.
Là sao cơ" Rồi chợt bừng tỉnh. Chỉ cảm thấy mặt nóng như phát hỏa. "Ưm" một tiếng bưng kín khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chui tột vào trong lòng Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười hắc hắc. Đại chưởng không nặng không nhẹ vỗ lên kiều đồn của nàng vài cái. Rồi lại xoa xoa nắn nắn. Nhất thời Thủy Thiên Nhu lại đè nén thanh âm xuống mà than nhẹ một tiếng. Thân thể chợt run rẩy. Sóng mắt chợt mê
Lăng Thiên cảm thụ được sự mềm mại từ lòng bàn tay, gần như cảm giác ấy xộc thẳng lên đầu. Cố nén xung động muốn "xử tử" mỹ nữ trước mặt này. Hít một hơi thật sau. Buông nàng xuống.
Không phải không muốn. Mà thực sự là không thể muốn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lê Tuyết, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhạn ở cách nơi này không xa. Vạn nhất ba người đó ngứa chân tùy tiện qua đây. Chộp được một màn này. Bộ dạng như ba bình dấm chua. Lăng Thiên thực sự là nuốt không trôi.
Hơn nữa. Lúc này trong thời điểm mấu chốt này quả thực không phải là thời gian thích hợp.
Nếu muốn hạnh phúc. Thì phải có dự định lâu dài. Trong đầu Lăng Thiên tự an ủi mình một câu. Vốn dĩ đang cuộn trào mãnh liệt, tiểu Lăng công tử cũng phải lặng lẽ lui quân.
"Mấy ngày tới muội cần phải chăm sóc thân thể mình cho tốt. Chưa biết chừng sẽ lên đường ngay. Về phần kiến tạo biệt viện của Thủy gia ở Thừa Thiên. Hoàn toàn có thể yên tâm. Nhất quyết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc tán loạn của Thủy Thiên Nhu. Ôn nhu nói. Toàn thân Thủy Thiên Nhu tựa như không xương, dựa vào ghế nằm khẽ vâng một tiếng. Nàng cũng không giống như Lăng Thiên sớm đã "lịch lãm". Người ta vẫn còn là một đại cô nương chưa lập gia thất. cho dù là hôn môi như vừa rồi. Vẫn còn là nụ hôn đầu tiên của Thủy Thiên Nhu. Đến lúc này vẫn còn chìm đắm trong cảm giác lâng lâng như đang cưỡi mây đạp gió. Ý nghĩ đến bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Lăng Thiên nói cái gì thì nàng ưng thuận cái đó. Gần như hoàn toàn không có khả năng suy xét. Bằng không lấy tài trí của Thủy đại tiểu thư, sao có thể hỏi một câu ngây ngốc như vậy?
Nhìn dáng dấp của Thủy Thiên Nhu như đang làm mơ lại như đang bay bổng. Trong lòng Lăng Thiên vui vẻ. Nhẹ nhàng ôm vai nàng nói chuyện một hồi lâu. Cuối cùng mới đi ra cửa.
Lăng Thiên đã rời đi một lúc lâu. Tâm tình tán loạn của Thiên Nhu mới chậm rãi quy tụ, chậm rãi nhưos lại xem vừa rồi xảy ra chuyện gì. Ngẫm nghĩ một lát. Sắc mặt càng ngày càng đỏ. Đột nhiên ưm một tiếng, bưng mặt ngã xuống giường. kéo chăn bông, che kín thân hình. Hôm nay mình sao thế nhỉ. Thật xấu hổ quá đi.
Lăng Thiên đi ra ngoài cửa, khẽ than, thở dài. Đối với chuyện ở đại lục Thiên hắn thật sự có chút chủ ý bất định. Thời gian còn chưa đến một năm. Chính là nhất giáp chi chiến sau mươi năm một lần của hai nhà Thủy, Ngọc. Hiện nay Lăng Thiên lo lắng chính là, rốt cuộc là trước nhất chi chiến tốt hơn? Hay là sau nhất giáp chi chiến? Tuy rằng cái gọi là nhất giáp chi chiến đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nếu trước nhất giáp chi chiến đi đến đại lục Thiên Phong lợi dụng Thủy gia hiện tại rao ra cục diện hỗn loạn, mượn lực cường thế của Thuận thiên Minh, tiến hành kế hoạch của mình. Thì với tình hình tâm tán của người Thủy gia hiện tại, cho dù là thực tực tích súc gần ngànn ăm qua vẫn cự kỳ cường đại, nhưng nếu muốn đạt được mục đích của mình e rằng vẫn phải trả một cái giá phi thường khổng lồ. Mà cái giá này, Lăng Thiên không muốn phải chi trả một chút nào.
