Ánh mắt Đường Khả Hinh rời rạc, không chút nào chống cự nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi buông lỏng thân thể của cô, nhíu mày thật chặt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tại sao dùng vẻ mặt này! Tôi ghét vẻ mặt này của cô!"
Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giống như không còn hơi sức, nhưng ẩn chứa tức giận nói: "Mỗi lần tôi tiếp xúc với anh, không phải tôi còn nửa cái mạng thì tôn nghiêm của tôi bị chà đạp không đáng giá một đồng, lúc nào cũng làm cho tôi không thở nổi, chống đỡ không nổi. . . . . . rất mệt mỏi. . . . . . không có sức phản kháng, không thể hùa theo, không thể thuận theo, chỉ có thể im lặng . . . . . ."goctruyen.com
Cô nói xong liền muốn giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của anh!
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, dán lên tường, đè nén ở trên người của cô, ánh mắt nóng rực nhìn hai mắt của cô lạc thần rưng rưng, anh muốn nói gì đó, lại không nói, chỉ nhìn chừng cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lạc thần trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói: "Anh cách xa tôi một chút, nếu không, vợ chưa cưới của anh lại nhắc nhở mặt của tôi rất xấu xí, rất ghê tởm, lo lắng không ai thèm lấy tôi!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật sâu, hai mắt xẹt qua nụ cười, nhìn mái tóc ngắn của cô che kín má trái, hơi lộ ra vết sẹo màu hồng, trầm giọng hỏi: "Muốn đi xem mắt?"
"Đúng vậy! ! Tôi phải nhanh chóng tìm người gả đi! Nếu không sẽ có rất nhiều người ngứa mắt khuôn mặt này của tôi! ?" Cô cắn răng muốn đẩy ra anh.
Tưởng Thiên Lỗi dùng sức đàn ông ôm chặt thân thể của cô, khuôn mặt kiên nghị lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi của cô, sâu kín nói: "Tôi không thấy ngứa mắt!"
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn anh ở khoảng cách thật gần!
Tưởng Thiên Lỗi cũng sâu kín nhìn cô, nhìn đôi mắt to trong suốt, sống mũi cao hấp dẫn, còn có cánh môi hồng giống như hoa anh đào, lộ ra màu sắc sáng bóng, ánh mắt anh dần dần chạy ở môi gợi cảm của cô. . . . . . cảm tính nói: "Như vậy không phải rất xinh đẹp sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi vươn tay, muốn vén nhẹ sợi tóc bên má trái của cô.
Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt cổ tay của anh, tức giận nói: "Những kẻ có tiền như các người đều thích vạch trần vết sẹo của người khác phải không?. . . . . ."
Cô sửng sốt.
Cô ngây người.
Cả người lập tức cứng ngắc!.
Hai mắt của cô nhìn về phía trước, cảm thấy bức màn che đón gió đang nhẹ nhàng đong đưa, lộ ra tia sáng, hai mắt cô ửng đỏ, trong đáy lòng có chút chua, có chút cảm giác kỳ diệu, ngọt ngào giống như lên men, từng chút, từng chút bành trướng. . . . . . bành trướng. . . . . .
Đôi môi của Tưởng Thiên Lỗi cách mái tóc đen nhánh rơi vào trên má trái của cô. . . . . .
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi dời môi đi, khẽ hôn khuôn mặt, vết sẹo màu hồng lộ ra khỏi mái tóc.
Đường Khả Hinh chợt chấn động một cái, cảm giác đôi môi mỏng của anh nhẹ tiếp xúc vết sẹo của mình, có chút ướt át và ngứa ngáy làm cho mình tê dại, đôi tay tự nhiên rủ xuống ở cạnh tường, hơi thở trong lồng ngực nặng nề, nặng nề . . . . . .goctruyen.com
Đôi môi Tưởng Thiên Lỗi lại rơi vào đúng chiếc cằm nhọn, thậm chí cắn nhẹ một cái.
Có chút đau đớn!
Trong chớp mắt Đường Khả Hinh tỉnh táo, cô giống như bị đả kích khổng lồ, thân thể chấn động mạnh một cái, đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Anh tránh ra!"
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy cô dựa vào tường, lập tức cúi xuống hôn lên môi của cô!
