Ngay trong tâm tính cực kỳ phức tạp bực này, trong lòng của Tiêu Nhạn Tuyết, từ lâu không thể tránh được bị khắc lên cái bóng của Lăng Thiên, khi mới rời khỏi Thừa Thiên, đó là một loại cảm giác như ruột gan thành đứt từng khúc.
Nguyên nhân chính là vì trong lòng có một phần lo lắng mờ mịt này, ôm ấp tình cảm vi diệu như thơ như mộng, như si như say này, mới làm cho Tiêu Nhạn Tuyết mơ màng vô tận, người kia, lúc đầu chính là trượng phu được chỉ phúc vi hôn của mình a! Mỗi khi nhớ tới điểm này, trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết luôn chua xót muốn chết, sầu bi cùng thẫn thờ vô tận vây quanh nàng. Đương nhiên, cũng chính là những tư tưởng phức tạp này, sau khi quyết định cho nàng dũng khí vô tận, một mình một người rời khỏi gia viên lớn lên từ nhỏ!
Luôn luôn cho tới nay, Tiêu Nhạn Tuyết biết mình là bảo bối của Tiêu Gia, mà mình cũng vì gia tộc làm ra cống hiến cực lớn, chung thân đại sự của mình, nên nắm giữ tại trong tay mình, nàng cũng luôn lấy điểm ấy mà tự ngạo; bởi vì, ngay mười hai năm trước, khi gia gia Tiêu Phong Hàn của mình phát hiện Lăng Thiên là một tên hoàn khố khó có thể cứu được, thậm chí không để ý tới tình nghĩa huynh đệ kết bái mấy chục năm giữa mình cùng gia chủ Lăng Gia, kiên quyết giải trừ hôn sự. Điều này làm cho Tiêu Nhạn Tuyết cảm giác được, mình là độc nhất vô nhị, ở trong mắt gia gia, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất. Tất cả cái khác, tại đây dưới một tiền đề này đều là không đáng nói tới.
Tiêu Nhạn Tuyết chưa từng có nghĩ đến, có một ngày, mình lại có thể hy sinh vì gia tộc. Hoặc là chuẩn xác mà nói, gia tộc muốn hi sinh mình, cần dùng mình đi đổi lấy thứ gì đó; thế nhưng, khi nàng ở dưới chòi nghỉ mát, chính tai nghe được hai người gia gia thương yêu nhất của mình làm ra quyết định dùng hôn nhân của mình đổi lấy một sự liên minh với Đông Phương Thế Gia cùng Đông Triệu, Tiêu Nhạn Tuyết đi tìm cha mẹ khóc lóc kể lể, nàng bướng bỉnh cho rằng, phụ mẫu của mình nhất định sẽ vì mình làm chủ, kết quả thì sao, mẫu thân nói cho nàng, nàng gả tới chỗ này, tuyệt không có bất cứ cái ủy khuất gì, phụ thân càng nói rõ ràng cho nàng, gia tộc ngươi làm như vậy, ngươi phải là cảm thấy có thể vì gia tộc xuất lực mà vui vẻ!
Nàng tuyệt vọng! Nàng đột nhiên cảm giác được, tại đây ở nơi mình từ nhỏ lớn lên cực độ quen thuộc này, lại có thể là đơn độc bất lực như vậy!
Chẳng lẽ ta chỉ là một công cụ? Từ trước là công cụ vì gia tộc kiếm tiền, bây giờ là công cụ trợ giúp gia tộc liên minh?!
Chẳng lẽ mình khi còn sống phải bị thiệt thòi như vậy sao?
Giá trị của ta ở đâu?!
Nếu là mình chưa gặp qua Lăng Thiên, không có biết được bản lĩnh siêu phàm kinh tài tuyệt diễn dưới một dáng hoàn khố của hắn, đối diện với an bài của gia tộc còn không đến mức mâu thuẫn như vậy; thế nhưng, sau khi gặp qua một vị kỳ tuyệt thế tài hoa, ngạo thị đương đại như vậy, Tiêu Nhạn Tuyết luôn luôn tự cho mình là rất cao làm sao cam tâm ủy thân cho một nhân vật tầm thường được chứ?
