Khi nhìn thấy một bóng người núp ở phía sau đám đông, Lăng Thiên bỗng kinh ngạc trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn Lăng Kiếm, tiếp đó
lại quay ra nhìn, bộ dạng dường như có chút không tin vào mắt mình. Hồi lâu mới hỏi một cách không chắc chắn: "Ngươi là…Ngũ Linh?".
Lập tức 49 người còn lại cười ầm lên.
Người đó vất vả cật lực chen ra khỏi đám người, trên mặt tràn đầy nét xấu hổ: Lăng Ngũ Linh bái kiến công tử".
Lăng Thiên há hốc mồm, hồi lâu mà vẫn không khép lại được, rồi hắn ca ngợi, nói: "Ngũ Linh a, công tử vốn dĩ cho rằng trên đời này đã
không còn việc gì có thể làm cho ta cảm thấy bất ngờ nữa rồi, không ngờ chính ngươi, lại cho ta một sự ngạc nhiên lớn".
Lăng Ngũ Linh đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống.
Không thấy thì không biết, thấy rồi giật cả nẩy. Căn cứ theo kết quả đo bằng mắt của Lê Tuyết, tên Lăng Ngũ Linh này đã sắp đạt đến
trọng tải của vận động viên sumo của nước nào đó, cho dù là hắn đứng đó không động đậy, chỉ là thở mạnh một cái thôi, cũng thấy toàn
thân hắn sóng sau xô sóng trước, quả thật là quá béo!
Đặc biệt là hắn còn không phải là cao lắm, đo ra thì chắc cũng không đến 1.70m, thế nhưng độ rộng của chiều ngang và độ cao về chiều
dọc lại là tương đương nhau, cái bụng phệ của hắn sắp không chống đỡ được, cụp hẳn xuống dưới, gần như là đến đầu gối. Chả trách
Lăng Thiên cảm thấy kinh ngạc. Năm năm trước khi Lăng Ngũ Linh rời khỏi biệt viện, cân nặng của hắn nhiều lắm cũng không nhiều hơn
50 cân, nhưng hiện nay nhìn vào có lẽ 150 cân là còn ít! Lăng Thiên rất khó lí giải, một người làm sao có thể trong thời gian năm năm ngắn
ngủi, tăng được cân nặng lên gấp hơn 3 lần?
"Công tử, thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết sao lại như vậy". Lăng Ngũ Linh vẻ mặt cam chịu: "Năm đó sau khi chia tay với các huynh
đệ, thuộc hạ vừa ra ngoài liền mắc một trận ốm thập tử nhất sinh, sau khi khỏi bệnh, thịt mỡ toàn thân bỗng tự nhiên nhiều ra như thế này,
cái này…chỉ sợ là uống cốc nước nó cũng sẽ nhiều thêm vậy". Hơn 40 người khác đều cười đếnđứng thẳng người được.
Lăng Trì trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, đứng ra, hỏi: "Vậy thì ta chỉ cảm thấy một chuyện kì lạ, những cái khác ta không cảm thấy lạ".
Lăng Ngũ Linh gãi gãi đầu, trên mặt, trên người những thớ thịt mỡ nhấp nhô, hỏi: "Chuyện gì vậy?". Lăng Trì khẽ trau mày, làm vẻ mặt
không hiểu gì cả, hỏi: "Cái bụng của ngươi phệ xuống, chặn hết cả cái ấy của ngươi, vậy lúc ngươi đi tiểu thì làm thế nào? Chẳng nhẽ phải
dùng hai tay xách bụng lên trước rồi mới giải quyết?".
Lập tức một trận cười lớn vang lên. Lăng Thần và Lê Tuyết đồng thời hừm một tiếng, rồi cũng không nhịn được cười khúc khích.
Lăng Ngũ Linh mặt đỏ tím tái, sự suy đoán trong lúc vô ý của Lăng Trì lại chính là đã đoán đúng một cách chuẩn xác, mỗi lần đi tiểu, đúng
là phải theo trình tự giống như là Lăng Trì đã nói.
Lăng Kiếm không cười, hắn trức giận hằm hè nhìn Lăng Ngũ Linh một cái, nói: "Sau khi xong việc đến biệt viện, ta giảm béo cho ngươi,
cứ tiếp tục béo lên nữa, bụng sắp chạm đất đến nơi rồi!".
Nói rồi Lăng Kiếm nhìn đám đông, nói: "Mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên huynh đệ chúng ta tụ họp lại với nhau để cùng làm nhiệm
vụ, lần hành động này, không được phép có chút sơ xuất nào, mọi người đều nghe rõ chưa?".
Đám đông đồng thanh hô "rõ".
Tiếp đó, Lăng Kiếm liền bắt đầu điều phái sắp xếp nhân lực, đọc đến tên ai người đấy tự động bước ra, loáng cái xắp xếp hoàn tất, chỉ
còn lại một mình Lăng Ngũ Linh, hắn sốt ruột hỏi: "Lăng ca, còn đệ thì sao? Đệ làm gì?".
