phi song phương số người chênh lệch quá nhiều nếu không chỉ sợ gặp cảnh giết choc nghiêng hẳn về một bên!
Thượng Xuyên Phách Khố ra lệnh một tiếng, mắt đỏ ngầu, bắt đầu liều mạng tiến công. Chỉ cần đi vào địa phương như vậy thì cho dù chết cũng được chết tại mảnh đất tươi tốt.
Tuyệt không quay về bên kia Thiên Trụ Sơn nữa!
Cố hương đầy ác mộng!
Ưng Vương thét dài, Hùng vương gầm lên giận dữ, đồng thời phát ra hiệu lệnh tiến công.
Sáu nghìn liên quân Ưng Hùng đáp xuống, toàn bộ ưng tộc chiến sĩ hạ cánh hóa thành hình người, nhanh chóng lui về sau. Cùng lúc này, Hùng tộc chiến sĩ trên người bọn họ, tiến lên phía trước.
Các dũng sĩ Hùng tộc thân thể cường hãn, da dày tạo thành phòng tuyến kiên cố không phá vỡ nổi cho các chiến hữu kề vai chiến đấu. Để cho các Ưng tộc chiến sĩ nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao thì bọn hắn đã bay vùn vụt mấy vạn dặm.
Cơ hồ toàn bộ Ưng tộc dũng sĩ cũng đã sức cùng lực kiệt!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.