Nhưng là, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo vô tội... người sai là mẹ của anh, anh rất muốn làm một đứa con trai hiếu thuận, nhưng là, anh từ chối nhiều ngày như vậy, nhưng không thể trơ mắt nhìn, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hỏa, hai người quan trọng trong sinh mệnh của anh, sau cùng lại bị buộc phải đi xa xứ.
Nếu là hai bên, nhất định phải phản bội lại một bên, anh chỉ có thể lựa chọn một bên.
Bây giờ trên mặt Hứa Gia Mộc đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh, mà trở thành nghiêm trọng vô cùng: “Tôi hi vọng sau khi tôi đứng ra giải thích làm rõ sự thật, mọi người có thể dừng lại việc công kích Kiều An Hảo, cảm ơn mọi người.”
Tay Hứa Gia Mộc cầm microphone, đặt xuống bên người, sau đó cúi đầu, nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Ba chữ kia, không có thêm tiền tố gì.
Người biết, biết anh đang nói cho Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo nghe.
Người không hiểu, lại cho rằng anh đang giải thích vì mẹ mình.
Ước chừng anh vẫn duy trì động tác khom người đến nửa phút, mới đứng thẳng lên, đưa microphone cho người dẫn chương trình, xoay người đi về phía hậu trường.
-
Kiều An Hảo nhìn thấy Hứa Gia Mộc đi về lối ra trên màn hình, theo bản năng quay đầu, sau đó thấy anh đẩy cửa ra, hướng về phía mình.
Sắc mặt của anh rất kém, bước đi cũng rất nhanh
Lúc đi qua bên người Kiều An Hảo, cô lên tiếng hô một câu: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc dừng bước, sau cùng chỉ gật đầu, một câu cũng không nói, liền sải bước rời đi.
-
Bởi vì đột nhiên Hứa Gia Mộc xuất hiện, khiến trận đấu bị cắt ngang, không khí cũng ngưng lại, người dẫn chương trình cố ý cho năm phút, để mọi người điều chỉnh trạng thái.
Bởi vì là trận đấu trực tiếp, Hứa Gia Mộc xuất hiện, đã bị người khác thu lại, rồi đăng lên trên mạng.
Những người vốn hận thấu xương Kiều An Hảo ở trên mạng, sớm đã không thể mắng cô, thế nhưng còn có một số người khác vẫn níu lấy chuyện cô thi đấu mà mắng tiếp, nhưng đúng là đại đa số mọi người đều nghĩ rằng sự thật đúng là hù chết người, cũng có không ít người tốt trước kia mắng cô, lại chạy đến sina của cô giải thích.
-
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, sau đó long trọng báo danh những người tham gia chung kết.
-
“Lục tổng, cô Kiều sắp lên sân khấu, có muốn tôi đưa cho anh một cái không?” Lúc không biết gì, trợ lý đưa một chiếc thanh huỳnh quang phát sáng đến trước mặt Lục Cẩn Niên.
Ngây thơ, Lục Cẩn Niên thầm mắng một câu, vốn không có nhận lấy, tầm mắt lại gắt gao theo dõi sân khấu.
Không cần khinh thường! Trong lòng trợ lý hô một câu, sau đó giơ mỗi tay một cái, miệng hô lên: “cô Kiều, cố lên!”
Theo tiếng nhạc vang lên, cửa chậm rãi mở ra, để lộ nhân vật chính mà anh ngồi đợi cả đêm.
Phía trước sân khấu có bảy người dự thi, đều đã ăn mặc rất long tọng, chỉ riêng Kiều An Hảo mặc một chiếc váy dài đơn giản, tóc dài dịu dàng xõa xuống sau ót, cũng không có nhiều đồ trang sức.