Editor : Meitu
Cuối cùng Triệu Manh chỉ nhẹ nhàng giúp Kiều An Hảo đắp chăn lại: "Tớ đi mua cơm tối giúp cậu, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi."
Kiều An Hảo khẽ lên tiếng.
Triệu Manh đi ra ngoài, bên trong nhà yên lặng đến đáng sợ, Kiều An Hảo mơ hồ cũng có thể nghe thấy hô hấp của mình, cô nằm hồi lâu, mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, co rúc, sau đó chôn đầu vào khăn trải giường, thật thấp giọng kêu một tiếng: "Lục Cẩn Niên."
Đáp lại cô là một phòng yên tĩnh.
Khóe mắt Kiều An Hảo lại rịn ra một giọt nước mắt, nhưng môi lại khẽ cong lên.
Em yêu anh, em sẽ cố gắng đi tìm anh.
Hoặc giả cả đời này nếu em không thể gặp anh, nhưng mà tìm anh là cách duy nhất để luôn giữ quan hệ của chúng ta.
Cho nên, em sẽ không từ bỏ.
Có lẽ có một ngày chúng ta thật sự xa nhau, khi đó tóc anh và em đã trắng xóa, răng cũng rụng hết.
Nhưng mà không sao, em vẫn sẽ tìm anh.
Anh mang theo tiếc nuối và tuyệt vọng rời đi, để lại chờ đợi và dũng khí cho em.
-bạn nào muốn đọc trước hơn 100 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : tttukidmh@gmail.com nhé
Lúc Triệu Manh trở lại, Kiều An Hảo đã ngủ say, cô không có lên tiếng đánh thức, chỉ đặt hộp cơm trong hộp giữ nóng.
Phòng nghỉ ở đoàn phim đơn giản, điều kiện không bằng khách sạn, ngay cả TV cũng không có, Triệu Manh từ trước đến nay thích ngủ trễ, không có gì làm cũng nằm trên giường, cuối cùng cực kỳ nhàm chán, mới tắt đèn, nhắm mắt ngủ say.
Kiều An Hảo ngủ thẳng đến nửa đêm, bất chợt cảm giác được có người động vào chăn, cô cho là Triệu Manh, nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu "Đừng lộn xộn", sau đó liền vươn tay vỗ vào bàn tay đó, lại cảm thấy thô ráp, ngón tay to lớn, hoàn toàn không phải là bàn tay nhỏ bé mềm mại của Triệu Manh, vẻ buồn ngủ cũng biến mất, chợt mở mắt.
Bên trong phòng tối đen, mơ hồ mượn ánh trăng ngoài cửa, Kiều An Hảo có thể thấy có một bóng người trên cửa, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ dung mạo, nhưng lại có thể xác định đó là một người đàn ông.
Kiều An Hảo theo bản năng giật mình, lập tức ngồi dậy: "Anh là ai?"
Người kia dường như không lường được việc Kiều An Hảo lại đột nhiên tỉnh dậy, vốn đang tìm đồ vật bên gối, sau đó người liền hốt hoảng vươn tay, đưa tay che miệng Kiều An Hảo khiến cã người cô ngã xuống giường.
Kiều An Hảo chỉ kịp ngắn ngủi hô lên, sau đó cũng chỉ có thể phát ra tiếng yếu ớt ở cổ.
Người kia dùng sức đè lên miệng cô ép lỗ mũi Kiều An Hảo khiến cô khó khăn hô hấp, bản năng cầu cứu khiến cho Kiều An Hảo vươn tay, bắt cánh tay của người đó, dùng hết sức cào lên.
Kiều An Hảo dùng lực mạnh, vì đau nên người kia bực bội hừ một tiếng, lại dùng sức che miệng cô, Kiều An Hảo lập tức phát ra tiếng cầu cứu, muốn đánh thức Triệu Manh đang ngủ say, kết quả chỉ mới phát ra tiếng ‘Triệu’, người kia lại hung hăng che miệng của cô, sau đó lấy gối của cô, hung hăng đặt trên mặt cô ấn xuống.
Gối đầu hết sức mềm mại, bị người đó đè như vậy, Kiều An Hảo hoàn toàn không có cách nào hô hấp, cô vươn tay giùng giằng, bất chợt, bên tai liền truyền đến một tiếng nặng trĩu, sau đó sức lực đè trên mặt cô biến mất.