Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
Toàn bộ chiến sĩ Hùng tộc đang quỳ đều ngẩng đầu lên nhìn Mai Tuyết Yên. Không có ai trả lời, mọi người lại cúi đầu, trong cổ họng bọn họ rút cuộc đã không thể khống chế được thanh âm nghẹn ngào…
- Tổng cộng sáu nghìn vị huynh đệ vì sao chỉ còn có mấy người các ngươi? Nói cho ta biết, những người khác hiện giờ đang ở đâu? Bọn chúng đang đi tìm tung tích địch nhân sao?
Ánh mắt Mai Tuyết Yên mê loạn nhìn lên thân thể đầy thương tích của các vị huynh đệ mình, miệng thì thào tự hỏi. Ngay chính bản thân nàng cũng không tin lý do mà mình đặt ra đó. Vẫn không có ai trả lời. Mai Tuyết Yên đột nhiên dùng thanh âm thê lương hét lớn:
- Tại sao các ngươi không trả lời ta? Các vị huynh đệ của hắn chạy đi đâu? Chạy đi đâu? A? Ưng vương đâu rồi? Hùng vương đâu rồi? Hai người hỗn trướng cái ngươi trốn ở chỗ nào rồi, mau ra đây cho ta! Trả lời ta mau!
Giờ phút này Mai Tuyết Yên nào còn có nửa điểm trầm ổn thường ngày. Nào còn phong thái hoàng giả của Thiên Phạt. Nàng hiện tại gần giống như là một bệnh nhân tâm thần đang gào thét.
Bóng người chợt lóe, Quân Mạc Tà xanh mặt, ánh mắt dừng lên trên người Mai Tuyết Yên.
Các chiến sĩ yên lặng không nói, nhưng đồng thời cùng tránh ra tạo ra một con đường trước mặt Mai Tuyết Yên.
Thân ảnh Quân Mạc Tà dừng lại đứng che trước người Mai Tuyết Yên. Chắn tầm mắt của nàng, nhìn chằm chằm vào Mai Tuyết Yên, run rẩy nói:
- Tuyết Yên …
- Tránh ra!
Mai Tuyết Yên phẫn nộ ngẩn đầu lên, hai con mắt xinh đẹp dường như muốn phun ra lửa:
- Quân Mạc Tà! Ngươi tránh ra cho ta!
Thấy Quân Mạc Tà vẫn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn mình, lại không có ý định tránh ra. Mai Tuyết Yên hoàn toàn nổi giận, quát lên một tiếng:
- Cút ngay!
Thanh âm của nàng ngay lập tức thay đổi, trở nên lạnh lẽo.
Một Mai Tuyết Yên luôn luôn dịu dàng, trầm ổn giờ phút này lại trở thành một người nóng nảy. Chỉ cần không thuận theo ý nàng, nàng liền ra tay đánh người.
Ta muốn nhìn huynh đệ của ta! Cho dù người nào tới đây cũng không cản được!
Quân Mạc Tà ảm đạm thở dài, cúi đầu nhưng không có di chuyển lấy nửa bước. Nếu như Mai Tuyết Yên có thể phát tiết trên người của ta mà có thể giúp nàng bớt đau thương thì quả thực là một chuyện tốt.
Mai Tuyết Yên sững sờ một chút, thân hình bỗng nhiên nhoáng lên một cái lao qua người Quân Mạc Tà.
Ngay lập tức Quân Mạc Tà nghe được một tiếng kêu bi thương, tan nát cõi lòng của nàng.
- A ……
Mai Tuyết Yên ngửa mặt lên trời gào thét. Khí tức toàn thân chợt phát tán ra, thanh âm giống như là chim quyên hót, trỗng rỗng mà truyền đi xa xăm. Toàn bộ những người nghe được thanh âm của nàng nội tâm đều bị nỗi bi thương của nàng lây nhiễm. Cho dù không biết chuyện gì xảy ra cũng cảm nhận được rất rõ ràng thế nào là mùi vị tan nát cõi lòng.
Bên trong vòng tròn, thân thể Ưng vương không còn nguyên vẹn lẳng lặng nằm dưới mặt đất. Ở bên cạnh hắn là Hùng Khai Sơn cả người đầy máu, khóe miệng vẫn còn dính máu đỏ tươi, cùng nằm đó với hắn.
