Là mẹ của Trình Dạng.
Chuông điện thoại vang lên, Kiều An Hảo đang ngồi xổm cạnh thùng rác bóc tỏi, cô nghe tiếng chuông, hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua di động trên ghế, nhìn thấy màn hình hiển thị tên, cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trong lòng trùng xuống, dừng một lúc, mới nghe: “Mẹ.”
“Hạ Hạ, bận gì sao? Lâu như vậy mới nghe điện thoại.” Theo lời nói của cô, bên trong truyền đến giọng nói của mẹ Trình Dạng.
“Không...” Kiều An Hạ rũ mi mắt, đơn giản giải thích: “Con đang nấu cơm...”
“Trình Dạng đâu, sao không giúp con?”
“Anh ấy uống ít rượu, nên đang ngủ.”
“Đứa nhỏ này... lại uống rượu? Là thế này...” Mẹ Trình Dạng có chút trách cứ.
“Cũng không uống nhiều...” Kiều An Hạ vội vàng giải thích, sau đó chuyển đề tài: “Mẹ, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là...” Mẹ Trình dừng một lúc mới nói: “Hạ Hạ, con và Trình Dạng đã kết hôn tám năm, trong lòng con không muốn có đứa nhỏ sao?”
“Mẹ.”
Kiều An Hạ khong biết nói thế nào.
Mẹ Trình dường như cũng hiểu mình hơi đường đột, ở trong điện thoại cười cười, nói: “Hạ Hạ, thật ra mẹ gọi cuộc điện thoại này, cũng không nói buộc con phải sinh lập tức, chỉ muốn hỏi con, khi nào thì chuẩn bị sinh? Tuổi của con và Trình Dạng cũng không còn nhỏ, hiện giờ con cũng xem như sản phụ lớn tuổi, qua vài năm nữa, sợ là muốn sinh cũng không được...”
“hạ Hạ, mẹ gọi điện cho Trình DẠNG, mẹ biết, nó nói nó không muốn có con, chỉ muốn có thế giới hai người, tư tưởng này là không đúng, chờ vài năm nữa, liền biết một đứa bé đối với một gia đình có bao nhiêu quan trong, không có con, đâu thể xem như gia đình...”
“Trình Dạng đã hồ đồ, con cũng đừng hồ đồ theo nó, lại nói, Trình Dạng là độc đinh, ông nội vẫn ngóng trông được ôm chắt, đây là tâm nguyện cả đợi của ông nội...”
“Hạ Hạ, nếu con bận, sinh con xong, mẹ có thể giúp con, Hạ Hạ, con kết hôn với Trình Dạng nhiều năm rồi, mẹ cũng chưa từng yêu cầu con gì cả, cho nên, chuyện con cái, có thể thương lượng với TRình Dạng được không...”
Kiều An Hạ dựa vào bàn ăn, nghe lời nói của mẹ, sắc mặt trắng bệch, cô dùng lực nắm nhánh tỏi, cánh môi khẽ động, mãi mới nói nên lời: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói với Trình Dạng.”
Mẹ trình nghe thế, như thấy an tâm, lại dặn dò Kiều An Hạ vài câu, mới cúp điện toiaj.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Kiều An Hạ sửng sốt tầm mười phút, mới chậm rãi ngồi xuống trước thùng rác, giống như chưa từng nghe điện thoại, tiếp tục bóc tỏi, có một giọt nước mắt, đập vào vỏ tỏi, rơi vào thùng rác.
-
Sau ngày Kiều An Hạ nhận được điện thoại, đợi sau khi Trình Dạng đến Hoàn Ảnh truyền thông, cô lái xe một mình đến bệnh viện, tìm vị bác sĩ vài năm nay vẫn làm kiểm tra cho cô.