Khoảng mấy tháng rồi Lâm Thi Ý không gặp Kiều An Hảo, thật ra cô biết Kiều An Hảo chẳng để ý gì đến mình, nhưng cô ta lại cực kỳ để Kiều An Hảo ở trong tâm.
Bởi vì cô ta đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cùng tranh đấu gay gắt với rất nhiều người phụ nữ, tuy không thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng cũng coi như là trăm trận 99 trận thắng, chỉ riêng Kiều An Hảo, mỗi lần cô ta ra tay là mỗi lần cô ta thua một cách thảm hại, thậm chí đến cuối cùng, còn khiến bản thân mang tiếng xấu, cho tới hiện giờ, trên Sina còn không ngừng có người đứng ra mắng cô mấy câu.
Cô đến giờ không phải là nữ chính, thì cũng sẽ là nữ thứ, mà bây giờ còn chẳng có lấy một kịch bản nào, thế cho nên người đại diện của cô đã bắt đầu chọn người mới, mà cô thì xem đến tình hình bên ngoài, lại nghĩ tất cả mọi biện pháp để tìm một kẻ có tiền thỏa mãn lòng tham của mình, vinh hoa phú quý, mà vốn dĩ cô có kết cụ như vậy, đều là vì Kiều An Hảo.
Trong mấy tháng này, chỉ cần Lâm Thi Ý nghe được bất kỳ một tin tức nào về Kiều An Hảo, cô ta sẽ đặc biệt lưu ý, sau đó sẽ cảm thấy rất mất mặt, bởi vì tin tức về Kiều An Hảo đều khiến cô rất bực tức, không phải là nữ chính của phim mới, thì lại là cực phẩm con nhà xa xỉ, thậm chí có một lần có mấy người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, lúc đánh bài với nhau, cô còn nghe thấy Kiều An Hảo chính là vợ của người nối nghiệp Hứa gia.
Lúc đó, Lâm Thi Ý đã cảm nhận được một cáh sâu sắc, cái gì là người lên voi, kẻ xuống chó.
Mấy tháng này, cô nằm mơ cũng mơ sẽ tóm được nhược điểm của Kiều An Hảo, có lẽ ông trời đã cảm động cô, liền cho cô một cơ hội.
-
Lục Cẩn Niên để trợ lý về nhà, tự mình lái xe chở Kiều An Hảo đi ăn cơm chiều.
Lúc anh đang hợp, nhìn như đang cực kỳ chăm chú lắng nghe mọi người nói, thật ra trong đầu đã giống như quân nhân muốn đào ngũ, nghĩ đến lúc tối sẽ mang cô đến nơi nào để ăn cơm, sau cùng liền chọn “Bạc Hà Viên”, thừa lúc họp, còn gửi tin nhắn đi đặt chỗ.
“Bạc hà viên” là một nhà hàng lộ thiên, kiến trúc theo kiểu cổ kính.
Lục Cẩn Niên chọn một vị trí ở gần hồ, có cành liễu rủ xuống, ánh sáng tràn trề, phong cảnh rất hợp lòng người, lại còn cùng ăn cơm với người mình thích, thật sự khiến tâm tình của anh rất tốt.
Kiều An Hảo đã tới “Bạc Hà viên” vài lân, có ăn vài món, cho nên lúc người phục vụ mang thức ăn lên, Lục Cẩn Niên lại để cô chọn món, cô liền thoải mái chọn vài món mình thích.
“Bạc Hà viên” mang thức ăn lên rất nhanh, lúc Lục Cẩn Niên tan họp là 6 rưỡi, lái xe đến đây là 8 giờ, Kiều An Hảo rất đói bụng, cho nên đồ ăn vừa mang lên, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Lục Cẩn Niên vừa động đũa, liền nhận một cuộc điện thoại, Kiều An Hảo im lặng ăn không quấy rầy.
Lục Cẩn Niên chọn một phần tôm ngâm giấm, chua chua ngọt ngọt, Kiều An Hảo cực kỳ thích ăn, lúc đầu cô cầm đũa gặm, nhưng ăn có phần khó khăn, dấm đường dính vào tay, có chút không thoải mái, nhưng nếu đã dính vào tay, liền trực tiếp dùng tay để ăn,
sau cùng lại thấy trên bàn chỉ còn lại bảy tám con tôm, cô lại nghĩ là Lục Cẩn Niên chưa động đũa một con nào.