Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh cung kính của Lăng Thần: "Công tử. Thần nhi và Ngọc cô nương đã trở về." Lăng Thiên chỉ yên lặng cười nhìn thầy tướng trước mặt. Đối với câu nói của Lăng Thần dường như không nghe gì.
Sau đó liền nghe thấy âm thanh nói nhỏ của Lăng Thần: "Ngọc tiểu thư. Xem ra công tử và vị tiên sinh kia còn chưa nói chuyện xong. Không bằng chúng ta ở ngoài chờ một chút đi!" Một lúc lâu sau mới vang lên âm thanh đầy u oán của Ngọc Băng Nhan. Tiếng bước chân dần dần đi xa khỏi cửa phòng.
"Ha ha. Tiên sinh là người quang minh lỗi lạc, trái tim nhân hậu, tâm tư cẩn mật. Tại hạ bội phục không thôi." Thần sắc Lăng Thiên tự nhiên. Chuyện Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan vừa mới trở về vừa rồi như chưa từng xảy ra. Hắn nhìn thầy tướng cười nói.
Đồng thời ống tay áo Lăng Thiên khẽ phất lên như nước chảy mây trôi, không có một phần khói lửa nào đem dấu vết hai người vừa giao tranh trên bàn
Những lời này không có tán dương công lực thầy tướng áo xanh cao siêu, võ công mạnh mẽ mà lại tán dương tâm tư cẩn trọng của hắn, đương nhiên là Lăng Thiên có tâm tư kiêu ngạo. Thầy tướng hiểu rõ ý tứ của hắn cười lớn nói: "Công tử thật là cao minh. Tuổi còn trẻ đã có được tu vi, tâm tính tuyệt vời như vậy. Lão phu sống trong thế gian này mấy chục năm mà lần đầu tiên nhìn thấy một nhân vật như công tử."
Lăng Thiên mỉm cười, vươn tay lấy ra một chén trà khác tự mình châm trà dâng lên mời thầy tướng một chén: "Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên sinh..."
Trên gương mặt thầy tướng lộ ra một vẻ hoài niệm: "Từ khi lão phu hành tẩu giang hồ đến nay cũng hơn mười năm nhưng chưa bao giờ đề cập đến họ tên. Hôm nay nếu công tử không hỏi thì sợ rằng lão phu cũng quên mất." Ngưng một chút, lão mỉm cười nói tiếp: "Lão phu họ Diệp. Tên là Khinh Trần. Diệp Khinh Trần."
Lăng Thiên ồ một tiếng, gật đầu nhưng không có nói gì như ngượng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai... Đơn giản chỉ là tên Diệp Khinh Trần này rất xa lạ. Hắn chưa bao giờ nghe nói trên thế gian này có một cao nhân như vậy. Nếu không phải Lăng Thiên đã xác nhận thân thủ của thầy tướng áo xanh này cao minh, tâm tư lỗi lạc thì nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói dối, cố tình tạo ra một tên để lừa gạt chính mình. Nếu bản thân mình nói ra những lời này không cần biết thầy tướng áo xanh nghĩ như thế nào nhưng chỉ biết rằng bản thân sẽ bị khinh thường một chút vì biểu hiện dối trá đó. Nhưng thầy tướng áo xanh trước mắt này là một nhân vật siêu phàm. Lăng Thiên nhìn thấy sắc mặt thì biết được hắn không nói dối.
"Phong trần hữu kỳ sĩ, thảo mãng đa dị. Chỉ có những lời ấy mới thể hiện được phong thái của Diệp tiên sinh." Lăng Thiên khen một tiếng. Mãi đến lúc này vẫn không đề cập đến vấn đề hai người tranh đấu như đã quên đi mất rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong mắt Diệp Khinh Trần tăng thêm một tia tán thưởng: "Không dám. Công tử mới chính là long phượng trong loài người." Vừa nói vừa mỉm cười quan sát khuôn mặt Lăng Thiên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt râu.
"Gương mặt công tử thật thú vị. Lão phu xem tướng số cho không ít người, gương mặt như công tử đây cũng đã gặp qua một lần. Chỉ là..." Sắc mặt Diệp Khinh Trần dần ngưng trọng. Lần nữa đánh giá kỹ gương mặt của Lăng Thiên, càng xem càng kinh nghi bất định.
"Sao tiên sinh lại nói có một nửa? Chẳng lẽ tiên sinh muốn nói cho ta trên trán có khí phách đế vương, đôi mắt có linh quang là tiên nhân trên thế giới này? Là thần tiên hàng lâm sao? Lại có trách nhiệm cứu vớt cả đại lục chứ?" Lăng Thiên cố ý giễu cợt.