Vào thời khắc mờ mịt nhất, trong đêm không ngủ kia, dưới sự bàng hoàng cực độ, nàng mò lấy " Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc " trên cổ tay, đây là truyền gia chi bảo của Lăng Gia, cũng là tín vật của Lăng lão phu nhân lúc đầu đưa cho mình, đây là thứ mà chỉ con dâu của Lăng Gia mới có thể giữ!"Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc" đúng lúc đưa tới một phần thanh lương, trong lòng của nàng trong nháy mắt thanh minh, mà khuôn mặt của Lăng Thiên lại vào giờ khắc này, càng ngày càng rõ lên trong đầu của nàng. Có lẽ là, trên thế giới này, chỉ có hắn, chỉ có hắn có thể bảo hộ mình? Ta muốn đi tìm hắn! Ta muốn đi tìm hắn!
Ôm tuyệt vọng cùng mong muốn vô tận đi lên một đường cuối cùng, Tiêu Nhạn Tuyết suốt đêm rời khỏi gia viên của mình, dọc theo đường đi hóa trang tiềm hành, nhằm phía Thừa Thiên mà đến, nhưng, nàng còn chưa tới Thừa Thiên Thành, liền nghe được tin tức nói Lăng Thiên bị thái tử Bắc Ngụy Ngụy Thừa Bình mời ra Giang Sơn Lệnh Chủ truy sát! Điều này làm cho trong lòng tiểu cô nương thoáng cái lại hoàn toàn không còn chủ ý. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://
Lăng Thiên không ở Thừa Thiên, vậy mình đi có ích lợi gì? Cứ theo giao tình của một nhà Lăng lão phu nhân cùng gia gia của mình, sợ rằng mình chân trước tới Lăng Gia, chân sau sẽ bị tiễn trở lại.
Hơn nữa, mình có thể nói cái gì chứ, chẳng lẽ muốn nói, mình thích Lăng Thiên, phải gả chLăng Thiên sao? Cho dù song phương chưa giải trừ hôn ước, mình cũng làm sao có thể nói thế a!
Toàn bộ Lăng Gia, hoặc là cũng chỉ có một mình Lăng Thiên không có đem gia gia mình để vào trong mắt mà thôi, lại có thể nói, toàn bộ thiên hạ, còn chưa có người được vị Lăng Thiên công tử kia để trong mắt! Cũng chỉ có hắn, mới có thể không nhìn phong vân khắp bầu trời, làm theo ý mình, chuyên quyền độc đoán!
Tiêu Nhạn Tuyết lại kiên trì đợi vài ngày, rốt cục đi qua các loại thủ đoạn, mạo hiểm trước nguy cơ bại lộ thân phận, từ trong tay mật thám của Tiêu Gia biết được tin tức Lăng Thiên có thể đang nhằm Minh Ngọc Thành tiến tới. Tuy rằng không biết vì sao Lăng Thiên muốn đi tới chỗ cực độ nguy hiểm kia, nhưng Tiêu Nhạn Tuyết vẫn là làm việc nghĩa không được chùn bước đi tới Minh Ngọc Thành!
Thời điểm Tiêu Nhạn Tuyết vào thành, chỉ sớm hơn so với Lăng Thiên không tới hai canh giờ mà thôi. Trời không hề có mưa gió, Tiêu Nhạn Tuyết nào biết đâu rằng, ngay lúc mình đến, Minh Ngọc Thành đột nhiên xảy ra nhiều chuyện nghiêng trời lệch đất như vậy, dẫn đến Ngọc Gia giống như là dân cờ bạc thua đỏ mắt giống nhau, lục soát cấm nghiêm toàn thành, khua đao giết người càng như cơm bữa; Tiêu Nhạn Tuyết bị người từ trong khách điếm phát hiện, một đường trốn đến nơi đây, rốt cục bị bắt, càng suýt nữa chịu nhục.