Điều khác biệt duy nhất chính là thân thể Ưng vương hoàn toàn không có khí tức của sự sống nào.
Mà Hùng vương hiện tại còn có hơi thở mỏng manh … Mai Tuyết Yên kêu thảm một tiếng khiến cho Hùng Khai Sơn đang hôn mê giật mình tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi lại nhảy lên, ánh mắt nhìn ra xung quanh nói:
- Đại tỷ! Mau đến đây! Mau! Mau … Mau … Mau cứu tiểu ưng. Cứu tiểu ưng…
Hắn nói năng lộn xộn, điên cuồng khẩn cầu. Mai Tuyết Yên hiện tại đang ở ngay trước mặt hắn nhưng hắn dường như không phát hiện ra điều khác thường.
- Tiểu ưng…
Mai Tuyết Yên tiến đến, thân thể mềm mại của nàng kịch liệt run rẩy. Hai hàng nước chậm rãi chảy ra… theo gò má trắng tinh rơi xuống đất, tích tích từng tiếng.
Nàng chậm rãi, nhẹ nhàng đi tới. Động tác nhẹ nhàng, thong thả một cách dị thường. Tựa hồ như mình đi nhanh quá sẽ quấy rầy tiểu đệ đệ của mình đang ngủ.
Từng bước, từng bước tiến đến. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi có vài bước chân nhưng dường như Mai Tuyết Yên lại dùng hết sức lực của mình mới đi tới được. Rốt cuộc nàng cũng đi tới bên thân thể Ưng vương, chậm rãi ngồi xuống. Ngón tay run rẩy khẽ vuốt vuốt lên khuân mặt cùng hai gò má đã lạnh cứng của Ưng vương. Miệng lẩm bẩm nói:
- Tiểu ưng … Đại tỷ đã đến rồi đây! Đại tỷ là tới thăm ngươi. Ngươi đừng sợ. Có đại tỷ ta ở đây, ngươi đừng sợ ….
Mai Tuyết Yên vương tay, chậm rãi ôm lấy thân thể đã lạnh như băng của Ưng vương vào trong ngực, siết chặt nói:
- Tiểu đệ … Sao ngươi vẫn luôn nghịch ngợm như vậy. Mặt đất vừa lạnh vừa bẩn như vậy, ngươi nằm đó không thấy khó chịu sao? Mau dậy đi. Đại tỷ ôm ngươi dậy …
Bộ quần áo trắng tinh của Mai Tuyết Yên tức thì vấy máu. Thân thể Ưng vương to lớn nhưng Mai Tuyết Yên vẫn đem hắn ôm vào trong lồng ngực của nàng. Hai chân vẫn duỗi xuống mặt đất. Nàng giống như một kẻ mộng du, ôm Ưng vương chậm rãi cất bước:
- Tiểu ưng. Huynh đệ của ta. Để đại tỷ ta mang ngươi trở về, mang ngươi về nhà … Ngươi đừng sợ, ngoan …
Bỗng nhiên thân hình nàng lảo đảo một chút, nhưng nàng vẫn kiên cường đứng thẳng. Vẫn ôm thi thể Ưng vương trong tay, trên mặt có chút ửng hồng.
"Oa"
một tiếng phun ra một ngụm máu, một lát sau mới cất bước đi tiếp. Nhưng hai chân nàng rốt cuộc lại không nghe theo sự sắp xếp của nàng, vô lực quỳ xuống, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Mai Tuyết Yên mặc dù ngất đi nhưng tay của nàng vẫn như cũ ôm chặt lấy thân thể của huynh đệ mình, một phút cũng không rời.
Thường nói, đại tỷ thường được ví như mẫu thân. Tại một đại gia đình như Thiên Phạt, một đại tỷ như Mai Tuyết Yên quả thực giống như mẫu thân của các vị thú vương, một lời nói ra bọn hắn đều ngoan ngoãn nghe theo. Thậm chí còn hơn cha mẹ hắn lúc trước.
Những huynh đệ này tất cả đều nhỏ hơn nàng. Từ nhỏ đến lớn đều là do Mai Tuyết Yên dẫn theo bọn chúng, từng bước, từng bước một trưởng thành, không biết đã hao phí biết bao tâm huyết của Mai Tuyết Yên.
