Đáy lòng Hứa Gia Mộc xuất hiện một cỗ nỗi đau thầm lặng, bước chân của anh hơi ngừng một chút, sau đó mới chậm rãi đi tới trước mặt Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng đỏ nổi lên một tia kinh ngạc, giống như không tin sao Hứa Gia Mộc sẽ tìm được cô.
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chẳng qua là vươn tay, nắm tay của cô, đem cô từ trên đất dùng sức lôi dậy, kéo vào trong ngực của mình, ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: "Khóc đi."
Vừa nói, Hứa Gia Mộc liền dùng sức ôm chặc Tống Tương Tư: "Muốn khóc thì khóc thật to trong lòng anh, anh ở đây với em."
Tống Tương Tư trốn ở chỗ này đã khóc hơn hai giờ, đã sớm khóc khô nước mắt, nhưng mà lúc cô dựa vào trong ngực Hứa Gia Mộc, nghe được lời của anh nói, vành mắt của cô lại một lần nữa ướt át, nước mắt giống như là những hạt trân châu, rơi xuống, sau đó liền giống như sông làm vỡ đê, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, đến cuối cùng, cô trực tiếp khóc thành tiếng.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng sấm, tiếng khóc của Tống Tương Tư, nhiều tiếng lọt vào tai.
Hứa Gia Mộc từ đầu đến cuối cũng không có nói một câu dư thừa, cứ như vậy lẳng lặng ôm cô.
Anh nhớ tới, nhiều năm trước, đêm hôm đó mẹ mình qua đời, cô cũng yên tĩnh bên cạnh mình.
Một đêm kia, lòng anh vốn rất bi thương, bởi vì có cô ở, nên nguôi ngoai rất nhiều.
Hiện tại, đổi lại anh ở bên cô như vậy.
Qua hồi lâu, Tống Tương Tư mới ngưng tiếng khóc, Hứa Gia Mộc cũng không gấp gáp kéo cô từ trong ngực của mình ra ngoài, anh như cũ ôm cô, yên tĩnh ngây người hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng cúi đầu, giơ tay lên, lau khô giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nắm tay của cô, im lặng không nói lôi kéo cô, đi ra ngoài rừng cây.
Tống Tương Tư là nữ vương luôn kiêu ngạo, lúc này im lặng, không có giãy giụa, cũng không có ngạo mạn, cứ như vậy mặc cho Hứa Gia Mộc lôi kéo, đi sau lưng anh..
Về đến nhà, Hứa Gia Mộc xả nước nóng, để cho Tống Tương Tư đi tắm, mà mình đi phòng bếp nấu một chén canh gừng.
Tống Tương Tư cả ngày chưa ăn gì, lúc nhìn thấy canh gừng, không có bất kỳ bài xích, nhẹ nhàng uống từng ngậm.
Tống Tương Tư uống xong canh gừng, Hứa Gia Mộc hỏi: "Có muốn ăn gì không?"
Tống Tương Tư rất nhẹ gật đầu một cái.
Hứa Gia Mộc lập tức cười: "Muốn ăn cái gì?"
"Cá chua ngọt ..." Tống Tương Tư nói xong, cũng có chút do dự muốn đổi, mà Hứa Gia Mộc như nghe thấy cô nói, lập tức gật đầu nói: "Được, anh làm cho em."
Tống Tương Tư ngồi ở trong phòng khách, nhìn Hứa Gia Mộc mặc quần áo ướt đẫm nước mưa, bận rộn trước bận rộn sau, ánh mắt trở nên có chút bình tĩnh.
-
Cá chua ngọt rất nhanh được Hứa Gia Mộc bưng lên, anh vừa cho cô đôi đũa, vừa cầm chén cho cô, còn thỉnh thoảng nhắc nhở cô cẩn thận.
Tống Tương Tư từ đầu đến cuối cũng chỉ là rũ đầu, không nói tiếng nào ăn cá, lúc Hứa Gia Mộc bất chợt cầm đũa, lần nữa lọc xương cá cho cô, Tống Tương Tư rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Mộc, lên tiếng nói: "Anh đi tắm đi."
"Được." Hứa Gia Mộc gật đầu, ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư ăn cá một lát, mới đứng lên, vào phòng tắm.
Hứa Gia Mộc từ trong phòng tắm ra ngoài, Tống Tương Tư đã không còn ở phòng khách, trong mâm trên bàn, còn dư lại đại khái nửa con cá, đôi đũa đặt ở một bên.