?" Lăng Kiếm nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi trông nhà!".
"Tại sao lại để đệ trông nhà?" Lăng Ngũ Linh có chút nhớn nhác, người béo một chút bị cười một trận thì cũng chả sao, không ngờ đến
hành động cũng không được tham gia.
"Ngươi cũng đi? Chúng ta không nói cái gì khác, ngươi hiện nay có thể nhảy lên nóc nhà không? Nóc nhà như thế nào mới có thể chịu
được sức nặng của ngươi, có lẽ cách đến mười mấy dặm ngươi đã có thể làm cho cả nhà người ta rung lên mà sập, vậy thì còn bí mật cái
quái gì! ". Lăng Kiếm không hề khách sáo, quát: "Ngươi nhìn ngươi hiện nay lúc chạy có khác gì con voi không?" Lăng Ngũ Linh bị nói
đúng chỗ yếu hại, cụp đầu xuống. Lăng Kiếm nhìn về phía những người khác, hỏi: "Đều rõ hết cả rồi chứ?". "Rõ rồi!". Cả đám đồng thanh
nói.
Lần này Lăng Thiên tuy là có tham gia hành động, nhưng tất cả mọi việc đều là do Lăng Kiếm toàn quyền phụ trách, xét cho cùng, sau khi
đế quốc Thần Châu được thành lập, biệt viện Lăng Phủ lớn như vậy, ngoài Lăng Kiếm ra, ai cũng không thể tiếp quản được. Mà giao cho
người khác, Lăng Thiên cũng tuyệt đối sẽ không yên tâm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Công tử còn có chỉ thị gì khác không?". Lăng Kiếm cúi người hỏi.
"Không còn, rất tốt". Lăng Thiên gật đầu, nói.
"Nếu đã như vậy, xuất phát!". Lăng Kiếm xoay người lại, trực tiếp hạ lệnh, 49 người hai người một nhóm, nối đuôi nhau biến mất.
Lăng Thiên chầm chậm bước đến trước Lăng Ngũ Linh, tỉ mỉ nhìn hắn, an ủi nói: "Ngũ Linh, béo quá độ thực ra cũng là một loại bệnh,
điều này không phải là lỗi của ngươi. Sau khitrở về, ta sẽ kê thực đơn ăn kiêng cho ngươi, sau đó ngươi rèn luyện giảm béo với Lăng
Kiếm một thời gian, thể hình như thế này, vẫn có hi vọng hồi phục được một chút".
"Thật vậy sao?" Lăng Ngũ Linh vốn dĩ có chút chán nản. Nghe thấy Lăng Thiên nói vậy liền sáng ngời hai mắt. Đối với một kẻ từng làm sát
thủ như hắn mà nói, cái thân người toàn mỡ này chính là nỗi đau khổ lớn nhất trong lòng hắn, đến nay nghe nói có hi vọng hồi phục được,
lập tức giống như chết đuối vớ được sợi dây cứu mạng.
"Là thật!". Lăng Thiên gật đầu khẳng định: "Có điều, chắc chắn là phải chịu khổ một chút".
"Công tử, thuộc hạ không sợ chịu khổ, chỉ cần có thể giảm được cái thân béo ục ịch này, thuộc hạ thế nào cũng không sợ". Lăng Ngũ Linh
kích động đến mức những miếng thịt mỡ trên người hắn lắc rung giống như đang nhảy múa vậy, hai má phúng phính, cái bụng lắc lư như có
lắp lò xo ở bên trong vậy.
Lăng Thiên nhìn mà thấy ghê người, vỗ vỗ vai hắn một cái, đem theo Lăng Thần và Lê Tuyết lao vút đi.
Ra khỏi biệt viện, Lăng Thiên quay đầu lại hỏi: "Có chắc chắn không?". Lê Tuyết trau mày, nói: "Nếu như muốn hồi phục lại thể hình vốn
có thì tuyệt đối là không thể được! Có điều, có hiệu quả là được rồi, mà tin chắc là hiệu quả sẽ rất rõ ràng".
Lăng Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt!".
Sắc hoàng hôn mù mịt, trên khoảng đất rộng phía trước. Một thôn trang xuất hiện ngay trong tầm mắt, sắc chiều bao phủ quanh thôn trang,
vốn dĩ đây phải là một bức tranh cảnh chiều tà của một thôn làng bình yên, nhưng hiện nay trong mắt của những người đang nhìn về nó, th
nhìn thế nào cũng thấy nó được bao phủ bởi một lớp âm khí dầy đặc!
Tất cả có 52 cao thủ thượng thừa, trong đó có cả Lăng Thiên, Lê Tuyết, Lăng Thần, Lăng Kiếm cùng nhau tham gia lần hành động này!
Đầu tiên chưa nói đến thực lực của cao thủ tuyệt đỉnh đương thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay như Lăng Thiên, kể cả là những người
khác, những người này trong những năm này nhiều lần rèn luyện trải qua bao sóng gió ở bên ngoài, bất kì người nào cũng đều là các cao
thủ tuyệt đỉnh! Lần hành động này cũng là lần ra tay lớn nhất của Lăng Thiên tính đến thời điểm ngày hôm nay!
