Đức Khổ chỉ còn lại chút hơi tàn nhưng vẫn như cũ cố chấp trừng mắt nhìn hắn, khó nhọc mở miệng hỏi:
- Ngươi … Ngươi vì sao không giữ lời?
Hùng Khai Sơn trừng mắt nhìn hắn từ từ rơi xuống. Phốc một tiếng đem đại đao chỉ xuống mặt đất, nhìn thân thể Đức Khổ rơi xuống đập vào một tảng đá lớn, huyết nhục văng khắp nơi. Sau đó hắn giơ đại đao lên, một bên dùng sống đao đập vào thân thể hắn, đập liên tục mấy chục cái, một bên thì chửi ầm lên:
- Lão tử như thế nào lại không giữ chữ tín? Đây không phải là đang giữ chữ tín với ngươi sao? Đây không phải là đơn đả độc đấu sao? Nói chữ tín với ta này! Nói chữ tín với ta này! Chữ tín bà ngoại ngươi! Chữ tín cả nhà ngươi! Chữ tín ngươi …
Từ đầu đến cuối nện mấy chục sống dao xuống. Vị tộc nhân dị tộc chuyên giảng chữ tín này đã hoàn toàn biến thàng đống thịt vụn. Hùng Khai Sơn phun nước miếng, phẫn nộ nói:
- Ngươi cho rằng lão tử cũng bệnh như ngươi? Đi giảng chữ tín với loại người như ngươi? Ta kháo. Con bà ngươi. Coi ta ngốc sao? Bức ta? Ta nhổ vào …
- Đại vương uy vũ!
Mấy nghìn chiến sĩ Hùng Tộc khâm phục nhìn lên vị vương giả vô sỉ này, không hẹn mà gặp đồng thời đều vỗ ngực một cái.
- Còn ồn ào cái gì đó? Không mau tiếp tục chém giết đi? Trên chiến trường mà còn nói chữ tín chó má với địch nhân. Bọn ngoại bang này thực sự là đầu …
Hùng Khai Sơn đảo cặp mắt trắng dã, mắng:
- Tên này khẳng định trong thời gian hắn trong bụng mẹ đã từng ngã, hơn nữa không phải chỉ một lần. Bằng không hắn cũng không thiếu não đến tình trạng này. Mẹ hắn khẳng định cũng thiếu não, mụ nội hắn khẳng định cũng như vậy. Quả thực là dòng máu thượng đẳng!
Vài vị chiến sĩ hùng tộc miệng méo xệch vác đao chạy sang phía chiến trường bên kia.
Hùng Khai Sơn đắc ý cười to hai tiếng, đột nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì hắn rõ ràng đã nghe thấy, phía bên kia chiến trường truyền đến vài thanh âm của mấy chiến sĩ hùng tộc tức giận mắng:
- Ngươi, ngươi đó, trong thời gian ở trong bụng mẹ, mẹ ngươi đã từng ngã sao?
Lại có một tên dị tộc ngơ ngác trả lời một câu:
- Cái gì?
- Cái gì bà cố ngươi! Xem bộ dáng này của ngươi khẳng định là mẹ ngươi đã từng ngã!
Trả lời hắn chính là một chuỗi tiếng kêu thảm thiết!
Đầu Hùng Khai Sơn tràn đầy hắc tuyến.
Dường như trong chốc lát toàn bộ chiến trường đã biến thành sân khấu của chiến sĩ hùng tộc. Khắp nơi đều tràn ngập tiếng rống to, điều duy nhất tiếc nuối chính là lời nói của bọn hắn vô cùng đơn điệu. Toàn bộ nói ra chỉ có một câu, nói đi nói lại:
- Mẹ ngươi đã từng ngã qua chưa?
Mỗi một tiếng rống theo sau nó chính là một đao dũng mãnh chém thẳng xuống, cùng với nó chính là từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Càng về sau, lại trực tiếp biến thành …
- Ngã qua chưa?