"Mặc dù không đúng hết nhưng cũng không xa lắm. Chẳng lẽ sớm đã có đồng đạo Huyền môn đến xem mệnh và sửa mệnh cho công tử? Như vậy cũng khó trách." Thầy tướng áo xanh làm bộ dáng như chợt hiểu...
"Ồ. Ha ha, lời này của tiên sinh là căn cứ vào đâu? Tại hạ chỉ là trêu ghẹo một chút mà thôi..." Lăng Thiên đối với tướng mệnh hoàn toàn không tin tưởng. Những tên lừa gạt như thế này trong kiếp trước nhiều lắm. Mỗi một người đều có hướng lừa gạt riêng. Lăng Thiên cho rằng nếu đưa hắn một miếng vải đen bịt mắt lại cầm một gậy trúc trong tay làm thầy tướng trên đường sợ rằng làm ăn cũng khấm khá đó chứ.
"Gương mặt công tử đại phú đại quý, gia đình giàu có cũng không phải là hư ngôn nhưng khiến cho lão phu không hiểu chút nào chính là 'mạng' của công tử. Sơn căn của công tử bị gãy, kim trụ bị thiếu chính là mạng chết yểu. Ta cũng từng xem mệnh cho một người giống như công tử. Cho dù trên người có công đức rất lớn che chở nhưng cũng khó có thể sống quá mười năm. Công tử sớm đã vượt qua giới hạn này rồi? Điều này thật là kỳ quái..." Diệp Khinh Trần vừa nhìn thuận miệng nói nhưng đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
"Người có gương mặt như công tử đáng lẽ phải rời khỏi thế giới này vào mười năm trước rồi mà còn sống đến giờ cũng không có gì lạ. Bởi vì người ấy được cao nhân Huyền Môn thi triển thuật đổi trắng thay đen. Nhưng công tử lại..." Mồ hôi lạnh rơi từng giọt từng giọt trên trán xuống đất.
"Tiên sinh?" Lăng Thiên nhíu mày: "Lời này của người có ý gì? Không phải đang bịa đặt đó chứ?"
"Sơn căn của công tử bị gãy. Phàm những người có gương mặt này đều phải chết. Hoặc chết trong thai hoặc không lâu sau khi sinh ra phải chết. Không một ngoại lệ nào cả. Mà bản thân công tử lại không có dấu hiệu bị người khác dùng Huyền Môn diệu pháp lại có thể sống đến bây giờ và có được một thân bản lĩnh... Kim trụ lại bị khiếm khuyết thật là không thể tưởng tượng nổi. Kim trụ là từ ngữ đặc biệt của môn phái ta chuyên dùng. Một người sống lâu cho đến khi trút hơi thở cuối cùng kim trụ cũng không có dấu hiệu đứt đoạn. Krụ bị đứt chỉ có thể nhìn thấy trên thi thể người chết mà thôi. Điều này..."
Diệp Khinh Trần nói đến lúc đó cũng hiểu được những lời nói của mình rất quái lạ, không hề theo đạo lý gì. Nhưng học thức và kinh nghiệm trước đây không thể nào sai được. Không nhịn được ngơ ngẩn cả người. Đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt Lăng Thiên đầy nghiêm túc. Tay trái không ngừng vuốt hàm râu thưa thớt của mình thật hung hăng. Ngay cả vài cọng bị đứt cũng không hề biết.
Những lời mà Diệp Khinh Trần đều cho là quá mức hoang đường nhưng rơi vào tai Lăng Thiên lại giống như mấy đạo sấm sét đánh giữa khoảng không ngàn dặm. Mồ hôi lạnh trên mặt chảy xuống ròng ròng.
Nói sơn căn gãy hẳn là nói về việc bản thân bị hạ độc trong thai, việc này không có sai. Thì ra thai nhi kia nếu không phải bị linh hồn của Lăng Thiên tìm đến thì sợ rằng sớm đã hóa thành một vũng máu. Chết non là điều khẳng định. Về phần kim trụ bị thiếu sợ rằng có liên quan đến kiếp trước của chính mình. Chỉ vì thân thể kiếp trước của mình bị chết đi nhưng linh hồn không có chuyển sinh mà lại đi xuyên việt đến thế giới này. Cho nên mới hiện ra một màn kỳ lạ khó hiểu này.
Mà vị thầy tướng áo xanh này có thể thấy rõ được điều này quả thực là thần kỳ. Võ công lại cao cường như vậy. Người này rốt cục là ai? Một nhân vật như vậy khó có thể sử dụng được. Có nên trừ khử đi hay không? Lăng Thiên có chút do dự không quyết.
