TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 347: Điên thật? Điên giả?

Ngọc gia, giỏi thay cho Ngọc gia! Không hổ là tử địch ngàn năm của Thủy gia ta!

Hàn Thiết Hiên đột nhiên trở giáo phản kích, điều này quả thực Thiên Huyễn, cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại của Bắc Ngụy. Mãi đến lúc này Thủy Thiên Huyễn mới bừng tỉnh hiểu ra! Chẳng qua Thủy Thiên Huyễn lại nghĩ hơi..quá, đem cả việc muội muội mình mất tích đổ lên đầu của Ngọc gia. Đúng vậy, ở Thiên Tinh đại lục, trừ Lăng Thiên mới quật khởi ra, cũng chỉ có thực lực như Ngọc gia mới dám khống chế muội muội mình. Hôm nay trừ Lăng Thiên ra, không phải Ngọc gia còn ai vào đây nữa? Càng huống chi, Ngọc gia đến cùng mới thực sự là đại địch lớn nhất của Thủy gia! Nhất thởi Thủy Thiên Huyễn nghiến răng ken két, trong mắt hiện lệ quang, quả thực là dọa người.

Lăng Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, nhẹ nhàng nói:"Thiên Phong chi Thủy, Thiên Phong chi Thủy cho dù có mạnh nữa tối đa cũng chỉ ngang với Ngọc gia mà thôi. Hơn nữa đừng quên đây là Thiên Tinh đại lục! Ha ha, lùi một bước mà nghĩ, dù có chuyện Thủy Thiên Huyễn ngươi biết là Ngọc gia hạ thủ, nhưng ngươi có chứng cứ sao? Không lẽ ngươi muốn không bằng chứng lại vu oan Ngọc gia giống như vừa nghi ngờ Lăng gia sao? Có vẻ không dễ dàng cho lắm! Cho dù ngươi có lòng dám làm, nhưng ngươi có bản lĩnh trả thù sao??"

Trong giọng nói của Lăng Thiên tràn đầy sự trào phúng. Nhưng chính vì thế lại càng khiến cho sự nghi ngại của Thủy Thiên Huyễn đối với Lăng gia giảm xuống thấp hơn.

Thủy Thiên Huyễn bỗng đứng lên, thần sắc trang nghiêm, không ngờ lại nghiêng người nói:"Cảm tạ Lăng công tử đã giải đáp bí ẩn lớn nhất trong lòng Thiên Huyễn lúc này. Việc đắc tội Lăng gia lúc trước, ngày sau nhất định Thiên Huyễn sẽ hồi báo! Cáo từ!" Thủy Thiên Huyễn lúc này trong đầu chỉ còn tính toán làm sao để đối phó với Ngọc gia, có lẽ phải tạo quan hệ tốt với Lăng gia. Dù sao Thủy gia có mạnh hơn nữa, nhưng ở Thiên Tinh đại lục này vẫn là "sân nhà" của người ta, thực lực của Ngọc gia ở đây đã thâm căn cố đế bao lâu. Hơn nữa lại có thêm một Lăng Thiên thực lực cao thâm khó lường, sau trận chiến ngày hôm đó Thủy Thiên Huyễn thực sự đã có ý sợ hãi "đối thủ" này. Vì vậy lúc này đương nhiên hắn chả dại gì trêu chọc đến nữa.

Trong lòng Thủy Thiên Huyễn đã có chủ ý, sự tình lúc này đã phát triển thành cục diện mới, giờ đã không phải là thứ mình có thể nắm trong lòng bàn tay được nữa. Giờ hắn cũng không thể làm chủ được nữa, phải nhanh chóng liên lạc với gia tộc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cho người đến giúp, sau đó mới có thể tính toán cụ thể được. Hiển nhiên nếu có thể cùng Lăng Thiên liên thủ đối phó Ngọc gia, nếu vậy…Cho dù có khó khăn, nhưng…

Thủy Thiên Huyễn than một tiếng, cảm thấy hối hận vì trước đây mình đã dùng âm mưu đối phó với Lăng gia! Sau chuyện đó, Lăng gia biết đâu lại cùng với Ngọc gia…Tục ngữ đã nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình. Tất cả cũng chỉ vì hắn tự nghĩ mình là thông minh, tự dưng đi chọc đến làm mất đi một minh hữu mạnh mẽ, đúng là số khổ…!

Nhìn thấy Thủy Thiên Huyễn nói lời cáo từ chuẩn bị đi, Lăng Thiên suýt nữa thì cười phá lên. Hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng Thủy Thiên Huyễn đang tính toán cái gì. Nhưng hai nhà vừa mới giao chiến xong, giờ nếu nói kết minh sợ rằng không ai chịu mất mặt xuống nước trước, Lăng Thiên thì đương nhiên không chủ động rồi. Mặc dù da mặt Lăng Thiên thuộc loại rất dày, có thể xuống nước được nhưng mà hắn cũng chẳng dại thử. Kể cả khi mọi chuyện như ý hết, nhưng nếu truyền ra ngoài thì không nói người khác, mà chính lão cha của hắn dám "ngắt đầu" hắn xuống lắm!