Từ ban đầu là một chú chim non nớt sợ gió, đến trưởng thành làm một vương giả của không gian. Có thể nói là Mai Tuyết Yên đã tận mắt chứng kiến toàn bộ cuộc đời của bọn hắn.
Mỗi một lần bọn hắn ngã là một lần Mai Tuyết Yên đến nâng bọn hắn dậy. Mỗi một lần bọn hắn thành công Mai Tuyết Yên đều đứng một bên chia vui cùng bọn hắn. Mỗi một thành tựu mà bọn hắn đạt được đều là do nàng âm thầm dạy dỗ.
Mà những vị huynh đệ này, mỗi một lần có chuyện gì không vui hoặc cao hứng thì đối tượng nghĩ đến đầu tiên cũng là vị đại tỷ này.
Mà hiện tại Ưng vương cứ như vậy, thân thể lạnh băng nằm trong lòng Mai Tuyết Yên. Đối mặt với người mà hắn luôn tôn kính nhất. Luôn miệng kêu là đại tỷ ruốt cục cũng không nghe được nữa.
Mai Tuyết Yên cảm giác như trái tim mình bị xé rách. Máu tươi chảy ròng ròng, đầm đìa, trái tim vỡ thành từng mảnh. Một lúc lâu sau, Mai Tuyết Yên từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa người vào Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà dùng ánh mắt ấm áp nhìn nàng, tràn đầy thương tiếc cùng đau xót, nhưng sát khí lại tỏa ra tứ phía.
- Đại tỷ, đại tỷ!
Hùng Khai Sơn gào khóc nhào tới trước mặt Mai Tuyết Yên, đột nhiên điên cuồng lạy:
- Đại tỷ! Ngươi giết ta đi! Ta cũng không muốn sống nữa, thực sự không muốn sống nữa. Tiểu ưng … Cửu đệ. Cửu đệ cũng là vì cứu ta mà chết … Ta không thể bảo vệ được cho Cửu đệ còn khiến cho hắn bị liên lụy, ta đáng chết! Người nên chết là ta! Vì cái gì mà người chết không ohari là ta.
Hùng vương đang quỳ chợt ngẩng đầu lên dùng hai tay mạnh mẽ đánh về phía mặt mình:
- Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Con gấu chết tiệt này. Hại chết Cửu đệ của ta, Cửu đệ của ta …
Hiển nhiên là hắn đã dùng hết sức của mình, chỉ qua vài cái, đầu gấu to lớn của hắn đã chảy máu …
Mai Tuyết Yên ánh mắt ngơ ngác nhìn Trường Thiên. Một lúc lâu sau rút cục lại cúi đầu, lần thứ hai lại ngước mắt nhìn lên. Ánh mắt trìu mến nhìn Ưng vương đang yên lặng nằm trong ngực mình, nhịn không được khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hùng vương thanh âm run rẩy, lại kiên quyết nói:
- Đứng lên!
Hùng Khai Sơn ô ô khóc, cả người mềm nhũn tựa hồ như không có xương cốt.
- Nam nhi đổ máu không đổ lệ! Đứng lên! Nếu là đàn ông thì đứng lên cho ta! Hùng Khai Sơn, đừng để cho ta tiếp tục khinh thường ngươi!
Nước mắt trên mặt Mai Tuyết Yên đang lặng lẽ chảy xuống nhưng thanh âm của nàng vẫn cực kì bình tĩnh nói:
- Ngươi vừa nói, Cửu đệ là do cứu ngươi mà chết. Như vậy ta không hi vọng đã cứu sống một tên bất lực. Nếu ta là hắn, ta sẽ cảm thấy không đáng giá.
Ánh mắt Mai Tuyết Yên đột nhiên lạnh lùng nhìn Hùng Khai Sơn nói:
- Hùng Khai Sơn, đứng lên cho ta!
Một tiếng này chính là một mệnh lệnh nghiêm khắc, thế nhưng lại làm cho mặt đất dưới chân mọi người chấn động, cũng khiến cho mọi người chấn động theo.