Lăng Thiên, Lê Tuyết, Lăng Thần, Lăng Kiếm, lại cộng thêm Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì, sau đó nữa là hơn 40
vị huynh đệ khác, đội hình có thể được gọi là không thể bị đánh bại này, Lăng Thiên thậm chí còn dám đảm bảo kể cả là đối phó với Vô
Thượng Thiên có Tống Quân Thiên Lí trong đó, cũng có thể giành được chiến thắng!
Ngày hôm nay đội quân như thế này được dùng ở đây, xác xác thực thực chính là giết gà dùng dao mổ trâu! Có điều nếu như muốn không
để tên nào chạy thoát, không làm kinh động đến bất kì ai khác, thì trên đời này, cũng chỉ duy nhất có lực lượng như thế này mới có thể làm
được! Lăng Thiên rất tự tin, ngoài lực lượng được tập hợp này của mình, trên thế gian này chắc chắn không có thế lực thứ hai có lần hành
động như thế này, thế là Lăng Thiên đặt tên cho lần hành động này là kế hoạch dao mổ trâu! Sắc trời đêm dần dần buông xuống, trong
thông trang cũng chốc chốc truyền ra những tiếng ngáy vô cùng nhỏ. Những bóng đen xuất hiện liên tục để tuần tra ban đêm cũng không
thấy bóng dáng
Thời cơ đã đến!
Lăng Thiên hạ lênh một tiếng, 52 người chia thành 10 đội nhỏ, mỗi đội năm người, lợi dụng lúc trời nhá nhem tối, nhanh như chớp giật lẩn
vào trong thôn, bắt đầu từ vòng ngoài cùng, triển khai trận càn quét, chỉ cần là người trong thôn thì đều là kẻ địch. Không cần thiết phải
phân biệt, cũng không cần phải lưu tình!
Cảnh cửa gỗ được mở ra, không có tiếng động gì vang lên, then cửa phía sau đã biến thành mạt gỗ sau khoảnh khắc vừa nãy, rơi lả tả ở
bên cạnh cửa, thân người của Lăng Thiên giống như hồn ma luồn vào, 4 người trong phòng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn lao vút
đến, điểm huyệt đạo, 4 người vốn dĩ nằm trên giường lúc này nằm im bất động như cương thi.
Không dừng lại, Lăng Thiên xoay người vọt ra cửa, tiến đến nhà tiếp theo.
Cảnh ở trên không ngừng được diễn đi diễn lại, kinh dị đến mức ngoài tiếng ngáy mất đi, thì không có sự khác biệt gì với khung cảnh yên
tĩnh trước đó!
Mấy nhóm khác cũng đều hành động với cách làm như vậy, mười nhóm nhỏ triển khai hình thức rải thảm tìm kiếm vào phía trong, trên
đường tiến không hề để lọt một nhà nào, đang hoàn thành được hơn một nửa, mà không hề có một tiếng động nào được phát ra!
Ngoài việc không thể so sánh với Lăng Thiên về phương diện tốc độ ra, những phương diện khác hầu như không có chút kém cạnh!
Nếu như nói Lăng Thiên như hồn ma, thì những người khác ít nhất cũng phải là u linh bóng tối! Tất cả đều được thực hiện trong sự im ắng
đến
Từng bóng ma áo đen xuyên qua xuyên lại, nhưng ai cũng dường như hòa thành một thể với bóng đêm. Nhiều người cùng lúc hành động
như vậy mà đến những tiếng quần áo ma sát với không khí cũng không có, giữa đôi bên không hề có sự xung đột, cũng không lặp lại, mỗi
người thực hiện nhiệm vụ của riêng mình, không để sót bất kì chỗ nào!
Chỉ nói đến sự hiểu ngầm ăn ý không cần nói ra thành lời này cũng đã là cảnh giới mà vô số võ giả cùng nhau cộng hành cả đời cũng chưa
chắc đã đạt đến được!
Gật đầu một cách hài lòng, Lăng Thiên vọt người lên cao, bay qua bầu trời đêm, giống như một con đại bàng lao về phía căn nhà ngói ở
giữa.
Đồng thời với lúc này, Lăng Thần và Lê Tuyết hai nàng cũng từ hai hướng khác nhau đang lao vút đến, mục tiêu của ba người là giống
nhau.
Một luồng sát khí kinh người lóe lên, Lăng Kiếm áo đen kiếm đen, cả người màu đen lao vào trong phòng như thần chết giáng thế! Thân
người hắn lao vút trên không, giống như một mũi tên nhọn lao vút đi trong không trung, phát ra những tiếng rít vang lên như muốn xé xách
bầu không khí mà nó đi qua!
Lăng Kiếm tiến vào, cái luồng sát khí của tuyệt thế sát thủ mà hắn mang theo lan tỏa khắp nơi, cả màn đêm đột nhiên càng thêm đáng sợ,
giống như thần chết đang đến gần!
Sát khí ngùn ngụt bốc lên!
Quyển 7