Kiều An Hảo vốn nghĩ muốn tiếp tục ra vẻ thoải mái đáp lại Lục Cẩn Niên một câu: “Anh sai rồi, em có gì rất khổ sở chứ?” nhưng là lúc cô nghe được những lời tiếp theo của anh, trong cổ họng giống như bị thứ gì đó đổ đầy vào, cảm giác cô vẫn cố gắng dằn xuống đáy lòng, không muốn biểu hiện ra ngoài, lại cứ trồi lên.
“Kiều Kiều, chuyện như vậy, người nào cũng sẽ thấy khó chịu, em ra vẻ vui vẻ không sao cả, chỉ làm anh càng thêm đau lòng.”
“Anh là chồng em, là người em có thể dựa vào, có thể tin cậy mà không màng gì cả, anh không muốn chỉ có thể chia sẽ vui vẻ với em, anh cũng muốn được san bớt khổ sở cùng em.”
Kiều An Hảo khổ sở đè ép cảm xúc kia xuống, nhưng Lục Cẩn Niên cứ nói như thế, khiến cô không nhịn được, nước mắt liền lốp bốp rơi xuống.
Anh nói không sai, chuyện như thế, sao cô có thể không cảm thấy gì?
Tuy rất nhiều lúc, đều nói con đường mình đi, không cần người khác nói gì, lúc sự việc kia không xảy ra trên người mình, mình mới có thể nói ra câu an ủi mang tính triết lý như vậy, đến lúc nó thật sự xảy ra trên người mình, mình mới hiểu rõ, cái gì chính là miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Ai không muốn để cho mình trong mắt người khác đều là vinh quang chói lọi, quang minh lỗi lạc?
Người nào lại nguyện ý để cho hình tượng của mình rõ ràng rất sạch sẽ mà lại bị nhiễm bụi bẩn, người nào gặp cũng mắng?
Huống chi, sự thật, vốn không phải như trên mạng nói, nhưng là, lúc này, cô không có cách nào chối cãi.
Cô rất oan ức.
Cô bị người ta gièm pha, phóng viên xô vào nhà, ở đâu cũng mắng cô, còn xô ngã cô xuống đất... Cô cũng đã bắt đầu thấy oan ức rồi.
Chỉ là cô không muốn để anh khó chịu, cho nên cô vẫn chịu đựng.
Cô cho rằng chính mình có thể kiên cường sống tiếp, nhưng mỗi câu như thế của anh, liền đập vỡ lớp ngụy trang của cô.
Nước mắt của cô rơi càng nhiều, càng nhiều liền cảm thấy được oan ức tủi thân thế nào, đến sau cùng, trực tiếp khóc thành tiếng.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ im lặng ôm cô, túy ý để cô khóc.
Cứ việc nghe tiếng khóc của cô, trong lòng anh liền quặn lại.
Kiều An Hảo khóc rất lâu, rất lâu, cho đến cuối cùng tiếng khóc mới dần dần nhỏ đi.
Cô giống như là chịu oan ức gì đó vô cùng to lớn, ngẩng đầu, vừa nức nở vừa nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên, tội nghiệp đáng thương tố khổ: “Anh cũng không biết, những người đó rất quá đáng, bọn họ không biết gì hết, mà sao có thể mắng em những lời khó nghe như thế?”
“Lại nói, cho dù những điều đó có là sự thật, thì dựa vào cái gì có thể chỉ trích em? Có lẽ trong hiện thực của bọn họ, còn quá đáng hơn cả em!”
“Còn có những phóng viên đó, em không tiếp nhận phỏng vấn, làm sao còn cứ một mực hỏi, ngăn ở trước cửa nhà thì thôi, còn gọi điện thoại, thật đáng ghét! Càng quá đáng hơn, còn đẩy em ngã, anh xem này, trầy da, đau quá đi!”
Kiều An Hảo thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, lúc nói xong lời cuối cùng, cô còn nghĩ muốn nói những tin tức này nói cô đã gây phiền phức cho Lục Cẩn Niên, nói cô không xứng với anh, ánh mắt không nhịn được trở nên ảm đạm, cánh môi giật giật, trong giọng nói ít đi sự tức giận bất bình mà thay vào đó là bất an: “Lục Cẩn Niên, nếu không phải em, anh cũng sẽ không gặp phiền phức như vậy?”