TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm 55 Lần
Chương 881: Kết thúc (41)

Anh vốn muốn cầu hôn cô, cưới cô làm vợ, cả đời nắm tay cô, thế nào anh và cô lại mỗi người một ngả?

Cô sống tốt không?

Anh thì sao? Cũng rất tốt... Tuy không có đám hỏi, nhưng Hứa thị phát triển không ngừng, mấy tháng này nhận được nhiều đơn đặt hàng, kiếm tiền dễ dàng như trở bàn tay.

Anh và cô đều tốt, chỉ là không ở cạnh nhau.

Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ rất lâu, tuyết đã rơi một tầng dày trên vai, mãi đến lúc có một đứa bé đáng yêu chạy đến, không cẩn thận đụng vào chân anh, sau đó đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất “oa” một tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, vội vàng khom người xuống, nâng đứa bé dậy.

Mẹ đứa bé theo sát phía sau, nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó ôm lấy nó, vừa lau nước mắt, vừa vội vàng đi tiếp.

Vả mặt Hứa Gia Mộc bình tĩnh duy trì động tác khom người một lúc lâu sau mới đứng thẳng, đi về phía xe của mình.

Lên xe, anh cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, liền lung tung mở ra.

Sau cùng chạy đến một tiệm hoa còn chưa đóng cửa, anh liền ngừng xe, mua một bó hoa cúc xinh đẹp, cẩn thận đặt ở trên ghế phụ, rồi lái xe rời đi.

Tuyết rất lớn, đường khó đi, Hứa Gia Mộc lái xe khá chậm, bình thương chỉ mất hai tiếng, anh lại mất gần ba tiếng mới đến nơi.

Đó là một nghĩa trang, chìm trong tuyết trắng, anh dẫm xuống tuyết.

Một bia bị tuyết che lấp, anh quỳ một gối trước mộ bia, lấy tay quét tuyết xuống, có tuyết đã đông thành băng, anh dùng rất nhiều sức mới gỡ ra được, ngón tay đã rướm máu.

Hứa Gia Mộc đặt hoa trước bia mộ.

Trên ảnh chụp bia mộ để trống, Hứa Gia Mộc nhìn rất lâu, sau đó vuơn t ay, vuốt phẳng, mới đứng lên.

“Ba ba không biết con thích hoa gì, cho nên mỗi lần tới, đều đổi một loại hoa, cửa hàng bán hoa có rất nhiều chủng loại, đều bị ba ba mua hết, lần sau ba ba mang đồ chơi cho con, được không?”

“Hôm nay là lễ giáng sinh... nếu con còn ở đó, có lẽ con đã được hưởng giáng sinh đầu tiên, có lẽ lúc đó ba ba sẽ tặng quà cho con...”

“Con có một anh trai, dáng vẻ rất đáng yêu, lúc trưa hôm nay nó dùng ngón tay chỉ vào ba ba, mềm mại vô cùng, nếu con được sinh ra, lúc bắt lấy tay của ba, cũng sẽ như thế, đúng không?”

“Còn có... ba ba rất nhớ mẹ con, nhưng là, mẹ con không cần ba ba nữa rồi...”

Trong mắt Hứa Gia Mộc nổi lên hồng hồng, anh lầm bầm đến đây, đột nhiên cúi xuống, qua một lúc lâu, anh mới khẽ cười: “Ba ba đi đây, qua vài ngày sẽ trở lại thăm con.”

Hứa Gia Mộc cúi thấp người hơn, hôn lên bia mộ lạnh lẽo, sau đó xoay người, đi về xe.

Trong đầu anh không biết sao lại thế này, liền nghĩ đến câu hát kia

“Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường như thế, hiện tại đã chẳng ai phải tiếc nuối...”

Đọc truyện chữ Full