Từ xa xa nhìn lại Phúc Vương biệt viện này chỉ là một đống đổ nát mà thôi. Nhưng khi đám người Lăng Thiên đến gần liền không nhịn được hít một hơi lạnh.
Thứ nhất, Phúc Vương biệt viện này chiếm một diện tích không thể nào tưởng tượng nỗi. Lăng Thiên tính sơ sơ cũng ít nhất là hai mươi mẫu. So với Lăng Phủ bây giờ lớn hơn một nửa. Thứ hai là trình độ đổ nát của biệt viện này cũng vượt qua xa lời nói của Tần đại tiên sinh: "Chỉ cần tu sửa một phen là có thể tạm dùng." Khắp nơi là ngạch ngói vỡ nát. Hơn phân nữa vách tường đã ngã nghiêng, cây cỏ dại mọc khắp nơi. Bên trong không hề tìm thấy một khúc gỗ nào có thể tái sử dụng, ngay cả ngói trên nóc nhà cũng không còn được bao nhiêu...
Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài tên khất cái sinh sống trong đây. Từ một đống đổ nát lộ ra cái đầu dơ bẩn, tóc tai rối bù sợ hãi nhìn những đại nhân vật không mời mà đến này. Sau đó kinh hãi rút đầu về, không dám lộ ra nữa.
Mọi người theo Lăng Thiên đi trên một con đường mòn không ra đường. Chỉ nghe được một mùi hôi muốn ói xông thẳng vào mũi. Phúc Vương biệt viện này sau khi không một ai đến đây nữa liền trở thành nơi tạm cư của các tên khất cái và lưu dân. Khắp nơi đều là các đồ vật vỡ nát.
Nét mặt Tần đại tiên sinh có chút khó nhìn. Không riêng gì hắn, đám người hộ vệ Lăng Nhất và Thiết Huyết V cũng nhíu nhíu mày, cảm giác địa phương đổ nát này thật sự rất khó chịu, làm cho người khác khi nhìn thấy liền muốn đi đường vòng tránh xa nơi đây, không có một chút giá trị lợi dụng nào!
Thần sắc Lăng Thiên như thường đi lại trên đống đổ nát đánh giá xung quanh. Đối với mùi vị hôi thối hắn làm như không có chút cảm giác nào. Quan sát mộ lúc lâu hắn có thể cảm nhận được hình dáng kiến trúc và nguyên liệu lúc đầu của Phúc Vương biệt viện này. Bên trái làạt các căn phòng, phía trước hẳn là Vương Phủ đại điện. Bên phải có một vài tòa giả sơn đổ nát thì có lẽ là một hoa viên. Phía sau có một tòa chánh điện hơi cao một chút, là một tòa tiểu lâu cao khoảng ba tầng. Xem ra vị Phúc Vương này có một nữ nhi thôi. Tòa nhà tinh xảo này rõ ràng là một tòa tú lâu.
Khiến cho Lăng Thiên hài lòng là mặt sau cùng của biệt viện - một bãi đất trống. Hiện tại tuy có rất nhiều cỏ dại phủ đầy nhưng trong mắt Lăng Thiên chính là một cái diễn võ đường thật lớn! Là địa phương luyện binh tuyệt hảo.
Phía trước Phúc Vương biệt viện chính là một dòng sông xanh với hàng liễu rũ bên bờ. Bên trái rừng liễu chính là một ngọn núi thật cao. Nhưng mặt sau lại là vách thẳng đứng, ngoại trừ mặt núi đối diện với Vương phủ này bằng phẳng thì mặt sau đó không cách nào có thể đi lên được. Ngọn núi này là một lá chắn thiên nhiên tuyệt hảo. Xem ra tòa núi này cũng thuộc về Phúc Vương biệt viện. Sau lưng là núi, bên cạnh là sông. Quả thực là một địa phương tuyệt hảo.
Lăng Thiên càng xem càng cảm thấy hài lòng. Mặc dù khi sửa chữa nơi đây sẽ hao phí không ít tiền bạc nhưng khi hoàn thành chính là một địa phương tuyệt vời. Đột nhiên Lăng Thiên cảm thấy có chút kỳ quái. Trong kinh thành không thể nào chỉ có mỗi mình tinh mắt thì tại sao lại không một ai để ý nơi đây?
Xem một chút thì sắc trời dần tối đi, mặt trời đang xuống núi, bóng đêm cũng dần đến. Lăng Thiên liền quyết định cả đêm sẽ chạy về Lăng Phủ. Lần này địch nhân không biết được sự tồn tại của Thiết Huyết vệ nên mới thua thiệt như vậy. Nếu bọn chúng phản công một lần nữa thì sợ rằng những hộ vệ bên cạnh nuốt không trôi.
Sau khi quan sát Phúc Vương biệt viện này Lăng Thiên rất hài lòng. Nếu tự mình muốn bí mật huấn luyện tinh binh thì đây sẽ là một địa phương tốt nhất. Dễ thủ khó công, mà cách kinh thành cũng chỉ có mười dặm thôi. Khoảng cách với Lăng Phủ cũng không có xa lắm. Về phần ngân luongjw để tu sửa nơi đây cũng không phải là vấn đề hắn lo lắng. Gia sản Lăng Gia đạt đến tình trạng kinh khủng rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Một vấn đề khó xử duy nhất chính là nơi đây không thể không tránh khỏi sự chú ý của những người có tâm tư. Lăng Thiên cau mày suy nghĩ một lúc lâu liền nở một nụ cười xấu xa. Xem ra cũng chỉ để cho Lăng lão gia tử lấy của công làm của riêng tạo dựng một Lăng Phủ biệt viện mà thôi.
