TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 122: Cho cô ăn đồ tươi

"Anh. . . . . . anh. . . . . . anh. . . . . . anh nói cái gì? Anh nói Tô Thụy Kỳ là cháu trai của Thủ tướng?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn vẻ mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, nhất thời cô hoảng sợ đến mất hồn, vỡ mật.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe nói như thế, cũng kinh hãi không nói ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, cố nén lửa giận, chậm rãi nói: "Cô và một người đàn ông thân mật như vậy, chụp loại hình mập mờ như vậy, sau đó cô không biết anh ta là ai?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, khóc nói: "Tôi thật sự không biết. . . . . ."

"Con bé chết tiệt kia." Bình thường Nhã Tuệ không nở mắng Khả Hinh, nhưng hôm nay thật sự gấp gáp chụp bả vai của cô, tức giận nói: "Bình thường cô đi chung với người ta như thế nào? Ngay cả thân phận người ta là gì, cô cũng không biết, tới lui cái gì? Còn chụp ảnh thân mật như thế, nếu Tô Thụy Kỳ có chuyện gì, cô lấy nước rửa cũng không sạch! !"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ khóc nói: "Ai nghĩ tới một người giúp tôi cắt tóc, gội đầu là cháu trai của Thủ tướng chứ, tôi hoàn toàn không nghĩ tới a. Tôi quen biết anh ấy ba năm, nhưng mấy ngày trước mới biết được tên của anh ấy mà."

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn chằm chằm người này, nhanh chóng nói: "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì, hiện tại quan trọng nhất là cô biết làm thế nào để tìm được anh ta không?"

Lúc này Tần Vĩ nghiệp cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mau sớm nghĩ lại một chút, làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng, nếu không, một lúc nữa các người có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, đây là tội lớn! Tại sao cô giữ điện thoại của cậu chủ Tô? Lý do là gì?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hết hồn vía, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, gấp gáp nói: "Tôi biết cách tìm được anh ấy!"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức đi tới, thậm chí có cảnh sát tức giận nói: "Cô biết làm sao tìm được anh ấy, bây giờ mới nói, cô có ý đồ gì?"

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, hai mắt giống như dã thú, thoáng qua vẻ không vui.

Tần Vĩ nghiệp nhìn thấy thái độ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, liền ho khan một tiếng, nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh nói: "Mau! Nói đi, làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng!"

"Cho tôi mượn điện thoại di động! Mau lên!" Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi rút điện thoại của mình đưa cho cô, chậm rãi nói: "Cứ như vậy có thể tìm được anh ta?"

"Đúng vậy" Đường Khả Hinh vội vàng run run nhận lấy điện thoại di động, đầu đầy mồ hôi cũng quên lau, ở trên màn hình điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhấn số điện thoại của mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi xoay người lại có thể nhìn thấy trên màn hình điện thoại to lớn của mình xuất hiện số di động của Đường Khả Hinh, anh lạnh lùng nói: "Cô giở trò gì vậy? Đây là số di động của cô?"

Đường Khả Hinh dừng tay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao anh biết đây là số điện thoại di động của tôi?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ im lặng của anh cũng không hỏi đến cùng nữa, nhanh chóng bấm mã số điện thoại, sau đó run rẩy quỳ trên mặt đất, cầm điện thoại di động nghe máy.

Một dòng điện nhanh chóng truyền đi, sau khi kết nối, rốt cuộc điện thoại vang lên!

Đường Khả Hinh lập tức kích động rơi nước mắt, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình reo lên, cô hoảng sợ đến nghẹn ngào nói: "Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ! Nghe điện thoại! ! Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ!"

Tất cả mọi người cũng căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh quá kích động, tất cả đều ngưng thần chờ đợi.

Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, muốn biết rốt cuộc cô muốn giở trò gì.

Điện thoại tiếp tục đổ chuông. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . .

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch chờ đợi, trong hốc mắt di động nước mắt.

"Reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . Ừm. . . . . ." đột nhiên trong điện thoại truyền đến một âm thanh dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh cùng mọi người nhất thời sững sờ, cô kích động oa một tiếng, khóc lớn: "Oa. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên quầy bar tại một quán bar, cầm điện thoại di động, nghe Đường Khả Hinh khóc lớn, ngay lập tức căng thẳng hỏi: "Khả Hinh! Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt rào rào chảy: "Anh mau tới đây, hiện tại tôi ở cục cảnh sát! ! Bọn họ nói tôi có mưu hại anh, bắt tôi và hai người bạn !"

Tô Thụy Kỳ giật mình, lập tức cúp điện thoại di động, mới vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại thấy Tử Hiền, mái tóc xoăn xõa như sóng lượn, mặc áo cúp ngực màu đen, quần dài màu đen chữ T, bên ngoài khoác áo chẽn màu trắng, tay nâng một ly BLUELOVER đi về phía bên này, liền ngạc nhiên hỏi: "Này này này! Anh lại muốn đi đâu? Rất không dễ dàng bắt được anh, lại dám chạy?"

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhậm Tử Hiền căng thẳng nói: "Một người bạn của tôi bởi vì tôi, bị cảnh sát bắt rồi, tôi phải chạy nhanh qua, hôm nay tôi thoát khỏi đám vệ sĩ, bọn họ không thể tìm được tôi, chuyện này có chút phiền toái!"

"Vậy tôi cùng đi với anh." Nhậm Tử Hiền cũng vội vàng để ly xuống, cùng với Tô Thụy Kỳ đi ra ngoài.

Bên ngoài bão vẫn tán loạn! Mưa to bay ngang! !

Cả cục cảnh sát và một số quan chức chính phủ, bởi vì tìm được Tô Thụy Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, đều yên lặng chờ đợi.

Cả người Tưởng Thiên Lỗi giống như ông Phật, ôm vai ngồi ở trên ghế cục cảnh sát, đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh sợ ngây người, ánh mắt anh vẫn đông cứng, thái độ không dịu lại.

Đường Khả Hinh cuộn rúc trên đất, không dám nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chỉ là cảm giác giống như đang nằm mơ, Tô Thụy Kỳ lại là Cháu trai của Thủ tướng? Cô không nhịn được nhớ tới nụ cười hấp dẫn của Tô Thụy Kỳ, luôn lộ ra khoảng cách như gần như xa, nhất là cử chỉ lịch sự nho nhã của anh, thật ra không quá giống người trong giới thượng lưu. . . . . . Cô không nói gì tựa vào trên tường, suy nghĩ tại sao mình lại xui xẻo như vậy?

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trong song sắt, cả người hoảng sợ đến run cầm cập, trên cánh tay, trên mặt có nhiều vết thương, nghĩ đến cho người này nghỉ phép bảy ngày, lúc này mới ngày thứ hai thì người không giống người, quỷ không giống quỷ rồi !

Đông Anh nhìn ba cô gái ở bên trong thật sự rất đáng thương, liền khom người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: "Tổng Giám đốc, bọn họ đã bị giam hết một buổi tối, rất tội nghiệp, hay là chúng ta nói với Cục trưởng, trước tiên thả bọn họ ra ngoài nghỉ ngơi một chút?"

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, không lên tiếng.

Đông Anh nhìn bộ dáng của anh, chỉ đành im lặng ngẩng đầu lên, có chút đau lòng nhìn ba người Khả Hinh.

Tiểu Nhu giống như con mèo, ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra ánh mắt thật đáng thương nhìn những cảnh sát và quan chức phía bên ngoài, cô nhìn Nhã Tuệ lầu bầu nói: "Quản lý. . . . . . Tôi rất khát nước. . . . . . Thật đói a. . . . . ."

Nhã Tuệ nhìn cô chằm chằm nói: "Lúc nảy khóc to như vậy, nước mắt trên người của cô cũng bốc hơi hết rồi, cô không thể chừa chút sức lực sao?"