Hùng Khai Sơn cả người run lên, đột nhiên giống như bình thường nhảy lên một cái sau đó đứng nghiêm!
Mai Tuyết Yên hai mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Cửu đệ đã chết, hắn vì cứu ngươi mà chết. Vậy ngươi nên làm gì để xứng với hắn? Nói cho ta biết?
Hùng Khai Sơn cắn răng, hai hốc mắt đỏ hồng, không nghĩ ngợi gì nói luôn:
- Nếu như tại trận chiến này ta chết trận, tự nhiên ta sẽ cùng Cửu đệ sum họm! Cho dù may mắn còn sống sót, sau trận chiến này ta sẽ đi tìm Cửu đệ! Cho dù ở nơi chín tầng địa ngục, Hùng Khai Sơn ta vĩnh viễn là Tứ Ca của Cửu đệ! Vĩnh viễn không thay đổi!
- Phanh!
Mai Tuyết Yên tức giận đến mức cả người đều run rẩy. Vốn ban đầu muốn cho hắn một cái tát, đánh cho hắn bay vào bên trong vòng tròn. Nhưng hiện tại nàng còn chưa thấy hả giận. Tiến đến đá bồi một cước vào lồng ngựa to lớn của Hùng Khai Sơn.
Sau đó thân hình cường tráng của Hùng Khai Sơn giống như là cưỡi mây bay ra ngoài, bịch một tiếng rơi xuống mặt đất.
- Khá! Khá lắm! Hùng Khai Sơn, ngươi thực khá lắm!
Thanh âm của Mai Tuyết Yên run rẩy, hung hăng gật đầu:
- Cửu đệ liều mình, dùng tính mạng của mình mới cứu về một mạng cho ngươi. Hóa ra là vì để cho ngươi tự sát đi theo hắn. Ha ha Hùng Khai Sơn, ngươi thật là giỏi. Tình thân như thủ túc a! Ta bội phục ngươi.
Mỗi lần nàng nói ra một câu là một lần nàng liền đá một cước. Liên tục không ngừng nghỉ. Đánh cho mãi đến khi Hùng Khai Sơn lăn tròn trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ mũi phun ra. Nhưng Mai Tuyết Yên có vẻ như không dừng tay! Từng quyền, từng quyền giáng xuống thân thể Hùng vương. Phốc Phốc, không chút lưu tình nào.
Ngay cả Quân Mạc Tà cũng lấm lét nhìn nàng. Dường như chưa từng thấy qua Mai Tuyết Yên nóng nảy như vậy. Tình hình trước mắt Quân Mạc Tà chỉ có thể đứng đó nhìn, không thể ngăn cản, ngay cả khuyên giải cũng không thể khuyên.
Cuối cùng, Mai Tuyết Yên túm cổ hắn, hung hăng ném hắn xuống mặt đất. Sau đó kéo hắn, giống như là kéo một con chó chết tới trước mặt Ưng vương. Buôn tay ra, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng lớn tiếng nói:
- Ngươi hãy hỏi tiểu ưng. Hỏi Cửu đệ của ngươi, hắn vì sao phải cứu ngươi? Vì sao hắn phải liều mạng ngay cả tính mạng của mình cũng không cần để cứu ngươi? Hùng Khai Sơn! Mạng của ngươi là dùng mạng của Cửu đệ để đổi lấy! Ngươi thử hói hắn xem. Nếu ngươi chết hắn có đồng ý hay không? Cái mạng nhỏ của ngươi hiện giờ còn là của ngươi sao? Ngươi có quyền tự quyết sao?
Hùng Khai Sơn nhìn thấy mặt Ưng vương, đột nhiên nặng nề khóc rống lên một tiếng, sau đó ngơ ngác ngồi đó.
- Nếu ngươi cho rằng, ngươi chết thì mới không có lỗi với Cửu đệ thì hiện tại ngươi đã có thể chết!
Mai Tuyết Yên hung hăng nhìn hắn:
- Ta quyết sẽ không ngăn cản ngươi!
Nói xong, nàng ném một thanh đại đao tới trước mặt Hùng vương.
Hùng Khai Sơn đột nhiên ngẩn đầu, hai mắt lóe sáng … nhìn về thanh đao này, ánh mắt bỗng phát sáng!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.