Sau khi từ từ tính toán, trong lòng Lăng Thiên tự an ủi mình rồi đi ra ngoài cửa. Nhớ đến Lăng Thần đang giám sát Ngọc Băng Nhan học vẽ, liền muốn đi đến xem tiến độ của tiểu nha đầu ra sao..

Vừa bước ra khỏi phòng bỗng thấy một gia đinh chạy vội vã lại gần, chưa kịp thở hắn đã phanh lại gần trước mặt Lăng Thiên.

"Công tử!..Phù phù..Long Tường…Bệ hạ …phát điên rồi!" Gia đinh thở hổn hển nói. Từ khi Lăng Thiên quay về, lão phu nhân đã hạ nghiêm lệnh, bất kể trong phủ có chuyện gì lớn nhỏ, đầu tiên phải bẩm báo một cách nhanh nhất tới công tử. Đây là ý của lão phu nhân. Bà cùng với chồng vì chuyện Long Tường mà cãi nhau, hai ông bà già đã đấu khẩu ầm ĩ cả nhà lên rồi. Hơn nữa lại sợ con gái Lăng Nhiên xảy ra chuyện không tốt nên bà liền hạ mệnh lệnh như vậy. Bà nghĩ đứa cháu mình đa mưu túc trí, một khi có chuyện kể cả kỳ quái đến đâu hắn cũng có thể có biện pháp giải quyết. Làm vậy bà cũng đỡ mệt nhọc. Chính vì vậy mà lúc vừa phát hiện Long Tường có vẻ khác lạ, gia đinh lập tức chạy đến báo cho Lăng Thiên ngay.

"Phát điên?" Lăng Thiên nhíu mày. Tên gia hỏa này điên sớm không điên, lại nhè ngay lúc mình cùng cha quay về nhà mà phát điên? Mẹ nó chứ, thằng nhãi này điên cũng khéo chọn lúc ghê!

"Đúng ạ! Điên rồi!" Gia đinh nọ hít sâu một hơi, chật vật nói:"Tiểu nhân sợ rằng có chuyện gì nên mỗi ngày đều kiểm tra vài lần. Sáng sớm nay đến phát hiện người nọ tóc tai bù xù ngồi trên một bãi cứt đái tùm lum, ánh mắt điên cuồng thì thào lẩm bẩm một mình. Xem bộ dáng thì đúng là điên rồi…" Vừa nói hắn vừa nhỉn sắc mặt của Lăng Thiên, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Luôn có vài người túc trực vậy mà giờ phút này Long Tường bỗng phát điên! Mặc dù tên này giờ chỉ là một tù nhân, nhưng dù sao cũng vẫn là vị hôn phu của cô mình đó!

"Dẫn đường, ta đi xem thử!" Lăng Thiên một bước đi ra ngoài. Tên gia đinh kia luôn miệng dạ vâng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, một đường dẫn Lăng Thiên đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mới còn cách khá xa mà Lăng Thiên đã ngửi thấy mùi hôi thối xông vào mũi. Hắn vốn thích sạch sẽ do đó hơi nhăn mặt nhưng chân vẫn không dừng bước, đi đến cánh cửa sổ của thạch thất nhìn vào trong.

Chỉ thấy Long Tường đầu tóc bù xù, mặt mũi dính đầy uế vật vàng khè, tay cũng bẩn thỉu vô cùng, đang ngó đông ngó tây xung quanh, ánh mắt ngây ngốc thẫn thờ..hoàn toàn không còn chút phong độ của vương giả nữa. Khuôn mặt vốn uy nghiêm giờ phút này giống như trẻ con vậy, đang vửa nhảy vửa hát ở trong thạch thất, vô cùng hoạt bát.

Lăng Thiên nhếch miệng cười lạnh, quay đầu ra lệnh:"Người đâu, mang vài thùng nước đến tẩy cho sạch sẽ vào, giúp hắn sạch luôn! Dù sao đây cũng đường đường là vua một nước đấy!"

Lệnh vừa phát ra, gia đinh đang sẵn sàng chầu chực đứng bên cạnh đó đã lao đi, không nói nhiều đã quay về mang theo nước.

Lăng Thiên một cước đá tung cửa thạch thất, sau đó lùi lại 2 bước, chỉ tay nói:"Hất!"

"Ào!" Một thùng nước to hất vào đầu Long Tường, lập tức hắn ướt từ đầu đến chân, Long Tường hơi giật mình một cái nhưng lập tức lại khôi phục vẻ điên điên. Lăng Thiên làm như không nhìn thấy, chỉ ra lệnh tiếp tục hất nước, chưa đầy thời gian uống một chén trà nhỏ, mấy chục thùng nước giếng đã dội lên đầu Long Tường, bên trong thạch thất cũng lênh láng nước, chảy ra cả ngoài sân…

Lăng Thiên đưa tay ra lệnh dừng hất nước, sau đó ra lệnh cho gia đinh quét sạch nước trong thạch thất ra ngoài, sau đó mới từ từ đi vào trong. Bên trong mặc dù vẫn ẩm ướt nhưng đã không còn mùi hôi thối hồi nãy nữa. Hắn lãnh đạm ra lệnh:"Các ngươi chờ ở ngoài thạch thất, cho dù người nào cũng không cho phép đến gần phạm vi thạch thất 5 trượng, kẻ nào trái lệnh, giết!"