"Ưmh. . . . . ." Khuôn mặt của Đường Khả Hinh nóng lên, trái tim đập mạnh bởi vì cảm xúc nào đó vỡ òa ra, trừng to mắt nhìn người trước mặt!
Tưởng Thiên Lỗi đã nhắm hai mắt lại, mút bờ môi, hưởng thụ mềm ngọt, đầu lưỡi lại muốn xông vào khoang miệng cô dây dưa giống như đêm đó. . . . . .
"Khả Hinh?" Lưu Nhã Tuệ đi vào phòng, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước kính toàn thân sửa sang lại âu phục của mình, sau đó Đường Khả Hinh đứng ở một bên, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, hai mắt rời rạc, thở phì phò. . . . . . Cô có chút lo lắng kêu nhỏ: "Cô làm sao vậy?"
". . . . . . . . . . . ." Khả Hinh lắc đầu một cái.
Nhã Tuệ lại nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: "Tôi nghĩ. . . . . . có thể Nhậm tiểu thư đang ở dưới lầu, cho nên tới xem một chút. . . . . . . . . hai người từ từ nói chuyện. . . . . ."
Cô im lặng đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh vẫn ngây ngô đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi sửa sang xong tây trang, đi tới đứng trước mặt của Đường Khả Hinh, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Khả Hinh chợt hung hăng tát một bạt tai vào mặt của anh! !
Chát . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích, hai mắt không thể tin nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, nói: "Anh cho tôi là cái gì? Lúc mất hứng thì sỉ nhục tôi ! Lúc vui vẻ thì hôn tôi, anh có vợ chưa cưới, còn có một người yêu đã có chồng! ! Cho dù tôi hèn hạ đi nữa cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh! Nghĩ đến hôm nay anh vô tình đuổi tôi đi, bây giờ lại chạy tới hôn tôi? Thật coi tôi là con rối à? Tôi không có giống như anh nghĩ! ! !"
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chừng Đường Khả Hinh! !
Trước mặt anh, Đường Khả Hinh hung hăng lau cánh môi, liền muốn xoay người đi khỏi, Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô, vội vàng kéo cả người trở lại, không ngờ sức lựcquá mạnh, hai người ngã ở trên chiếc giường nhỏ của Nhã Tuệ, anh mạnh mẽ đè thân thể của cô, cúi đầu nhìn cô tức giận nói: "Ý của cô là, cô không có hưởng thụ nụ hôn này? Cô không có chút cảm giác? Cho nên mới tát tai tôi?"
Tôi không có chút cảm giác! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận nói!
"Thật sao?" Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh, hai mắt lộ ra một tia khiêu khích, mãnh liệt cúi đầu hôn lên môi của cô! !
"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận đóng chặt đôi môi, đôi tay nắm chặt áo trên bả vai anh, vặn thành một cục.
Tưởng Thiên Lỗi hung hăng cắn môi cô!
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến há mồm kêu nhỏ. . . . . .
Đầu lưỡi của Tưởng Thiên Lỗi thừa lúc xông vào mãnh liệt quấn lấy đầu lưỡi của cô, bá đạo muốn nuốt luôn lưỡi cô, giống như lúc mới gặp gỡ, bàn tay to của anh hoàn toàn không lo lắng mọi người ở bên ngoài, mạnh mẽ xoa lưng cô, cách quần áo mềm mại, nắm cái mông của cô, thậm chí tay vuốt xuống nắm chặt cái chân nhỏ của cô co rút lên!
Thân thể Đường Khả Hinh tê dại, mủi chân co rúc, lại cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi xông vào trong miệng của mình, quấn lấy đầu lưỡi của mình, một cảm xúc nồng đậm, từ trong nụ hôn bùng lên làm cho đại não của cô trong chớp mắt tê dại, thân thể dần dần giống như bị lạc mất phương hướng, mềm nhũn.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cô mềm mại, từ từ buông khỏi nụ hôn kia, lấy tư thế người chiến thắng nhìn cô nói: "Không có say mê sao?"
"Anh. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, tức giận đưa lên chân muốn đạp người anh, không ngờ bị anh mạnh mẽ bắt được, chợt cúi xuống, hung hăng cắn một cái ở trên đầu ngón chân của cô!