Nhưng nếu đợi sau khi nhất giáp chi chiến kết thúc, cố nhiên nguyên khí của Thủy gia sẽ tổn hao nặng nề nhưng vô luận là chi trưởng hay chi thứ, trong nhất giáp chi chiến lấy được ưu thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến việc Thủy gia thay đổi triều đại. Tới lúc đó, toàn bộ nội loạn của Thủy gia ngược lại rất dễ giải quyết. Cố điều là ôm một đám người giống như thiết bản vừa mới được đúc ra tin rằng cũng không nhìn thấy có chỗ nào dễ thu thập.
Thủy Thiên Nhu thượng vị càng thêm khó khăn.
Lắc đầu, trong lòng Lăng Thiên cảm thấy thật khó mà lựa chọn. Trầm tư, hắn chậm rãi đi vào trong mật thất. Việc này, thôi thì cứ đợi sau khi tiêu độc cho Ngọc Băng Nhạn xong rồi hãy nói.
"Chuẩn bị thế nào rồi? " Lăng Thiên vừa vào cửa. Liền nghiêm trang hỏi. Khiến cho ba vị đại mỹ nữ vô cùng hoảng sợ. Hoàn toàn không biết vì sao khẩu khí lúc này của Lăng Thiên lại nghiêm túc như vậy.
Các nàng đâu có biết. Đây là vì Lăng Thiên có tật giật mình mà đến, cho nên mới tiên phát chế nhân.
"Hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho dù hiện tại bắt đầu ngay cũng có thể được." Lê Tuyết nghi hoặc nhìn Lăng Thiên. Quan sát từ trên xuống dưới. Nữ nhân xinh đẹp này hiểu Lăng Thiên rõ nhất. Lăng Thiên tiên phát chế nhân có thể hù dọa được Lăng Thần và NGọc Băng Nhạn, nhưng không có cách nào nắm giữ được nàng. Nàng biết Lăng Thiên tất có cái gì đó cổ quái. Nhưng cũng không vạch trần hắn.
"Chưa thể bắt đầu ngay được đâu." Vẻ mặt của Lăng Thiên bình tĩnh: "Muội nói muội đã chuẩn bị tốt rồi vậy nhìn cái này chút đi. Xem có thể dùng đến trong lúc khu độc hay không? " Lăng Thiên lật bàn tay. Trong lòng bàn tay hắn chợt hiện ra một vật tròn tròn nhẵn nhụi to bằng quả trứng ngỗng. Mềm mại lùng bùng. Bên trong không ngờ phát ra ánh huynh quang nhàn nhạt. Một hương thơm ngát vô danh tràn ngập khắp trong thạch thất.
"Thực là nội đan ư? " Sắc mặt Lê Tuyết nhất thời trở lên trịnh trọng. Đối với thứ này. Nàng còn quen thuộc hơn Lăng thiên nhiều. Gần như là trong nháy măt Lăng Thiên xuất ra. Nàng cũng đã nhận ra. Thực sự là một viên nội đan. Không khỏi càng thêm hoảng sợ. Lê Tuyết trăm vạn lần cũng không nghĩ đến. Ở thế giới này, lại cũng có thể có thần thú ngưng kết nội đan.
"Chính là nội đan của Lân Giáp Long. Chủ thuần dương." Lăng Thiên nâng nội đan lên, nói: "Muội xem, có thể dùng được không? Phải dùng nó như thế nào? Vận dụng cái thứ này huynh không bằng muội. Thỉnh muội chỉ giáo cho."
"Lân Giáp Long." Lê Tuyết trút ra một ngụm lãnh khí. Đưa tay đón lấy. Vô cùng cẩn thận cầm trong tay như là trân bảo. Tỉ mỉ quan sát một lần. Không khỏi biến sắc. "Nội đan đã có phân nửa trở thành thể rắn. Thế này nó phải có ngàn năm đạo hạnh. Đây....đây là nội đan của Lân Giáp Long gần hóa rồng rồi. Huynh, huynh...Lấy công lực của huynh. Sao có khả năng giết chết thứ này? Ngàn vạn lần đừng nói với muội là huynh giết được nó nhé. Muội không tin đâu. Tin rằng cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng tuyệt đối không làm được"
Lăng Thiên cười khổ một tiếng. Liền biết rằng nha đầu này muốn thương tổn bản thân mình. Sờ sờ mũi, nói: "Theo kết quả mà nói, quả thực có thể nói là bị ta giết chết. Tuy rằng là đụng phải đại vận từ trên trời rơi xuống. Khi trước vì muốn ngăn sông huynh đã cho nổ cả một ngọn núi. Kết quả là cả ngọn núi sụp xuống. Thật vừa khéo đập chết cái thứ cứng rắn này. Coi như là huynh kiếm được một cái tiện nghi đi. Kết quả, thế là thuận lợi thu được vật đó."