- Ngã qua chưa?
- Ngã qua chưa?
Các chiến sĩ Hùng Tộc bên này được mắng tức thì cao hứng, phấn chấn, càng đánh càng hăng hái, dương dương tự đắc. Vương giả chính là vương giả a, những lời mắng này dùng để trút giận thực là đã nghiền. Miệng mắng tay chém, chiến lực bên ta quả thực tăng lên mấy cấp độ.
Thật sự là thích a!
Quả thực là đã nghiền!
Vút một tiếng, cánh Ưng vương giương lên, trên cánh hắn còn dính một chút máu tức thì bị bắn ra ngoài. Mà hắn đã đi tới bên người Hùng Khai Sơn, một đao chém bay năm sáu tên dị tộc, tò mò hỏi:
- Tứ ca, ngươi vừa nói cái gì đó? Cái gì mà ngã qua chưa? Rốt cục là ý tứ gì? Ta suy nghĩ từ nãy tới giờ rút cục cũng không thể nào hiểu được?
- Ngã qua cái đầu ngươi. Cút!
Hùng Khai Sơn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, tự hào. Mấy tên gia hỏa trong tộc này quả thực là làm cho mình mất mặt mà. Cũng không biết rút cục là tên nào đem câu chuyện thô tục này truyền ra. Đúng là một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền ngàn, một ngàn truyền ba ngàn. Truyền lời hay ý đẹp gì không truyền lại đi truyền câu này. Quả thực là có ý đồ làm tổn hại hình tượng anh minh uy vũ của mình a.
Rất tổn hại tới hình tượng của bổn vương. Sau này nhất định phải nghiêm trị không tha! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như là tỷ phu mắng ra câu này, quả thực một chút thô tục cũng không có … Đáng để học tập a.
Vừa rồi đang đứng buồn bực, lại nghe được câu hỏi thú vị của Ưng vương thì làm sao sắc mặt hắn có thể tốt cho được. Hắn nghe vậy hung hăng trừng mắt một tiếng, uốn cái eo. Giết cái đám quái vật này, vừa chém vừa gào thét chẳng phải thống khoái hơn sao?
- Ân! Ta chọc giận ngươi sao? Như thế nào đến ngay cả ta cũng mắng? Mụ nội nó, quả thực là xui mà!
Ưng vương giật mình ngạc nhiên, dở khóc dở cười mắng một câu, ngay lập tức theo sau hắn tiến lên giết địch.
Số lượng ba bốn vạn tộc nhân dị tộc hiển nhiên là không ít. Nhưng thực lực của chiến sĩ Thiên Phạt trên thực tế so với bọn hắn cao hơn không ít.Hai tộc Ưng – Hùng hợp sức, liều mạng chém giết khiến cho số lượng dị tộc giảm bớt đáng kể.
Giống như là bát tuyết dưới mặt trời chói chang vậy!
Nhưng song phương tiếp xúc không đến nửa khắc đồng hồ, liên quân Thiên Phạt cũng đã lác đác xuất hiện mất trăm người bị thương tình trạng khác nhau. Trong đó còn có vài chục người bị thương rất nặng. Không thể không ăn Hồi Thiên Đan, khôi phục lực lượng.
Sau đó lại tiếp tục đứng lên giết địch.
Hồi Thiên Đan quả thực là đan dược vô cùng tốt. Vô luận thương thế như thế nào, tiêu hao bao nhiêu. Chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, ăn vào một viên trong vòng mười thức là khôi phục tới trạng thái ban đầu. Lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Thần dược bực đó quả thực hiếm thấy. Nếu nói về khuyết điểm thì đan dược này cũng chỉ có khuyết điểm chính là có thời gian quá dài.
Trong một tháng chỉ có thể dùng một viên. Trong thời gian này, cho dù cố dùng thì hiệu quả không phải là giảm bớt là chính là không có hiệu phải. Nhất định phải đợi một tháng, sau khi thân thể tiêu hóa, cùng loại trừ toàn bộ ảnh hưởng của dược lực thì dùng viên thứ hai mới có thể phát huy hết khả năng của nó.