Đám gia đinh thân hình run rẩy, nhất loân lệnh.

Lăng Thiên vào trong thạch thất đi vài vòng, nửa cười nửa không nhìn Long Tường:"Giả vờ không tệ lắm, quả là có tài năng diễn trò. Ngươi không xứng làm hoàng đế nhưng hợp với đi diễn trò lắm, khẳng định có thể thành công, ha ha ha"

Ánh mắt Long Tường ngơ ngác nhìn hắn, không hề chớp động, giống như trước mặt không có người vậy. Sau đó hắn quay lưng lại, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, rồi ngồi bệt xuống đưa chân lên răng mà cắn, giống như đang nhấm nháp món ngon vậy..

Lăng Thiên hứng thú nhìn động tác của Long Tường, hạ giọng nói:"Ngươi vốn có tỉnh toán, cho dù Bắc Ngụy và Tây Hàn cùng với Thiên Phong chi Thủy mạnh mẽ hỗ trợ sẽ diệt trừ được Lăng gia, khôi phục lại hoàng quyền. Mặc dù sẽ tổn hại một số ích lợi, nhưng có thể đem lại sự hùng mạnh cho hoàng thất. Lại thêm còn có Dương gia ủng hộ, với thế lực mạnh mẽ của bọn hắn xử lý Lăng gia, thiên thời địa li nhân hòa đủ cả, đúng là không hề có chút sơ suất nào, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay phải không? Chính vì vậy nên ngươi mới phát động âm mưu lần này. Chỉ là không ai biết, kể cả ngươi cũng không biết tất cả chỉ là ảo tưởng, chỉ là ảo tưởng lừa gạt ngươi mà thôi!"

Long Tường giống như không nghe thấy hắn nói gì, duỗi tay ra chà xát vào nhau vo thành một khối bùn màu đen, sau đó miệng cười hềnh hệch nuốt vào trong miệng, sau đó nhấm nháp rồi thì thào nói:"Ta muốn ăn đường, ta muốn ăn đường! Oa! Ăn thật nhiều đường à!"

Lăng Thiên không để ý đến hắn, tiếp tục nói:"..Nhưng ngươi thực sự không ngờ đến, kế hoạch tưởng như hoàn hảo đó không ngờ đúng vào lúc ngươi tưởng chủ lực của Lăng gia toàn bộ đã điều đi thì… Vì vậy nên ngươi mới thất bại hoàn toàn. Giờ khắc này mặc dù ngươi làm tù binh, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi. Nguyên nhân bởi vì Lăng gia có nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi, có phi tử và con gái của ngươi! Lăng gia toàn người có lòng tốt, cho dù vuốt mặt cũng phải nể mũi, vì vậy ngươi cảm giác được có thể giữ được mạng của mình. Thậm chí ngươi còn ảo tưởng, giờ này không còn Dương gia nữa, chỉ cần ngươi đồng ý đưa ra điều kiện hậu hĩnh, không chừng Lăng gia có thể đưa ngươi quay lại ngôi hoàng đế Thừa Thiên lần nữa..Ha ha, đúng vậy, ngươi là đang có loại hi vọng này!"

"Nhưng ngày hôm qua, ta và cha ta bình an quay về nhà đã khiến ngươi sợ hãi! Ngươi làm tổn thương ông ấy quá nhiều, 10 vạn huynh đệ mà chỉ còn chưa đầy 1 vạn 5000 người quay về. Ngươi là kẻ bất tín bất nghĩa, ti bỉ vô sỉ, cha ta đã hận ngươi đến tận x, chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ ngươi! Ngày hôm qua nếu không phải ông bị thương, lại bị gia gia của ta ngăn cản, sau đó có thêm Lăng Nhiên cô cô cầu khẩn, thì ngươi đã thành một cái xác rồi! Nhưng ngươi cũng đã nhận ra rằng ngay cả gia gia và cô cô của ta cùng ra mặt, vẫn không thể làm cho cha ta bớt lửa giận trong lòng. Chính vì vậy ngươi thật sự sợ hãi, ngươi sợ sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay cha ta, đúng không?" Lăng Thiên từ từ phân tích, nhưng mắt không hề nhìn Long Tường.

Long Tường vẫn lắc lư thân thể như cũ, giống như đang học tiên nữ nhảy múa vậy, rồi lại đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất, hai tay nắm lấy hai chân đưa vào trong miệng. Nhưng thân thể hắn cứng ngắc khó làm được vậy, nên lại ngã bổ ngửa ra mặt đất, trong miệng phát ra tiếng "a a a…"

Quyển 4

Đọc truyện chữ Full