Rõ ràng lúc nãy còn đang tốt đẹp, sao lại rơi nước mắt, trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên hốt hoảng: "Kiều Kiều..."
"Tại sao anh nhảy xuống?" Lời Lục Cẩn Niên cũng còn chưa nói hết, Kiều An Hảo bất chợt khóc rồi hỏi.
Sau khi bật thốt chất vấn, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được trong lồng ngực mình, ầm ầm sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này tới bây giờ, cô hết sức đè nén loại tâm tình đó, hôm nay tùy tiện bộc phát ra.
Cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, có vẻ có chút kích động, môi của cô múi run rẩy, tiếp tục đem mới vừa lời của, một chữ một cái lập lại một lần: "Lục Cẩn Niên, ai muốn anh xen vào việc của người khác, nhảy xuống cứu tôi!"
Câu chất vấn cuối cùng của Kiều An Hảo, vì cô không giải thích được mà khóc thút thít khiến Lục Cẩn Niên bất an, đáy lòng trong nháy mắt lạnh nhạt, bởi vì sốt cao, nên ánh mắt hơi giật giật, xẹt qua một vẻ ảm đạm, cánh môi trắng bệch hơi giật giật, không lên tiếng.
Kiều An Hảo rơi nước mắt, càng khóc dữ dội, cô giơ tay lên lau, nhưng lau mãi cũng lau không xong, cô cắn răng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, hít sâu một hơi, tiếp tục mở miệng nói: "Anh có biết, tôi tuyệt đối không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với anh!"
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như không để ý tới lời của Kiều An Hảo, nhưng tay của anh, ngay lúc cô không nhìn thấy, dùng sức cầm cục đá dưới đất lên.
"Tôi và anh đã không còn là vợ chồng, không đúng, cho tới bây giờ tôi và anh cũng không phải là vợ chồng thật sự, bây giờ tôi với anh đã không còn quan hệ... Anh có biết thời gian gần đây tôi phải cố gắng thế nào mới có thể xem như anh không tồn tại..." Kiều An Hảo càng nói, càng thương tâm, đến cuối cùng, lời nói cũng lộn xộn: "Lục Cẩn Niên, coi như là tôi van anh, cầu xin anh sau này có thể cách xa tôi một chút... Anh cũng không biết, vừa nhìn thấy anh, tôi đã khó chịu, tôi không vui..."
Kiều An Hảo nói tới đây, bất chợt không khống chế được ngồi xổm trên mặt đất, khóc thành tiếng.
Anh hoàn toàn không biết, thời gian này cô đau khổ thế nào, cô rõ ràng đã buông tay như vậy, rời khỏi thế giới của anh, để cho mình không bao giờ ... có bất kỳ hy vọng xa xôi nào với anh nữa, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt cô, đối xử tốt với cô.
Lúc ban đầu, cô có thể không để ý chuyện anh đối xử tốt với mình, nhưng mà hôm nay... Cô ngã xuống sườn dốc, anh nhảy xuống, anh băng bó vết thương cho cô, đưa quần áo cho cô, mình mắc mưa, lạnh cóng như vậy, vẫn còn dùng vẻ mặt không quan trọng, nói với cô, anh không sao.
Nếu có thể làm chuyện tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao không thể tiếp tục tàn nhẫn, để cho cô hoàn toàn tuyệt vọng hoàn toàn chết tâm, cần gì tàn nhẫn cho cô một đao như vậy, còn đối xử tốt với cô, khiến cô không cách buông xuống, mỗi ngày sống trong cảm giác cảm động rồi lại oán hận, đơn giản là muốn hành hạ cô điên rồi...
Bên tai Lục Cẩn Niên đã hoàn toàn không còn nghe được tiếng mưa bên ngoài, và tiếng ngọn lửa nữa, bên tai của anh tràn đầy tiếng khóc thương tâm của Kiều An Hảo, một tiếng một tiếng, giống như một thanh dao găm, hung hăng đâm vào tim của anh.
Những lời cô đã nói, cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô, mỗi một lần đều như một màn lăng trì, hành hạ khắp người anh đến thương tích đầy mình.