TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 81: Giương cung bạt kiếm

Chuyện này quả thực là rất n nhiệt.

Những công tử đang đứng một bên xem tam đại hoàn khố đều đến đông đủ, hơn nữa còn đang đấu đá nhau khiến họ hưng phấn hẳn ra.

Tất cả mọi người đều biết trong tam đại công tử thì Vương Bác và Lăng Thiên cùng có ý tưởng đen tối. Phụ thân Vương Thái Phó của Vương Bác cùng đối địch với Dương gia. Mà trong những ngày bình thường, ba huynh đệ Dương gia mặc dù bị thiệt thòi nhiều nhưng lại không yếu thế chút nào. Hôm nay lại có viện binh là nhị công tử của Nam Cung thế gia. Xem ra hôm nay sẽ có trò để xem rồi.

Thân thể mềm mại của Nam Cung Ngọc run run, nhảy dựng lên hét: "Đồ tên vô sỉ! Lưu manh! Ác đồ! Hạ lưu! Dơ bẩn! Xấu xa! Hổn đản..."

Mạnh mẽ! Mạnh mẽ cực kỳ!

Chỉ thấy Nam Cung Ngọc giống như một con sư tử bị chọc giận, lông tóc cả người dựng đứng lên trừng mắt nhìn Vương Bác như muốn nuốt hắn vào bụng.

Gần trăm công tử trong đại sảnh nhất thời rụt cổ lại.

Mới vừa rồi nghe nói vị này chính là Nam Cung thế gia tiểu thư thì không ít người tồn tại ý niệm 'cầu hoàng' trong đầu. Nhưng bây giờ lại nghe được vị Nam Cung tiểu thư này mắng người lại lưu loát lại nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt của nàng thì trong lòng bọn họ đều âm thầm hô: Bồ tát phù hộ! Tuyệt đối không nên để vị Nam Cung tiểu thư này coi trọng chính mình. Bực nữ tử như thế này khi lấy về nhà thì ai có thể chịu nỗi đây.

Vốn Vương Bác dấu một tay ở sau lưng nhẹ nhàng lay động quạt cố gắng tạo ra bộ dáng phong độ đang đứng trước cửa cảm giác được mình rất 'ngọc thụ lâm phong' thì đột nhiên nghe được một trận mắng cuồng bạo như hồng thủy đang nhắm về chính mình. Nhìn thân thể nhỏ bé của vị nữ giả nam trong này đứng trước mặt nhất thời sửng sốt ngây người.

"Khụ khụ..." Lăng Thiên khom lưng ho khan một trận. Nếu không làm vậy sẽ không nhịn được mở miệng cười lớn.

Nam Cung Ngọc sau khi giáo huấn xong Vương Bác liền quay đầu lại nhìn Lăng Thiên nói: "Họ Lăng. Hôm nay ngươi hạ nhục bản cô nương thì ngươi sẽ hối hận!"

Sắc mặt Nam Cung Nhạc lãnh đạm nhìn Lăng Thiên nói: "Lăng công tử lại nhục nhã một tiểu cô nương quả thực có chút quá phận đó."

Lăng Thiên đột nhiên giận dữ: "Lệnh muội của ngươi mở miệng một câu họ Lăng hai câu họ Lăng thì Nam Cung công tử cũng phải có công đạo với ta chứ?"

Nam Cung Nhạc cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ Lăng công tử ngay cả một nữ tử nhỏ tuổi như vậy vẫn không bỏ qua sao?"

Lăng Thiên bĩu môi: "Thì ra tại Nam Trịnh nử tử giết người không có phạm pháp?"

Dương Vĩ chen miệng vào: "Lăng Thiên. Hôm nay ngươi quá đáng! Khi nhục khách nhân của Dương gia ta, là tân muội tế của ta thì ngươi đem Dương gia ta đặt ở chổ nào?"