Ngay khi nàng quá tuyệt vọng, cảm thấy không thể sống được nữa, lại ngoài ý muốn được người cứu, hơn nữa người cứu mình lại có thể chính là kẻ mình không tiếc gian khổ nghìn dặm đến đây tìm kiếm!
Hắn không làm sao cả, vào lúc mình bất lực nhất! Hắn lại cứu mình!
Hai lần!
Đột nhiên từ đại bi đến đại hỉ, từ tuyệt vọng cực độ đến tuyệt đối yên tâm trong cùng lúc, Tiêu Nhạn Tuyết rốt cục không chịu nổi thay đổi quá nhanh như vậy, rốt cục ngất đi!
Nhưng, ngay cả là hôn mê, cũng cảm giác được an tâm, cảm thấy hạnh phúc, bởi vì, Tiêu Nhạn Tuyết nhớ kỹ rất rõ ràng, cuối cùng, là ở trong lòng của hắn...
Cảm tạ an bài của trời xanh trong chốn u minh!
Duyên phận của một người cùng một người khác chính là thần kỳ như thế
Một hồi ngủ ngon!
Tiêu Nhạn Tuyết thư thái tỉnh lại, cảm giác tinh thần khôi phục sung túc như bình thường, trong lúc nhất thời lại phát hiện mình nằm ở trên giường ấm áp, ánh dương quang ấm áp từ trước cửa sổ chiếu nghiêng tiến đến, vừa lúc chiếu vào trên thân thể của nàng, ấm áp dào dạt thoải mái không nói nên lời.
Quan sát trên người một chút, quần áo cả người vẫn đang chỉnh tề mặc ở trên người, cổ áo bị xé cũng được che đi; xem đến nơi đây, trên mặt Tiêu Nhạn Tuyết như nổi lửa đỏ rực lên. Hắn... Hắn... Chẳng phải là nhìn thân thể của ta? Chiếm tiện nghi của ta?
Sau khi trải qua vô cùng nguy hiểm như vậy, vừa quan hệ đến chuyện danh tiết còn quan tọng hơn tính mệnh của nữ tử, phản ứng của Tiêu Nhạn Tuyết, cũng khác hẳn với nữ tử thông thường. Nàng lại có thể không còn một nửa điểm khiếp sợ, chỉ là thở dài một hơi thật sâu, ngồi dậy, hai tay ôm gối, khẽ vuốt Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc " trên cổ tay, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nhất thời vui, nhất thời buồn, nhất thời xấu hổ, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên trên mặt đỏ bừng một hồi, ưm một tiếng, nghiêng người, toàn bộ thân thể đều chui vào trong ổ chăn, đem cổ tay đeo "Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc" kia chôn thật sâu vào trong lòng.
"Két" một tiếng, cửa gỗ mở, một người đi đến, tiếp đó liền nghe được thanh âm của Lăng Thiên vang lên: "Tỉnh rồi? Tinh thần có khỏe không?"
Đầu phủ trong chăn giật giật, nhưng không có ra. Chỉ nhìn thấy hiện rõ một cánh tay ngọc lộ ra ngoài chăn lại đột nhiên căng thẳng, lại có thể nổi lên màu hồng nhàn nhạt.
Lăng Thiên ho khan một tiếng, nói: "Ta biết cô nương bị kinh hãi cực độ, nhưng khí trời nóng như vậy, Tiêu cô nương vẫn là không nên che đầu quá lâu mới tốt, nếu là che mãi bị rôm sảy cùng mẩn ngứa, vậy không hay."