Một lúc lâu sau Diệp Khinh Trần mới từ trong mê võng tỉnh lại. Sắc mặt có chút chán chường, hữu khí vô lực nói: "Xem ra lão phu tài sơ học thiển. Công tử lại không giống người bình thường mà giống như là thần dị. Quả thực là khó mà, lão phu tự hỏi xem không thấu cũng không thể giải thích được. Xem ra bài danh bói toán 'thiết khẩu trực đoạn' này của lão phu nên giao lại cho công tử xử lý rồi." Trong khi nói có một cỗ tâm tàn ý lạnh không nói nên lời.
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần từ lúc học nghệ đến nay đối với võ công bản thân không hề kiêu ngạo nhưng đối với thuật bói toán hắn luôn luôn tự đề cao mình. Thường dương dương tự đắt cho rằng bản thân chính là 'thiên hạ đệ nhất thầy tướng'! Nhưng quả thực hắn cũng có đại thần thông xem tướng. Đi khắp bảy nước hắn tuy rất ít xem tướng nhưng hễ là người nào được hắn để ý liền nói trăm phát trăm trúng. Từ khi xuất đạo nến nay chưa có người nào hắn nói không chính xác.
Nhưng hôm nay đối mặtLăng Thiên hắn cảm thấy lời nói của mình có mâu thuẫn. Lời mở đầu hắn làm rất tốt nhưng đến đoạn sau chính bản thân hắn cũng không thể tin được. Không nhịn được trong lòng có chút mất mát.
Hắn cũng biết chỉ mấy câu này của hắn như đang nói mộng nhưng lại đánh trúng bí mật lớn nhất trong lòng Lăng Thiên. Chỉ trong chốt lát đã khiến cho lòng Lăng Thiên nỗi lên sóng gió tận trời.
Lăng Thiên lúc này trong mắt Diệp Khinh Trần như mộng như ảo không rõ ràng. Nhưng hắn làm sao biết được bản thân mình trong mắt Lăng Thiên lại như quỷ mị, thần bí khó lường. Nhân vật như thế này mình thật sự phải giết sao? Nhẫn tâm giết được sao? Lăng Thiên âm thầm hạ quyết tâm!
"Ha ha. Tiên sinh cần gì phải thế. Tương lai vốn là mờ mịt mà. Hư hư thật thật thì cần gì phải để ý? Phú quý bần tiện cũng tốt, danh lợi tiền tài cũng được. Đến cuối cùng cũng quay về với đất mà thôi. Nếu nói về mệnh thì vãn bối không có hứng thú nghiên cứu. Chỉ cầu cả đời này sống không uổng, làm được chuyện muốn làm là đủ rồi." Lăng Thiên mặc dù hạ quyết tâm buông tha cho thầy tướng nhưng trong lòng lại run rẩy trước nay chưa từng có. Loại cảm giác như bị lột trần, bị người khác nhìn thấu tất cả cho dù có tu vi, tâm tính như Lăng Thiên cũng khó nhịn được. Hắn vội vàng chuyển đề tài, không bao giờ nói về vấn đề khiến hắn kinh sợ này nữa.
"Ha ha, công tử nói không sai. Lão phu đã quá xem trọng rồi." Diệp Khinh Trần cũng là người phóng khoáng. Tươi cười bưng chén trà: "Cạn!" Lấy trà làm rượu mời lại Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười hắc hắc bưng chén trà lên muốn một ngụm. Chỉ là tâm tình kích động suýt chút nữa phải phun ra: "Chỉ bất quá lão phu tự nhận không thể nhìn thấu số mệnh của công tử nhưng nhưng có thể kết luận một lời..." Diệp Khinh Trần thả lỏng người lại dùng tay vuốt râu theo thói quen liền cảm giác được có vài cọng râu đã đứt khi nào khiến lòng đau đớn một trận.
"Ồ! Không biết tiên sinh có thể kết luận được điều gì?" Sắc mặt Lăng Thiên thận trọng hơn, nhìn vị thầy tướng thần bí khó lường trước mặt này.
Thần sắc Diệp Khinh Trần ngưng trọng, lần đầu tiên biểu hiện ra thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Thiên hạ phong vân nhất định vì công tử mà rung chuyển!" Tiếng nói mạnh mẽ vô cùng.
"Ha ha." cười lớn: "Tiên sinh lại đùa rồi. Lăng Thiên chỉ là một tên đại hoàn khố mà thôi. Có tài đức gì mà khiến cho thiên hạ phong vân có thể vì ta mà rung chuyển? Nói như vậy thì ai sẽ tin tưởng đây? Tiên sinh có tin không?"
Diệp Khinh Trần không cười, híp mắt nhìn Lăng Thiên, âm thanh nói chuyện chậm rãi thâm ý vô cùng: "Công tử nói thế tự có đạo lý. Vậy Diệp mỗ xin hỏi công tử: Bản thân công tử có tin không?"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử