"Em chờ anh cũng nửa tiếng rồi, sắp chết đói rồi, gọi thức ăn nhanh lên." Kiều An Hảo một tay nâng càm, cười híp mắt đẩy thực đơn tới trước mặt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, không lật thực đơn.
Kiều An Hảo đợi một lát, dường như rất đói bụng, tiếp tục kéo thực đơn trở lại, nhìn phục vụ viên đứng một bên, gọi bốn món ăn một món canh.
Phục vụ viên lặp lại lời Kiều An Hảo gọi thức ăn, sau đó hỏi: "Xin hỏi hai người có muốn uống gì không?"
Trước đây khi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ăn cơm, đại đa số đều là uống trà hoặc uống nước trái cây, nhưng lần này, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng không trưng cầu ý kiến của Lục Cẩn Niên, liền tự tiện quyết định: "Lấy một chai rượu vang, Laffey."
"Được, hai vị chờ chút." Phục vụ viên ghi xong, cung kính chào rồi rời đi.
Ngay cả rượu cũng uống... Tâm tình của cô thoạt nhìn, rất không ổn…
Cánh môi Lục Cẩn Niên giật giật, mới vừa gọi một tiếng "Kiều Kiều...", liền nghe thấy bàn sau lưng bọn họ, rảnh rỗi bàn luận truyền đến: "Nghe nói không? Kiều An Hảo bị Hứa Gia Mộc bỏ."
Tâm Lục Cẩn Niên hồi hộp, ánh mắt nhìn chung quanh, có chút không dám nhìn tới Kiều An Hảo ngồi ở đối diện, sợ thấy vẻ bi thương và nước mắt trên mặt cô.
Kiều An Hảo cũng nghe được những lời này, xoay đầu, lui về phía sau liếc mắt nhìn, ba người phụ nữ trẻ tuổi, là người kinh doanh trong Bác Kinh, không tính là quen nhưng cũng gặp mấy lần trong bữa tiệc.
"Hình như tôi cũng nghe được những tin đồn này, nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra tôi không biết."
"Hứa Gia Mộc coi trọng Lâm Thiên Thiên, gần đây qua lại thường xuyên với cô ta, trước đây tôi gặp Lâm Thiên Thiên, cô ta còn khoe khoang, nói Hứa Gia Mộc mua cho cô ta hai cái túi Chanel phiên bản giới hạn."
"Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc này mới kết hôn bao lâu, một năm cũng chưa tới, liền bị từ bỏ?"
"Lâm Thiên Thiên trẻ hơn Kiều An Hảo, gia thế Kiều An Hảo có tốt, bị vứt bỏ cũng bình thường thôi..."
Lục Cẩn Niên bất chợt liền đá văng cái ghế sau lưng, cất bước đi về phía bàn đó, vẻ mặt hơi mang theo vài phần hung dữ trợn mắt nhìn mấy người phụ nữ đó, sau đó liền mở miệng nói: "Lúc các cô trò chuyện cũng nên nhìn xung quanh xem người các cô nói xấu có ở quanh đây không.
Ba người kia đang thảo luận hăng hái bừng bừng, bất chợt bị Lục Cẩn Niên cắt đứt, cũng hơi ngẩn ra, sau đó liền theo bản năng nhìn bốn phía, kết quả là thấy Kiều An Hảo ngồi sau lưng bọn họ, vẻ mặt ba người nhất thời trở nên lúng túng, xấu hổ.
Ngược lại Kiều An Hảo yên tĩnh ngồi ở chỗ ngồi, khẽ mỉm cười nhìn họ, lần lượt gọi từng người.
Sau đó vẻ mặt ba người kia càng trở nên đặc sắc, trắng bệch, ngượng ngùng chào lại Kiều An Hảo, liền không hẹn mà cùng đứng lên, chào hỏi phục vụ viên tính tiền, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn xong, liền vội vã rời đi.
Lục Cẩn Niên đi trở về chỗ ngồi của mình trước, ngồi xuống, vẻ mặt khó coi, một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều An Hảo, mang theo vài phần cẩn thận mở miệng nói: "Kiều Kiều, em đừng để ý bọn họ nói lung tung..."
Thật ra thì Kiều An Hảo biết, chuyện mình và Hứa Gia Mộc ly hôn, nhất định sẽ làm cho người ta nghị luận, nhưng mà sự thật thì cô tự biết, cô không quan tâm tới những lời bàn tán kia.