Nói đến cái này, chính Quân đại thiếu gia cũng luôn cảm thấy thuốc này có chỗ nào không hoàn mỹ. Nếu không thì toàn bộ những chiến sĩ cao tầng đều trang bị cho bọn hắn mỗi một người trên dưới trăm khỏa, chẳng phải là có thể lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ giết địch sao?
Đoạt Thiên chi chiến kia còn phải lo lắng sao? Thiên hạ trên mặt đất có vấn đề nào là không thể giải quyết?
Nhưng trên thực tế, chuyện tốt như vậy lại không bao giờ tồn tại. Vô luận là thần dược thần kỳ tới bao nhiêu cũng tồn tại hạn chế riêng của nó.
Cuộc chiến với dị tộc trước mắt chỉ còn sót lại mấy ngàn người, dựa vào địa hình hiểm yếu mà chống lại bọn chúng. Số lượng nhiều hơn quân ta tới chín thành, nhưng cũng đã chết vô số dưới đao của liên quân ưng – hùng, thành một đống thịt nhão dưới mặt đất.
- Giết! Cuộc chiến ngày hôm nay, chí ở thiên hạ! Huyền Huyền đại lục, chung quy cũng sẽ thuộc về quyền sở hữu của bộ tộc chúng ta!
Một thanh âm cao vút, đáng sợ đột nhiên vang lên ở trên chiến trường. Một thân ảnh nhanh như gió đã đứng trên không trung chiến trường.
Cái thanh âm âm trầm khủng bố này tựa như mang theo âm điệu kỳ lạ nào đó bên trong. Tên vừa mới phát ra thanh âm vừa rồi đúng là tên Chí Tôn thiên nhẫn lúc trước. Đó chính là thủ lĩnh của tộc nhân dị tộc.
Mà mỗi khi tộc nhân điên cuồng cũng chính là bởi vì lời nói của người này.
Không thể không nói, người này, đối với mỗi tộc nhân có quyền lực tối cao.
Theo tiếng hét lớn này, thân ảnh của thủ lĩnh dị tộc nhân đã đáp xuống mặt đất. Người còn chưa chạm đất, ánh đao đã vọt tới trước, ánh đao hư ảo như một quyền. Hắn hạ xuống như không có chuyện gì xảy ra, sau đó chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của mấy chiến sĩ hùng tộc, bị một đao này chém chết.
Đao phong vượt quá mười trượng nhưng chỉ bằng đao khí cũng đã làm bị thương nặng mấy thánh giả.
Tu vi tới bực này hiển nhiên kẻ này đã đạt tới Thánh Tôn.
Ngay sau đó, trên bầu trời lần lượt xuất hiện mười hai thân ảnh. Chỉ mới xuất hiện nhưng lại giống như ma nhân đang nhe răng cười ác độc nhìn về phía bên dưới bay xuống.
Hàn quang trong tay lạnh thấu xương. Đó chính là thiên nhẫn chi đao, giống như là đôi mắt của ác ma, dữ tợn, mở miệng nhe ra nhưng chiếc răng nanh bén nhọn.
Thiên nhẫn chi đao chính là đại biểu của sự chết chóc. Chính là sự hủy diệt.
Nếu để cho bọn hắn xuống đất, chiến sĩ Thiên Phạt ưng – hùng nhất định sẽ bị thảm bại. Lực lượng một người, vị tất đã đủ để xoay chuyển tình hình trước mắt. Nhưng nếu tổng cộng có mười mấy cao thủ Thánh Tôn liên thủ chỉ sợ cũng đủ làm cho cục diện trước mắt chuyển sang một hướng khác.
Huống chi, sau lưng mười ba siêu cấp cường giả này còn có mấy trăm Cuồng Đao nhẫn được phái tới chiến trường.