Động tác lớn như vậy không thể nào che giấu tai mắt được thì tại sao không tạo ra một sự oanh động thật lớn? Âm thầm kiến tạo một kiến trúc lớn như vậy tất nhiên sẽ không tránh khỏi nghi ngờ xung quanh. Nhưng danh chính ngôn thuận làm thì không một ai có dũng khí đến bắt bẻ cả. Lấy uy danh của Lăng Phủ hiện tại như mặt trời ban trưa mà nói thì xây dựng một biệt viện cũng không phải là đại sự gì. Bất quá muốn làm việc này phải lộ ra một ít bí mật nữa cho nãi nãi rồi. Nhưng Lăng Thiên không ngại chút nào, cùng lắm cứ đổ tất cả lên đầu tên 'sư phụ' kia là được.
Trong lòng Lăng Thiên vui vẻ cực kỳ. Sau khi quay đầu lại nhìn bộ dáng nhăn nhó của mọi người thì hắn không nhịn được cười nói: "Thật sự rất khó ngửi sao?"
Cái mũi với đôi mắt của Lăng Nhất nhăn lại thành một nhúm, vẻ mặt đau khổ: "Công tử, mùi này rất khó chịu. So với nhà xí trong quân doanh còn phức tạp hơn rất nhiều."
Phùng Mặc nhíu mũi, đồng tình nói: "Không sai, so với nhà xí kia còn khó nghe hơn trăm lần!"
Lăng Nhất kinh ngạc nói: "Phức tạp? Nơi đây rất đơn thuần mà?"
Nghe hai tên này bắt đầu lôi chuyện nhà xí ra đàm luận làm dạ dày mọi người quay cuồng một trận. Vài tên Thiết Huyết Vệ và hộ vệ khác mở miệng mắng to.
Lăng Thiên cười ha ha vừa đi ra ngoài vừa cười nói: "Hai ngươi cứ chậm rãi bàn luận. Chúng ta đi ra ngoài trước."
Nếu ai đồng ý ở lại mới là đồ ngốc. Mọi người vội vàng theo sát Lăng Thiên chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.
Sắp rời khỏi biệt viện thì Lăng Thiên đột nhiên dừng bước.
Bên trái hắn có một thân ảnh nho nhỏ, gầy yếu xuất hiện trong tầm mắt mọi người đang cúi đầu khom người tìm kiếm cái gì đó trên mặt đất.
Mặt trời vừa mới lặn nên vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ đủ cho mọi người thấy rõ đó là một tiểu cô nương bảy tám tuổi gầy yếu xanh xao vô cùng. Mặt mày trắng bệch, cả người như không có chút khí lực nào. Đang quanh quẩn trên đống tuyết tìm kiếm, trong tay vẫn còn cầm một mái ngói sắc bén.
Lăng Thiên không cần suy nghĩ cũng có thể khẳng định tiểu cô nương này đang tì cái gì đó để lót bụng. Từ bàn tay phải nàng cầm một ít ngọn cỏ cũng có thể thấy rõ. Lăng Thiên thở dài môt hơi, trời đông rét lạnh như thế này thì làm gì có thức ăn mà tìm chứ?
Trong nháy mắt này Lăng Thiên đột nhiên nhớ đến kiếp trước của mình. Hai năm sau khi hắn bị phế võ công trục xuất ra khỏi gia tộc, bản thân lại không có chút tiền lẻ nào, vô số lần đi tìm việc làm, muốn làm để kiếm chút tiền lẻ nhằm duy trì cuộc sống nhưng đều bị cự tuyệt. Sau này mới biết Lăng Siêu thông báo với bên ngoài rằng nếu một ai giúp đỡ Lăng Thiên liền bị Lăng Gia trả thù. Dưới tình huống như vậy thì không một ai, không một cửa hàng nào có dũng khí giúp đỡ hắn cả. Duy nhất chỉ có một vị lão nhân nhìn thấy Lăng Thiên rất đáng thương nên cho hắn ba cái bánh bao liền bị chặt đứt chân tại chỗ.
Sau đó, trong lòng Lăng Thiên tràn ngập oán độc, hắn thà rằng xin ăn trên phố cũng phải sống sót để báo thù. Nhưng khi hắn đi xin ăn thì ngay cả những tên khất cái cũng đối nghịch với hắn. Đuổi hắn ra xa khu chợ. Mà đám người Lăng Siêu cứ cách vài hôm lại đến nhục nhã hắn một lần, đánh chửi hắn một phen. Suốt hai năm, mỗi một ngày trôi qua thì trên thân thể Lăng Thiên lại xuất hiện một vết thương mới.
Đến sau này, Lăng Thiên vì đói quá, vì hắn cần sống sống nen hắn giống như một tên lưu lạc, mỗi ngày đều cuộn mình trong chợ. Chịu đủ mọi sự đánh đập và khinh bỉ để nhặt ít thực phẩm thừa thải bổ sung cho thân thể. Cuộc sống như vậy diễn ra liên tục hai năm.
Tiểu cô nương trước mắt này rất giống kiếp trước của mình. Lăng Thiên kinh ngạc đứng đó, đôi mắt bị một làn nước mỏng che phủ bên ngoài.
Mọi người nhìn thấy Lăng Thiên đột nhiên đứng bất động ngơ ngác nhìn tiểu cô nương kia, trên mặt lại lộ ra thần sắc đáng thương nên không khỏi đứng lại với hắn. Trong lòng âm thầm nghĩ vị thiếu gia ngang ngược này đột nhiên xuất hiện tấm lòng thương hại sao?
Lăng Thiên thở dài nói: "Đưa tiểu cô nương kia lại đây..."
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên