Vào ban đêm, Lăng Phủ tổ chức đại gia yến, phụ tử Lăng Khiếu cùng Lăng Thiên đều uống say túy lúy không biết trời đất gì hết khiến cho Sở Đình Nhi và Lăng Thần đau lòng muốn khóc.
Đồng thời hai người phụ nữ đều nghi hoặc, phụ tử hai người này hôm nay làm sao vậy. Trước đây bình thường nửa năm cũng không nói với nhau được câu nào, sao hôm nay lại thân thiết cùng nhau uống rượu thế này, mà lại còn uống tới say!
Nhớ tới biểu hiện của phụ tử hai người này Sở Đình Nhi cùng Lăng Thần vừa tức giận vừa buồn cười.
Ngay lúc hai người uống đến mức có chút mê man hoa cả mắt thì Lăng Khiếu làm ra một cái động tác hay thực hiện trong quân doanh đồng thời nói ra một câu.
Lăng Khiếu vỗ lên đầu vai Lăng Thiên một cái, liếc mắt nói "Không tệ, ách, huynh đệ, ngươi.. không tệ, ca ca ta xem trọng ngươi nha."
Mà Lăng Thiên cũng uốn mãi đầu lưỡi mới nói được:" Đâu đâu có... Huynh đệ chúng ta cần phân biệt ai với ai. Uống nào, cạn!"
Lăng Khiếu: "Hôm nay uống rượu… ca ca ta uống… thống khoái!"
Lăng Thiên: "Tốt! Hảo tửu. Tiểu đệ trong nhà vẫn còn. Cứ việc uống đi... uống."
Lăng Khiếu: "Ha ha ha. Huynh đệ... quả nhiên... thống khoái. Sau này cấp cho ca ca mấy vò... Như vậy đi..."
Lăng Thiên vỗ ngực: "Không thành vấn đề!"
Phụ tử hai người này vừa nói chuyện với nhau đã khiến cho mọi người trong đại sảnh nhất thời ngã ngửa. Lăng Lão phu nhân vừa mới uống một hớp rượu lập tức cười đến gần sặc. Sở Đình Nhi vừa uống một hớp vào miệng nghe vậy thì không nhịn được "phốc" một tiếng phun ra đầy mặt và cổ Lăng Thần. Mà Lăng Thần thì cười đến mức chén rượu đang rót đầy lúc nào không biết, rượu tràn hết cả ra bàn.
Ngay cả Lăng Chiến lão gia tử vốn vẫn âm trầm rầu rĩ không vui nay cũng không khỏi mỉm cười đi lại chỗ Lăng Khiếu đá cho hắn một cước nói "Đồ ranh con! Sao lại nói thế. Hắn là con ngươi mà!" Bất quá Lăng Khiếu da dày thịt béo, gặp lúc say rượu nên đối với một cước này căn bản là không hề cảm giác gì ngược lại theo một cước này cả người từ trên ghế trượt xuống, trực tiếp chui vào gầm bàn sau đó cất tiếng ngáy rung trời.
Khi mọi người nhìn về phía Lăng Thiên thì lại phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Lăng Đại công tử không biết khi nào đã úp vào bát canh cá trên bàn. Tiếng ngáy rất nhỏ, hô hấp đều đều. Tuyệt đối là cảnh giới say rượu cao nhất: Im ắng…
Trên đường quay về, phụ tử hai người đã có một phen nói chuyện thẳng thắn và chân thành, cùng cảm giác được đả thông được khúc mắc của nhau, cùng cảm thấy nhân sinh thật là tốt đẹp. Con thì cảm giác có được một phụ thân như vậy thật sự là chuyện rất hạnh phúc. Phụ thân thì cảm giác có được một nam tử như vậy thật sự là đáng để kiêu ngạo. Vì vậy tất cả mọi người đều cao hứng, bất tri bất giác uống nhiều hơn.
Nhưng sáng sớm hôm sau, phụ tử hai người vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc lại lập tức trở mặt thành thù!
Bởi vì trong lòng cao hứng nên trong tiệc rượu Lăng Thiên liền cố ýảo tửu của mình cống hiến ra. Nam nhân trong bữa tiệc hết thảy đều uống 'Hàn Nghiễm Hương' cùng 'Anh Hùng Huyết', nữ nhân trong bữa tiệc uống 'Nữ Nhi Tâm'. Uống đến mức mọi người đều hô to là đã đủ ghiền.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Thiên sau khi vệ sinh thì theo lệ lại ngồi dưới giàn nho nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc này Lăng Khiếu lại tản bộ đi đến há mồm không chút khách khí nói một câu:" Con ta, tối hôm qua ngươi lấy ra hảo tửu, hôm nay chuẩn bị cho lão tử một ngàn vò để lão tử đem tới quân doanh cùng các huynh đệ thưởng thức một phen."
"Một... một ngàn vò!" Lăng Thiên nhất thời giống như mèo bị giẫm vào đuôi nhảy dựng lên. Thanh âm cũng thay đổi: "Ngài tưởng rằng đó là đá trên núi hay sao. Một ngàn vò! Cho dù ngài giết ta cũng không có được."
Hảo tửu như thế, ngài ở nhà ta có thể cung ứng miễn phí thì cũng thôi, dĩ nhiên còn muốn lấy đi khao quân! Hơn nữa há mồm là đòi một ngàn vò, ngài thực sự là… lời xấu hổ này mà còn nói ra khỏi miệng! Lăng Thiên tức giận thầm nghĩ.
"Ách. Vậy thì năm trăm vò cũng được, định như vậy rồi!." Lăng Khiếu tựa hồ cũng cảm giác được một ngàn vò có chút quá nhiều liền rất khẳng khái trực tiếp giảm đi một nửa. Nguồn: http://
"Năm vò cũng không có đừng nói là năm trăm vò!" Lăng Thiên hầm hừ lắc đầu. Ngày hôm qua còn bị lão tiểu tử này làm cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, sao chỉ sau một đêm công phu mà hắn lại khôi phục lại đức hạnh kiểu này?
"Hỗn trướng!" Lăng Khiếu giận dữ: "Ngươi có bao nhiêu, đem toàn bộ cấp cho Lão tử"
" Ở đây chỉ còn có hai vò" Lăng Thiên nhảy xuống đất hai tay cầm hai vò rượu, hai tay ôm chặt lấy ra vẻ như quang côn (lưu manh) "Không có nữa... Thêm một giọt cũng không có..." Trách ai chớ đừng trách ta, muốn cầm rượu của ta đi cho con chó hoàng đế nọ khao quân, không có cửa đâu!
"Đồ ranh con, ngươi thật nghĩ là ngươi đã đủ lông cánh rồi ư" Lăng Khiếu xoát một tiếng xắn tay áo lên, một tay túm áo Lăng Thiên giận dữ cười:" Lão tử không giáo huấn ngươi một trận thì ngươi còn không biết lão tử là ai! Lão Tử sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi. Nay uống của ngươi vài vò rượu mà ngươi dĩ nhiên còn không cho!"
Mắt thấy ph tử hai người chuẩn bị xuất thủ Lăng Thần đứng một bên đứng gấp đến độ chà xát hai tay nhưng lại không có biện pháp. Còn Ngọc Băng Nhan thì vẻ mặt tò mò nhìn vị công công (cha chồng) tương lai này, vẻ mặt khó tin:" Thần tỷ tỷ, đây là phụ thân Thiên ca, Thừa Thiên quân thần Lăng Khiếu? Lăng đại nguyên soái ư?"
"Cái này... là là.. ôi!" Lăng Thần do dự hồi lâu, không thừa nhận cũng không được mà nhận cũng không được vì cảm thấy mất hết thể diện của Lăng Thiên. Nếu chỉ có người nhà mình thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác bên cạnh ngươi còn có hai cô con dâu tương lai đang trừng mắt há miệng nhìn. Cứ như vậy thì tương lai sẽ làm như thế nào a? Lăng Thần nhìn Ngọc Băng Nhan mà nghĩ thôi thể diện có mất cũng không phải vào tay người ngoài a.
Lăng Thiên thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy. Lăng Khiếu do dự một hồi rốt cục là đem hai vò rượu kẹp nách sau đó mới đuổi theo. Vừa đuổi vừa hét. Trong Lăng Phủ nhất thời náo động.
Phụ tử hai người một phen truy đuổi, rốt cục kinh động đến đại nhân vật!
Lăng Lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi cùng tưởng rằng xảy ra đại sự gì vội vã chạy ra ngăn cản. Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình thì hai vị phụ nữ chính thức nắm giữ đại quyền Lăng Gia không hẹn mà cùng đem Lăng Khiếu răn dạy một trận, nghiêm chỉnh cảnh cáo Lăng Thiên, tuyệt đối không thể đem rượu ngon giao cho Lăng Khiếu. Nhiều nhất là lúc có hỷ sự uống vài chén mà thôi, về phần lúc nào gặp hỷ sự thì trước đó phải báo cáo và được Lăng Lão phu nhân nhận thức đúng là hỷ sự thì mới được tính! Nghe vậy Lăng Thiên ở giữa liên tục gật đầu.
Về phần Sở Đình Nhi lại càng tuyệt, trực tiếp ôm Lăng Khiếu vào trong ngực mà hai vò rượu mới lấy được của Lăng Thiên cũng trực tiếp thu lấy. Lăng Khiếu đau lòng muốn chết nhưng không có biện pháp chỉ có thể trừng mắt.
Lăng Thiên toàn thắng đắc ý dào dạt đi về tiểu viện. Một hạ nhân vội vã đi tới nói: Bẩm Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, công tử, Tây Môn Thế Gia phái người đưa giấy mời tới"
Lăng Lão phu nhân nhìn Lăng Thiên liếc mắt một cái: "Họa sự tới rồi sao? Tự đi mà xử lý đi" Vừa nói vừa lôi kéo Sở Đình Nhi, hai bà mang theo hai vò rượu đương trường bỏ đi.
Lăng Khiếu hai mắt trông rượu ngon đi xa buồn nản thở dài, lại thấy tên gia đinh nọ đang dùng chờ đợi nhìn mình thì không khỏi xúc động nói:" Người nào gây họa thì tìm người đó, nhìn ta để làm chi!" rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiên liếc mắt một cái: "Đồ ranh con, ngươi chờ đấy, xem Lão tử quay lại sẽ thu thập ngươi như thế nào." Lúc này mới như gà chọi thua trận cúi đầu ủ rũ mà đi!
Lăng đại nguyên soái mặc dù đã nói ra những lời này ít nhất cũng mấy trăm lần nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thực hiện được lần nào!
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, tiện tay đem giấy mời nọ cầm lấy.
Lăng Thiên về tới tiểu viện, ngoài miệng lộ vẻ ý cười thản nhiên.
"Công tử, có chuyện gì cao hứng vậy?" Lăng Thần vừa hỏi vừa cùng Ngọc Băng Nhan đi tới. Trong trận giết chóc ngày hôm qua, hai cô gái nghe được tiếng kêu thê lương kêu thảm thiết thì lập tức chấn kinh nhanh như thỏ trốn lên xe ngựa, cũng không chính thức nhìn thấy tràng cảnh máu tanh phía sau cho nên bây giờ tinh thần rất tốt. Hơn nữa Ngọc Băng Nhan tự giác cảm thấy chính mình đã được tham dự vào một sự kiện cực kỳ trọng đại của Lăng Gia, tựa hồ như Lăng Thiên có ý chấp nhận thân phận của nàng. Trong tâm hồn thiếu nữ nổi lên một niềm bâng khuâng.
"Ồ, không phải như vậy, các ngươi xem" Lăng Thiên giơ giơ cái giấy mời trên tay thuận tay đưa qua. Hai nàng châu đầu lại cùng xem.
"… Tuy nhiên thiên hạ anh hùng đều tụ hội, nhận thấy đây là cơ hội thiên cổ khó được. Thanh đặc ý từ ngàn dặm tới, pha trà ở Minh Yến, nếu có thể được cùng thiên hạ anh hùng lấy bút làm kiếm, đem văn làm đao, luận bàn một phen, chẳng phải là khoan khoái lắm ư! Nghe danh công tử tài tư mẫn tiệp, danh chấn Thừa Thiên, tuổi còn trẻ mà bác học, trường ca thiện vũ, là nhân vật phong lưu đệ nhất Thừa Thiên. Nếu có thể được công tử đại giá quang lâm, nhất triển phong thái tuyệt thế của công tử thì văn hội này nhất định sẽ tăng thêm phần vui vẻ. Công tử là người thanh nhã, nhất định sẽ không để ta phải thất vọng. Tây Môn Thanh tái bái!" Lăng Thần nhỏ giọng đọc lên, chưa đọc xong trong mắt hai nàng đã lóe lên ánh sáng!
"À! Thiên ca, Nhã văn hội hả! Muội với huynh cùng đi nha." Ngọc Băng Nhan một bước tiến lên nắm lấy cánh tay Lăng Thiên lắc lắc. "Thực sự muốn nhìn thiên hạ tài tuấn chi sĩ tề tụ một chút, xem có thể viết ra bao nhiêu văn chương lưu danh thiên cổ!"
C trong tay Giấy mời Lăng Thần cũng cười cười nhìn Lăng Thiên. Trong ánh mắt vốn lãnh đạm của nàng dĩ nhiên cũng hiện lên một tia khát vọng từ đáy lòng. Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đã biết Nhã văn hội này đối với mấy Tiểu nha đầu này mà nói là một sự hấp dẫn khó có thể ngăn cản. Quả nhiên như thế. Trong lòng không khỏi rõ ràng, xem ra thi từ ca phú thứ này mặc kệ là ở thế giới này hay là thế giới khác đều là rất phổ biến. Trách không được mấy diễn viên chính trong các câu chuyện xuyên việt chỉ cần phun ra vài câu Đường thi là các cô nàng xinh đẹp MM liền khóc rống lên rồi ôm chầm lấy. Ách chờ một chút. Như vậy bổn công tử cũng sẽ đi biểu diễn một phen chẳng phải là…. Ha ha ha, Lăng Thiên vuốt cằm như nghĩ tới một cái gì đó nở nụ cười. Hai nàng chứng kiến hắn tươi cười, không nhịn được nổi cả da gà...
Quyển 3