Bạn bè... Ban đầu thời gian niên thiếu, bởi vì vô cùng nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể yên lặng làm bạn bên cạnh cô, nhưng khi đó, thật ra thì trong lòng anh, cho tới bây giờ đều không muốn làm bạn với cô.
Sau lại anh biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, anh liền suy nghĩ, mình và cô không có gặp nhau, hoặc giả là quên mất cô, nhưng đợi đến khi anh và cô càng lúc càng xa, anh mới phát hiện, rốt cuộc cuộc sống tối tăm thế nào, khi đó, anh hi vọng, mình có thể có một lý do có thể đến gần cô, dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy, anh cũng thỏa mãn, nhưng chỉ là nguyện vọng hèn mọn như vậy, cũng không cách nào thực hiện, cuối cùng hai người cứ thành người lạ như vậy.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc bị tai nạn giao thông, anh và cô giống như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.
Nhưng hôm nay Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc...
Nếu như kết quả cuối cùng, là cô cùng với Hứa Gia Mộc, như vậy anh bằng lòng biến tình yêu của mình thành bí mật không thể nói, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, làm một người bạn, lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề, có thể giúp cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô...
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, gương mặt nhanh chóng nhìn về phía Kiều An Hảo đang dựa vào bả vai của mình, giọng nói lành lạnh: "Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?"
Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?
Kiều An Hảo nghĩ đi nghĩ lại lời này, mới hoàn toàn hiểu được ý anh là gì, tâm trạng cũng bị dẫn dắt, nhất thời trở về nơi xa, giống như uống một viên thuốc an thần, đồng ý với Lục Cẩn Niên, khẳng định "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng, chúng ta vẫn luôn là bạn bè."
Đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, cố gắng hết sức muốn làm một nửa của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian trôi qua, bởi vì mất đi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì yêu quá sâu nặng, cho nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là Thượng đế đã ban cho quà tặng.
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cõng Kiều An Hảo, đi qua một mảng đèn xanh lờ mờ, lúc đến gần Cẩm Tú viên, trong sân có một cây hoa quế, lúc này hoa quế bắt đầu nở, mùi thơm khắp nơi.
Kiều An Hảo nằm ở trên lưng Lục Cẩn Niên, ngửi mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Bước chân Lục Cẩn Niên cố ý chầm chậm, giống như muốn kéo dài giây phút tốt đẹp này thành vô hạn.
Đi ngang qua một biển , Kiều An Hảo thấy phía trên lời có hai chữ "Bảy năm" này, sau đó nhớ tới trước lúc mình nhận được điện thoại của bệnh viện, cũng muốn hỏi Lục Cẩn Niên một chuyện, vì vậy suy nghĩ dò xét, mở miệng lần nữa phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: "Lục Cẩn Niên, lúc nãy trên xe, anh nói với tôi, anh tặng tôi bảy món quà sinh nhật, anh còn nhớ bảy món quà đó là gì không?"
Tặng cô một món quà, đều tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao anh không biết?
Lục Cẩn Niên lại làm bộ như không nhớ, hỏi: "Là quà gì?"
Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó từ từ kể ra: "Lớp mười một, là một hộp âm nhạc."
Hộp âm nhạc đó không đắt, chỉ hơn một trăm đồng, đó là lần đầu tiên anh đi tham gia sinh nhật của cô, thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng các xa xỉ, đáy lòng cực kỳ thất vọng.