Vương Bác cười ha ha: "Tân muội tế? Chẳng lẽ Dương công tử còn có một vị cựu muội tế sao? Nói như vậy thì Nam Cung công tử ngươi bị thiệt thòi rồi..."

Mấy tên hoàn khố bình thường giao hảo tốt với Lăng Thiên và Vương Bác đều đồng thanh cười to.

Nam Cung Nhạc rốt cục không thể bảo trì hình tượng phong nhã nữa, khuôn mặt tuấn tú muốn vặn vẹo cả lên. Nỗi giận gầm lên một tiếng nhắm thẳng vào Vương Bác đi đến. Người này lại dám vũ nhục vị hôn thê của mình! Kẻ sỹ có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục.

Lăng Thiên bước ra nghênh đón ở trước đường đi hắn: "Nam Cung công tử. Nơi đây chính là hoàng cung của Thừa Thiên ta. Nhưng muốn cho hai quốc gia động binh sao?"

Nam Cung Nhạc hít một hơi thật sau, ánh mắt như độc xà nhìn Lăng Thiên: "Lăng Thiên, đây là đạo tiếp khách của Thừa Thiên sao?"

"Xí! Ngươi mà là khách sao?"

"Đúng! Nghĩ lại xem là ai khơi mào gây sự trước..."

"Ha ha, thật sự là buồn cười. Chính mình không có giác ngộ của khách nhân nhưng sau khi chịu thua thiệt liền nghĩ đến mình là khách sao..."

"Nam Cung thế gia bất quá cũng như thế thôi..."

"Đây là Thừa Thiên Thành chứ không phải là Kim Bích Thành ở Nam Trịnh. Nam Cung công tử nói vậy thì ngươi sai lầm rồi?"

Lăng Thiên còn chưa trả lời thì đám công tử ở phía sau đều không nhịn được lên tiếng mắng hắn. Nam Cung Nhạc khi đến đây thì đôi mắt đã mọc trên đỉnh đầu, lỗ mũi hếch lên trời. Bộ dáng ngông nghênh cực kỳ. Sau lại nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Nam Cung Ngọc khiến mọi người không vừa lòng chút nào. Lúc này lại thấy huynh đệ bọn họ không cãi lại Lăng Thiên thì mọi người hợp lực 'ném đá xuống giếng' có vẻ ăn ý vô cùng.

"Làm càn!" Dương Vĩ hét lớn một tiếng. Giận dữ: "Còn thể thống gì?"

"Làm càn!" Lăng Thiên cũng quát một tiếng nhưng lời này hắn nhắm vào Dương Vĩ. Tiếp theo liền cười dài nói: "Dương Vĩ Dương đại công tử. Chỉ bằng ngươi thôi thì dường như còn chưa đủ tư cách nói hai chữ này!"

Sau đó lại nói với mọi người ở phía sau: "Các ngươi cũng đừng quá đáng. Nói chuyện nhẹ nhàng một chút. Không thấy Nam Cung thiếu gia đã chuẩn bị sẵn sao? Ngay cả tùy thân hộ vệ cũng mang đến đây đó? Chỉ bằng mấy khớp xương nhỏ bé của các ngươi thôi vẫn còn chưa đã tay người ta đó..."

Lời vừa dứt thì mọi người lại càng phản ứng mạnh mẽ hơn. Tất cả đều không cam lòng. Mọi người đều giận dữ, hắn lấy quyền gì mà dám mang hộ vệ đến đây chứ?

"Nam Cung công tử thật là rất cẩn thận. Không mời mà đến thì thôi. Ngay cả khi đến hoàng cung của Thừa Thiên ta lại dẫn theo cả bảo tiêu nữa. Chẳng lẽ sợ chúng ta ăn thịt ngươi sao?"

"Không sai không sai. Mọi người đều đi đến đây một mình. Không một ai dẫn theo hộ vệ cả..."

"Làm gì có. Các vị không biết Nam Cung công tử chúng ta rất nhát gan sao? Chịu không nỗi hù dọa đâu?"