"Ai cần ngươi lo!" Dưới chăn bông, truyền ra thanh âm rầu rĩ của Tiêu Nhạn Tuyết mang theo ý xấu hổ nồng đậm. Tiểu cô nương này mới phát hiện một cái vấn đề quan trọng: mình chính là vô danh vô phận, liền như thế xa tận thiên lý nghìn dặm tới tìm, nói rõ chính là tìm đến người ta, điều này... Mình phải dùng thân phận gì đối mặt với hắn? Hắn sẽ đối đãi mình ra làm sao? Sau đó lại nên làm cái gì
Nghĩ tới mấy vấn đề này, Tiêu Nhạn Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy cả người ngượng phát nóng lên. Hơn nữa, lúc đầu mình cũng là dưới giận dữ, dựa vào xung động nhất thời, liền chạy ra từ trong như vậy, hậu quả ra làm sao? Sau đó làm sao đối mặt với người nhà? Ở trước khi gặp được Lăng Thiên, trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết tràn đầy ý chỉ cần có thể tìm được Lăng Thiên, chỉ cần có thể thấy hắn bình yên vô sự, mình cũng đã cảm thấy mãn nguyện, thế nhưng bây giờ nguyện vọng này đã đạt thành, hắn quả nhiên không việc gì, nhưng mà liền không thể tránh lại nghĩ tới chuyện phiền lòng sau này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Hô" một chút, Lăng Thiên đem chăn che ở trên đầu của nàng vén lên, Tiêu Nhạn Tuyết thét một tiếng chói tai, duỗi tay gắt gao kéo lấy góc chăn, lại nghe được Lăng Thiên nói: "Tiêu cô nương nếu là không dịch dung, tự nhiên là quốc sắc thiên hương, thế nhưng bây giờ cũng là đen như mực, còn sợ xem sao?"
Tiêu Nhạn Tuyết hừ một tiếng, len lén giương mắt lên, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Lăng đại công tử có vô số tuyệt đại hồng nhan bồi tiếp trái phải, Nhạn Tuyết dung mạo bồ liễu bực này, tự nhiên là sẽ không được Lăng đại công tử để trong mắt rồi."
Lăng Thiên sửng sốt một chút, bật cười nói: "Ta đã tưởng qua ngày hôm nay, người nào đó cho dù không ba quỳ chín lạy tạ ơn đại ân cứu mạng,... ít nhất...cũng phải lấy lễ đối đãi, thế nào cũng không nghĩ tới lại có thể là giáo huấn một hồi; Tiêu cô nương quả nhiên là...mạnh mẽ! Thật là ngoài ý liệu của ta. Bội phục bội phục, gia giáo của Tiêu Gia quả nhiên là có một phong cách riêng."
Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt lên, trong lòng biết rõ quả nhiên là mình đuối lý, rồi lại nghĩ tới lo lắng của mình đối với "người xấu" này, không khỏi nói: "Gia giáo của Tiêu Gia làm sao, có quan hệ gì với ngươi chứ?" Nói xong câu đó, đột nhiên nghĩ đến quyết định của gia tộc đối với chính mình, không nhịn được trong lòng đau xót, nước mắt tuôn ra rơi xuống.
Lăng Thiên nơi nào biết tâm tư của giai nhân, hơi lắc đầu, bưng một chén nước đặt lên bàn, đưa cho nàng, dịu dàng nói: "Chả lẽ Tiêu Gia xảy ra chuyện gì sao?"
Chỉ một câu nói này, nhưng với Lăng Thiên mà nói, ngay cả thái độ dĩ vãng đối với Tiêu Nhạn Tuyết mà nói, cũng là dịu dàng hiếm có, phần thái độ hiếm thấy này, lại làm cho Tiêu Nhạn Tuyết lòng tràn đầy ủy khuất tựa hồ là tìm đượcphát tiết, không khỏi nước mắt rơi liên tục, đầu tiên là nhẹ nhàng nghẹn ngào, sau đó liền thấp giọng khóc, cuối cùng trực tiếp phi ra, nhào tới trong lòng Lăng Thiên, lên tiếng khóc lớn lên.
Một bên khóc, một bên đứt quãng đem nguyên do đầu đuôi câu chuyện nói một lần, đợi tới khi nói xong, nước mắt chảy ra từ quần áo trước ngực Lăng Thiên chảy xuống, lại có thể đã ướt nhẹp tới ống quần rồi...
Lăng Thiên thở dài một hơi, này lại là một cái đại phiền toái! Việc nhà của Tiêu Gia, lại có thể cũng rơi đến trên đầu mình! Còn ngại ta chưa đủ loạn sao?
Quyển 5