"Thuận lợi thu được? còn những thứ tốt khác nữa sao? Mau giao nó ra đây." Lê Tuyết trừng mắt. Bàn tay nhỏ bé trắng bóc đã đưa đến phía dưới mũi Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười khổ không thôi.
Không phải là hắn không muốn giao ra. Vấn đề là. Giao như thế nào? Lớp da của Lân Giáp Long có thể chế tạo nhuyễn giáp. Điểm ấy cũng đủ hài lòng rồi. Nội đan chỉ cần người biết hàng là đương nhiên có thể phân ra dùng. Nhưng vấn đề là, hai khỏa con ngươi của Lân Giáp Long đều là trân bảo cực kỳ hiếm có của thế gian. Là dạ minh châu đó nha. Đáng tiếc chỉ có hai khỏa, mà trước mặt mình có ba nữ nhân, cho ai, không cho ai đây?
"Cầm đến đây đi." Ở bên cạnh, Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan nhìn bộ dạng đau khổ của Lăng Thiên, nhìn nhau, không khỏi cùng cười duyên. Thế là, lại là hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn chìa đến dưới mũi Lăng Thiên.
"Hừ, hừ, nội đan thế này, Lân Giáp Long phải tu luyện đến mức nào mới có. Hai con ngươi của nó chắc chắn là dạ minh châu tối thượng nha. Đâu rồi? Nhanh giao ra đây cho muội. Sao, chẳng lẽ tặng cho người ta rồi ư? Thảo nào vừa mới có bộ dạng có tật giật mình." Tư thế của Lê Tuyết như chủ nợ đến cửa.
Trên chóp mũi của Lăng Thiên rời châu, chật vật móc ra hai khỏa dạ minh châu to bằng cỡ quả trứng ngỗng. Gần như cấp bách ném vào trong tay Lê Tuyết, hấp tấp nói: "Vậy mà gọi là có tật giật mình sao? Cho muội cả hai khỏa luôn đó. Muội xem rồi phân thế nào thì phân đi. Huynh không có ý kiến." Dạ minh châu vừa tặng ra. Nhất thời dễ dàng hơn rất nhiều, cười hắc hắc hai tiếng.
Hai khỏa dạ minh châu vừa xuất hiệnu, nhất thời giữa thạch thất tràn ngập một tầng hào quang nhàn nhạt. Trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã: Không nhiễm một hạt bụi. Hai khỏa dạ minh châu lẳng lẳng nằm trong tay Lê Tuyết không ngừng tản ra ánh sáng như mộng như ảo.
Oa! Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan đồng loạt kinh hỉ mà kêu lên. Nữ hài tử với những loại kỳ trân dị bảo như thế này gần như đều rất khó cưỡng chế sự yêu thích. Vô luận tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc hay kỳ nữ hai kiếp đều không ngoại lệ. Vừa nhìn thấy hai khỏa dạ minh châu này. Ánh mắt hai người Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần lập tức sáng ngời.
Lê Tuyết cũng ngây dại.
Thông tuệ như nàng trong nháy mắt sáng tỏ, địa tô mà mình hao hết tâm tư mới thu được, không ngờ lại thành ra không thể đoạt lấy.
Chỉ có hai khỏa, làm sao mà phân chia. Chỗ này có ba người, lại còn Tiêu Nhạn Tuyết, Thủy Thiên Nhu. Nghe nói trong phủ còn có một vị tỷ tỷ của Lăng Thiên. Lê Tuyết rên rỉ một tiếng: "Lẽ nào cầm đao chém ra? "
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc ý thức được điểm xấu hổ ấy. Liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng lùi lại
"Muội mặc kệ nha." Lê Tuyết cuống quýt tựa hồ đang cầm khối sắt đỏ rực trên tay, không buông ra sẽ bị bỏng. Luống cuống ném trở lại cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên vội vàng tiếp lấy. Vẻ mặt bất đắc dĩ: "Huynh đã nói huynh không có ý kiến. Muội nói huynh làm sao bây giờ? "
Tam nữ nhất thời trầm mặc. Hiển nhiên đều rất muốn. Nhưng cũng không dám mở miệng. Rõ ràng là để cho Lăng Thiên tựa mình lựa chọn. Muốn nhìn xem rốt cục người này sẽ chọn ai?
Quyển 6