"Thì ra là thế. Lời ấy rất có lý. Huynh đài quan sát thật kỹ lưỡng. Tiểu đệ bội phục bội phục."

"Quá tâng bốc..."

Nhất thời trong đại điện huyên náo vô cùng. Nam Cung Nhạc tức đến xanh mặt, mình mang theo hộ vệ đến lại trở thành bia ngắm của bọn chúng. Việc này tuy không thích hợp quy củ nhưng lúc này hắn bỏ đi ra ngoài thì lại nói rằng mình sợ bọn chúng. Trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Ba huynh đệ Dương gia mở miệng mắng to. Cùng với mọi người ầm ĩ thành một đoàn.

Hai bên tạo thành thế giương cung bạt kiếm đang tiếng lại gần nhau. Mắt thấy văn đấu sắp trở thành võ đấu rồi. Lăng Thiên chạy thổi gió đốt lửa khắp nơi, trong lòng vui vẻ. Chỉ cần tên hộ vệ kia vừa ra tay thì bổn công tử chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu chi tiết của hắn cũng nhìn thấu luôn Nam Cung thế gia của ngươi.

"Công chúa điện hạ đến!" Âm thanh quai quái của thái giám vang lên đem suy nghĩ miên man trong lòng Lăng Thiên đánh tan.

Mọi người oán hận nhìn nhau đều tự trở lại ghế ngồi. Dù sao ai cũng không muốn bị mất mặt mũi trước mặt công chúa điện hạ cả. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên lắc đầu không chút hứng thú. Sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc gay cấn này. Hắn hướng Vương bác vẫy vẫy tay cho hắn đưa lỗ tai lại nói nhỏ: "Vương huynh. Tiếng nói của vị thái giám này có chút âm điệu đó chứ!"

Vương Bác còn tưởng hắn muốn nói bí mật gì nhưng khi nghe vậy liền không biết khóc hay cười 'phi' một tiếng. Trừng mắt hắn nói: "Ta xem ngươi mới có âm điệu đó chứ!"

Một làn gió thơm ngát thổi vào làm cho mọi người không nhịn được hít hít vài cái.

Tại thông đạo đi vào nội điện có một đám nữ tử đang thấp giọng nói chuyện hoặc đang đùa giỡn nhau hoặc cười duyên không dứt đang đi ra.

Lăng Thiên thầm than một tiếng: Hắn có cảm giác như đang tiến vào kỹ viện.

Dường như trong trí nhớ ở kiếp trước, lão bản trong TV giương khăn tay lên hô lớn: Các cô nương ra tiếp khách! Tiếp theo các cô nương ầm ầm đi ra một đám như vậy.

Oanh oanh yến yến như vậy khiến cho tình huống giương cung bạt kiếm trong Trường Nhạc Cung quét sạch sẽ. Mấy tên cầm thú đều mang theo vẻ mặt ân cần, mỗi người đều ngụy tạo bộ dáng hiền lành đôn hậu nhưng đầy trang nghiêm nói chuyện với nhau. Một ít đang nói về đại nho đương thời, một ít bàn kinh luận đạo. Nhưng đôi mắt lại di chuyển khắp nơi trên người chúng nữ tử. Tâm tư hoàn toàn không đặt trên câu chuyện mà đôi môi lại nói liên tục.

"Trương huynh. Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hả? Đúng đúng. Không sai không sai..."

"Ân, Trương huynh nói có lý!"

Mọi việc cứ diễn ra như vậy hoài nhưng đám hoàn khố kia lại không biết chán chút nào.

Lăng Thiên giương mắt nhìn lại nhưng không thấy được nhân vật giống như mục tiêu của hắn hôm nay. Mục tiêu của hắn đương nhiên là vị tiểu công chúa của Ngọc gia kia. Chẳng lẽ ta đoán sai? Nàng vẫn chưa đến Thừa Thiên?

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Đọc truyện chữ Full