Lục Cẩn Niên nhìn nụ cười của Kiều An Hảo, đáy lòng hiện lên một loại thỏa mãn và hạnh phúc chưa bao giờ có, anh nghĩ trên đời này điều đẹp nhất, chính là như vậy, dù bạn bận rộn công việc có bao nhiêu buồn phiền mệt mỏi, nhưng có thể thấy người bạn yêu, cười ấm áp như vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm đường nét mềm mại trên mặt Kiều An Hảo, nhìn một lúc lâu, mới mở to hai mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đói bụng không?"
"Cũng đói." Một tiếng trước đúng là rất đói, nhưng mà bây giờ cơn đói cũng qua, cho nên cũng bình thường.
Lục Cẩn Niên cầm chìa khóa xe và ví tiền trên khay trà: "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."
-
Đúng là Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo đi ăn món ngon, nhà hàng Bạch gia ở Bắc Kinh, phải đóng phí hội viên, cộng thêm hai mươi phần trăm phí phục vụ, nghe nói vào Bạch gia rất nghiêm ngặt, muốn tới nơi này ăn cơm, không đơn thuần là có tiền là có thể giải quyết, còn nghe nói nữ phục vụ, so với các cô gái trong hộp đêm "Nhân gian bầu trời" lớn nhất trong Bắc Kinh còn yêu cầu cao hơn.
Kiều An Hảo cũng chỉ nghe người ta bàn về nhà hàng hàng Bạch gia, vẫn luôn không có thể có cơ hội tới một lần, bây giờ tới đây, quả thật giống như những lời kể, hội phí một năm cũng mất 70 đồng, còn không bao gồm giá cả dùng cơm, trên những cây cột trong nhà hàng đều là tên rượu, về phần những người phục vụ, mặc trang phục thời Thanh, dáng người nhanh nhẹn, dáng vẻ thùy mị, quả thật là một nơi đáng để thưởng thức.
Thẳng thắn mà nói, nhà hàng Bạch gia không phải là một nơi xa hoa, thức ăn cũng rất đẹp và ngon, nhưng cũng không có thể coi như là cực phẩm, so sánh giá cả, có vẻ có hơi không đáng giá.
Nhưng mà không tính chuyện giá cả, Kiều An Hảo cảm thấy bữa cơm này rất vui vẻ.
Đi từ nhà hàng Bạch gia ra ngoài, bóng đêm đã sâu, cả thành phố đã lâm vào một mảnh sáng chói trong ánh đèn.
Lục Cẩn Niên lái xe chở Kiều An Hảo, bay vút trên đường phố, trở về đoàn phim.
Kiều An Hảo không muốn tách ra với Lục Cẩn Niên, đợi đến lúc xe dừng hẳn, Lục Cẩn Niên cũng tắt máy, cô mới không bằng lòng cởi thắt lưng an toàn, thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa xe ra xuống xe, mới chậm rãi xuống xe.
Hai người vai sóng vai đi vào khách sạn, phục vụ nhấn thang máy, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi vào, lúc Lục Cẩn Niên chọn tầng, thuận tay nhấn số tầng của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn con số màu đỏ hiện trên thang máy, từng bước từng bước nhảy, rất nhanh đã đến tầng của mình, cửa thang máy mở ra, cô mang theo một tia nuối tiếc tạm biệt Lục Cẩn Niên: "Em đi trước."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, nói một tiếng: "Ngủ ngon."
Kiều An Hảo tiếp tục đứng một lát trong thang máy, mãi cho đến khi tiếng thang máy vang lên báo động, Kiều An Hảo mới vội vàng cất bước đi ra khỏi thang máy, cô đang chuẩn bị xoay người vẫy tay với Lục Cẩn Niên sau lưng, nói tiếng tạm biệt, cửa thang máy cũng đã đóng.
Lục Cẩn Niên vừa về tới phòng trong khách sạn, liền cởi cà vạt, cởi quần áo, đang chuẩn bị vào phòng tắm, lại nhận được Kiều An Hảo gởi tin nhắn: "Cảm ơn tối nay anh đã một bữa ăn ngon."
Một tay Lục Cẩn Niên mở nút áo chậm lại, một tay khác nhanh chóng gõ trên điện thoại, một câu "Không cần quá khách khí" rồi gửi đi.
Kiều An Hảo rất nhanh gửi lại cho anh một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại gửi một câu: "Em đi tắm, ngủ ngon."