Tiểu Nhu mím môi, không dám lên tiếng, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé chụp nhẹ giày của mình, yếu ớt nói: "Hai người không khát nước sao? Không đói bụng sao?"

Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hai người vừa nghe cũng ngồi xổm ở trên đất, nuốt một ngụm nước bọt, im lặng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, liền lạnh lùng nói: "Cho các cô một chút nước và thức ăn."

"Vâng!" Đông Anh lập tức đi ra ngoài, không lâu cũng đã bảo trợ lý đưa tới cho các cô ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương.

Tiểu Nhu và Nhã Tuệ cùng nhìn ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương ngoài cửa sắt, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt băng bó của Tưởng Thiên Lỗi, bọn họ lập tức cúi đầu, cầm lấy nước và mì sốt tương, Nhã Tuệ bưng mì sốt tương, cầm đũa lên, nói: "Tiểu Nhu, cô ăn một phần, tôi và Khả Hinh không đói lắm, hai chúng tôi ăn một phần"

"Cô ấy tự có đồ ăn, không cần cô quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở xa xa đầu kia, lạnh lùng nói.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe vậy, rối rít cầm mì sốt tương, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên đứng dậy nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt người này vẫn băng bó, đầy ắp lửa giận, không biết đang nghĩ cái gì, cô không dám lên tiếng, mới vừa muốn cúi đầu, cũng đã nghe được bên ngoài trợ lý Tổng Giám đốc nói: "Món ăn của cô đã tới. . . . . ."

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, đột nhiên trừng lớn con ngươi, nhìn trợ lý vô cùng vội bưng tới ba đĩa lớn sushi bạch tuộc tươi, lốm đốm đầy ắp trước mặt của mình, cô a một tiếng, hoảng sợ, thân thể lui về phía sau một bước, chỉ vào đĩa sushi, lớn tiếng kêu: "Không phải đâu! ? Nhiều sushi như vậy, làm sao tôi ăn hết?"

"Không phải cô rất thích ăn bạch tuộc sao?" Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên sáng lên, nhìn Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi nói.

"Tôi nào có! Tôi không ưa thích chút nào!" Đường Khả Hinh núp ở góc tường, liếc nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ muốn khóc lên nói: "Tôi không muốn ăn! Tôi chết cũng không muốn ăn! Nhiều như vậy, tôi ăn xong rồi, không no chết à?"

"Dù sao sau khi về cũng phải ăn! Hôm nay ăn một lần cho thật no chứ? Đừng phiền phức!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nói! (tên này ghen vãi)

"Không muốn. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, không chịu ăn.

Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, lạnh lùng nói: "Không ăn cũng được, tối hôm nay, tối ngày mai, thậm chí tối ngày mốt, cô cũng ở lại nơi này cho tôi!"

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt của cô như bị táo bón, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đang cầm mì sốt tương thơm ngào ngạt, nhìn mình thương tiếc, cô cũng rất ủy khuất cúi đầu, bị ép buộc, bất đắc dĩ bò đến cạnh cửa sắt, thật ủy khuất vươn tay cầm lấy một đĩa sushi bạch tuộc, hết sức gian nan bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa ghê tởm muốn nôn. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, hừ một tiếng, mới nói: "Cô từ ăn từ đi, lúc nào ăn xong thì lăn ra đây cho tôi."

Đường Khả Hinh mím môi, lại ủy khuất vươn tay, nắm một khối sushi nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa ủy khuất nhìn anh.

Ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe.

Cô lập tức cúi đầu, lại vươn tay, lại cầm lên một khối sushi bỏ vào trong miệng, lại muốn nôn mửa, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn cố nuốt xuống, đang lúc cô gian nan ăn sushi thì đột nhiên nghe tiếng của một cảnh sát vui mừng nói: "Cậu chủ Tô đến rồi! !"

Đọc truyện chữ Full