Vào giờ phút này, về phương diên lực lượng dĩ nhiên Thiên Phạt đối lập hoàn toàn với dị tộc, hiển nhiên là vào thế yếu, mấy ngàn người chống lại mấy vạn người.
Nhưng hiện tại cách khoảng thời gian đợt quân cứu viện lần hai ít nhất còn ba canh giờ nữa! Càng bi ai hơn nữa là trong khoảng thời gian này, dị tộc nhất định sẽ còn điên cuồng tiếp viện.
Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn thực lực trước mắt mà nói. Liên quân ưng – hùng đối mặt với đại chiến cũng đã đi đến thời khắc mấu chốt, ngàn cân treo sợi tóc rồi.
- Thiên Phạt muôn đời!
Đúng lúc này, đột nhiên có một vị khi trước đã phục dụng qua một lần Hồi Thiên Đan nhảy dựng lên, ở giữa không trung khôi phục hình thái ban đầu, nhe răng gào thét dữ tợn. Bộc phát ra thực lực cực mạnh của bản thân mình, bổ ra một đao mạnh mẽ về giữa không trung, đích đến là đám Chí Tôn thiên nhẫn.
Tên Chí Tôn thiên nhẫn kia cười lạnh một tiếng, giọng nữ khinh thường nói một tiếng:
- Hạt gạo cũng đòi tỏa sáng.
Sau đó chậm rãi chém ra một đao.
"Oành"
một tiếng vang lên, đại đao trong tay chiến sĩ hùng tộc rơi ra, biến thành vụn sắt ngay giữa không trung.
Nhưng vị chiến sĩ hùng tộc này rõ ràng đã chuẩn bị tốt, định rằng sẽ liều mạng. Hắn nhảy lên, cũng đem toàn bộ khí lực bản thân triển khai, đôi bên liều mạng đôi công. Tuy rằng trường đao đã rời khỏi tay, nhưng thân thể khổng lồ vẫn như cũ duy trì trạng thái vọt tới phía trước. Khôi phục hình dáng con gấu to lớn đang nhe răng cười, đôi tay xòe ra giống như cái quạt, hướng về phía Chí Tôn thiên nhẫn đang đứng giữa không trung ôm tới.
Vút vút vút, liên tục ba đao được chém ra. Các bộ vị trên người vị chiến sĩ hùng tộc cường tráng này tức thì ly khai thân thể bay toán loạn, máy tươi bắn tung tóe.
Nhưng hắn vẫn như trước rú lên, liều mạng tiếp cận vị trí tên Chí Tôn thiên nhẫn này.
Tiếp đó …
- Thiên Phạt!
Vị chiến sĩ hùng tộc này gần như rút cạn tinh lực hét lên một tiếng, sau đó dùng bàn tay trái còn sót lại cầm trường đao đâm vào ngực mình cười một cách mãn nguyện. Ngay lập tức thân thể hắn chợt nổ tung.
Trong nháy mắt hóa thành thịt vụn bay đầy trời.
Vụ nổ mạnh như vậy, đem phạm vi mười trượng xung quanh thân thể hắn trống trơn. Rất nhiều tộc nhân dị tộc né tránh không kịp, bị mảnh thịt bắn trúng tức thì bị thương nặng. Vị Chí Tôn thiên nhẫn kia ở trong vùng trung tâm vụ nổ kia cũng phát ra một tiếng kêu rống giận, khó có thể mà kiểm soát được thân hình, bị vụ nổ mãnh liệt này đánh cho bắn ra ngoài.
Tên Chí Tôn thiên nhẫn này đã đạt tới cấp độ Thánh Tôn, tuy răng Thánh giả tự bạo có thể khiến cho hắn chật vật nhưng còn chưa đến mức gây thương tổn cho hắn.
Nhưng chẳng qua là hắn do lực lượng vụ nổ này mà thối lui, lại khiến cho cuộc chiến chệch ra khỏi dự tính ban đầu của hắn, đến một phạm vi mà hắn không thể ngờ tới.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.