"A. . . . . . Đau chết mất!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kêu nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười đứng lên, hơi sửa sang lại âu phục, vén mở bức màn che đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn bức rèm che đung đưa hai bên, giống như mới vừa rồi bóng dáng của người kia chưa từng xuất hiện, giống như đang nằm mộng, cô thở hổn hển quay đầu lại, nhớ lúc nảy anh cúi xuống hôn mình thì hai mắt nhắm lại, tiết lộ tin tức anh đang say mê. . . . . . Cô thở mạnh một hơi, mặt lại đỏ lên, cô tức giận, khổ sở, lúng túng, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nụ hôn kia là thế nào?
Cô lập tức ngã xuống giường, kéo chăn đắp mình, thở phì phò nghĩ đến lúc người kia hôn lên vết sẹo của mình thì lộ ra vẻ thương yêu, cô lại chui vào trong chăn, nức nở kêu lên! !
Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ, một lần nữa đi qua chai rượu đỏ trong tủ kính, nhưng không có dừng lại, lúc Tiểu Nhu và Nhã Tuệ từ trong phòng bếp đi ra, anh đã đi ra khỏi cửa chính, bước nhanh xuống cầu thang, nhớ lại bộ dáng Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, bị mình cắn thì vẻ mặt khổ sở, hai mắt anh xẹt qua vui vẻ, vệ sĩ mở cửa chính cầu thang cho anh, anh vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Nhậm tiểu thư đâu?"
"Đi trước với cậu chủ Tô rồi!" Vệ sĩ nói!
"Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào chỗ ngồi phía sau chiếc Rolls-Royce, nhìn những người trên con phố nhỏ, có người trẻ, có người già tò mò nhìn mình, thậm chí có vài người nói: "Hả? là cậu ấm lái chiếc Land Rover kia sao?"
Ánh mắt của anh sáng lên nở nụ cười đắc ý, tựa vào ghế ngồi sau xe, đưa tay tựa vào bên cửa xe, nhìn xe chậm rãi chạy đi, chạy dọc theo con đường lớn Ngọc Lan, ngón tay của anh khẽ chạm môi mỏng của mình, thậm chí xoa nhẹ qua lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nụ cười. . . . . .
Không khí như vậy, ngay cả tài xế cũng cảm nhận được.
Tài xế cầm tay lái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong kính xe, lúc nghiêng mặt nhìn phía ngoài cửa sổ vẫn lộ ra nụ cười, ông ta cũng cười theo Tổng Giám đốc.
Vào lúc này Điện thoại di động vang lên.
"Alô?" Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, thấy số điện thoại của Như Mạt, thái độ liền hơi thu lại, có chút căng thẳng kêu nhỏ.
"Hôm nay tại sao còn chưa tới? Em chờ anh thật lâu. . . . . ." Giọng nói Như Mạt có chút run rẩy.
"Giọng nói của em làm sao vậy?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút lo lắng hỏi.
"Không có việc gì. . . . . . Chỉ . . . . . . hơi bị cảm. . . . . ." Như Mạt miễn cưỡng cười nói.
"Anh tới ngay lập tức!" Tưởng Thiên Lỗi cắt điện thoại di động, nghĩ đến nụ hôn lúc nảy, hai mắt xốc xếch lóe lên một cái, liền căn dặn tài xế nói: "Đến bệnh viện!"
"Vâng!"
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy về phía trước !
Chiếc Land Rover chạy qua một công viên nhỏ bên đường!
Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Tử Hiền nói: "rốt cuộc vừa rồi cô muốn làm gì?"
Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười nói: "Tôi muốn làm gì, anh không biết sao? Anh không hiểu cá tính của tôi à?"
Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn về phía cô bạn thân nói: "Tử Hiền! Tôi biết rõ cô ở nước ngoài quanh năm, tính tình thoải mái! Nhưng cô không thể xem Khả Hinh như một cô gái bình thường, tùy ý tổn thương cô ấy! !"
"Tùy ý?" Tử Hiền cười lạnh, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ tức giận nói: "Anh cho rằng tôi tùy ý? Tôi cố ý đấy! ! Tôi cố ý tổn thương cô ấy! ! Anh biết vì sao không? Có muốn tôi nói cho anh biết hay không?"
Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn cô.