Chiếc Audi Pikes Peak xuyên trong bóng đêm, dọc theo đường ven biển thật dài, lao đi như mũi tên! !
Từ trước đến giờ Đường Khả Hinh cũng không có hưởng thụ qua loại tốc độ này, trợn to hai mắt, đón gió biển, cảm thấy mình giống như bay theo, cô thật vui vẻ dang đôi tay, kêu lên: "Thật nhanh nha . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, quay đầu mỉm cười nhìn cô một cái, mới chăm chú lái xe, cho xe nhanh chóng chạy tới trung tâm thương mại, nói: "Lập tức tới ngay."
"Rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu?" Đường Khả Hinh quay đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, một tay nắm chặt tay lái, một tay kéo bộ vest trắng của mình, đắp lên trên người của Đường Khả Hinh, rồi chăm chú lái xe.
Đường Khả Hinh không nhịn được quay đầu nhìn gò má Trang Hạo Nhiên, tròng mắt giống như ánh sao trong đêm tối, lóe ra ánh sáng thật dịu dàng, sống mũi thẳng hết sức hấp dẫn, lúc chăm chú, môi mỏng mím chặt, nghe nói anh là người đàn ông Phương Đông đẹp trai nhất, cô tò mò nhìn anh, giống như hiểu được anh đang suy nghĩ gì trong lòng, có lúc, lại không rõ ràng.
Trang Hạo Nhiên một tay cầm tay lái, tư thái hết sức tao nhã và lười biếng, hỏi: "Đẹp trai không?"
Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được cười, không để ý tới anh nữa.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nắm chặt tay lái, chạy tới con đường phía trước, rốt cuộc xe lái vào trung tâm thương mại, cuối cùng dừng ở trước một cửa hàng trang phục sang trọng ba tầng, trong tủ kính đặt tất cả loại trang phục dạ hội sang trọng ngay ngắn, cùng các loại váy giản dị nhưng hết sức cá tính. . . . . .
Khả Hinh ngồi chỗ ghế lái phụ, nhìn cây phượng trước cửa hàng trang phục, trái tim của cô đột nhiên buộc chặt, có chút lo sợ quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Tới nơi này làm gì?"
"Đổi bộ quần áo." Trang Hạo Nhiên hời hợt nói xong, liền dừng xe bước ra chỗ ngồi, đi vòng qua xe, kéo cửa xe bên ghế lái phụ, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, trong lòng căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, từ chối nói: "Tôi không muốn đi vào, tôi chỉ muốn về nhà đổi bộ quần áo đơn giản, nếu anh cảm thấy quần áo của tôi quá mức bình thường, không xứng với anh, tôi có thể không đi, tôi không muốn tới chỗ này, mặt của tôi không xứng với son phấn, cũng không xứng mặc váy xinh đẹp như vậy!"
Tâm trạng của cô chợt kém đi, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh lùi bước, hai mắt lóe lên, cười nói: "Tối nay không có ai để cho cô làm công chúa, cô cũng không phải là cô bé lọ lem, sẽ không có người nào cho cô giày pha lê."
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay về phía Đường Khả Hinh, ngừng trên không trung, mới sâu kín nói: "Cô là chính cô...cô chính là Đường Khả Hinh! Không cần thiết thương cảm như vậy, một Tổng Giám đốc khách sạn chú trọng bộ mặt và hình tượng như tôi cũng dám kêu cô ở bên cạnh, một mình cô bi thương cái gì? Toàn thế giới không có ai chê vứt bỏ cô... chỉ là bản thân cô nhạy cảm thôi."
Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại đưa tay ra mời cô, thúc giục nói: "Nhanh lên một chút! Chúng ta không có thời gian đấy."
Đường Khả Hinh cẩn thận nhìn anh, lại nhìn đôi tay thon dài của anh hết sức đẹp mắt ngừng trên không trung, có chút thật lòng chờ đợi mình, hai mắt của cô xẹt qua chút ánh sáng, tay nhè nhẹ bỏ vào trong bàn tay của anh.
Trang Hạo Nhiên cười một tiếng, khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cẩn thận dắt cô ra ngoài, đóng cửa lại, liền dắt cô đi vào trong, nhân viên phục vụ lập tức đi ra, hướng về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cung kính khom người chào nói: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài."
Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh đi vào cửa hàng trang phục sang trọng, sau đó từ trong ví tiền, lấy ra một thẻ vàng đưa cho quản lý, nói: "Bao hết phòng!"
"Vâng!" Quản lý lập tức cầm thẻ vàng đi về phía quầy thu tiền, nhân viên phục vụ lập tức đóng cửa kính, treo bảng , sau đó nhanh chóng muốn đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, lại nhìn thấy anh đã dắt tiểu thư lên lầu nói: "Đừng đi theo!"
“Vâng” Những nhân viên cửa hàng ở dưới bậc thang, cung kính lên tiếng trả lời.
Trang Hạo Nhiên dẫn Đường Khả Hinh có chút thấp thỏm đi lên cầu thang xoắn ốc màu tím, đi lên đại sảnh VIP sang trọng, Khả Hinh xôn xao nhìn về phía đại sảnh màu tím thiết kế vô cùng tao nhã, trên trần nhà toàn bộ dùng ngọn đèn tròn nhỏ đan xen nhau chiếu vào gốc cây lâu năm dựa trên tường, nhánh cây hướng vào mặt tường đối diện, tạo hiệu quả rừng rậm, tất cả trang phục sang trọng đặt dọc theo bên tường, ngay chính giữa là bàn thủy tinh hình tròn, bên trong để tất cả trang sức quý báu.
Khả Hinh có chút giật mình đứng ở bên thang lầu, không dám tới gần, bất kể khuôn mặt có bị hủy hay không, cô cũng không có nghĩ qua, những trang phục xinh đẹp và trang sức quý báu có quan hệ đến mình.
Trang Hạo Nhiên không để ý tới Đường Khả Hinh, một mình đứng trước trang phục sang trọng, tự mình vươn tay xem từng cái từng cái, cuối cùng anh lấy xuống một chiếc váy màu trắng, bước nhanh mà đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, một tay nắm chặt cổ tay của cô, không nói tiếng nào kéo cô đẩy vào phòng thay quần áo, đem váy ném vào cho cô nói: "Cầm! ! Nhanh mặc vào!"
"Tổng Giám đốc! !" Đường Khả Hinh ôm váy, có chút căng thẳng nhỏ tiếng kêu anh.
"Xoạt!" Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng kéo tấm màn nói: "Cho cô ba phút đồng hồ, tôi không thích chờ người!"
". . . . . . . " Đường Khả Hinh ôm chiếc váy, có chút căng thẳng đứng trong phòng, giơ váy nhìn một chút, nghe lời của anh, mở cúc áo đồng phục, chậm rãi mặc váy vào.
Lúc này, trong cửa hàng trang phục vang lên tiếng Violin lãng mạn, ánh đèn màu tím ở trong đại sảnh hào hoa chậm rãi xoay.
Trong phòng thay quần áo truyền đến âm thanh chỉnh sửa quần áo thật nhanh, sau đó liền thấy một bàn tay nhỏ bé, nhẹ nắm màn cửa màu tím, cẩn thận kéo ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Đường Khả Hinh, còn có cặp mắt to trông suốt lấp lánh, cô nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cô có chút cẩn thận dùng đôi tay khẽ che trước ngực, nhẹ bước đôi chân thon dài trắng tinh hấp dẫn đi ra, nhìn xung quanh đại sảnh trống rỗng, có chút bất đắc dĩ xoay người, liền thấy một cô gái trước kính toàn thân mặc một chiếc váy màu trắng cúp ngực, trước ngực có nếp gấp, hơi nhô ra, càng lộ vẻ hấp dẫn, bên hông nhẹ thắt dây lưng màu vàng nhỏ như ngón tay, đường viền cao quý, giống như cánh hoa sen thuần khiết đính lên đuôi váy, hơi nổi lên, thậm chí có thể ngửi thấy chiếc váy phát một mùi hoa sen tươi mát, thơm ngát.
Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính, có chút ngây người, mắt to linh động lóe ra một chút vui thích và hài lòng, muốn cười lại không dám cười, nhưng dù sao vẫn là cô gái nhỏ, nhìn bản thân mình mặc váy xinh đẹp như vậy, lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhìn mấy lần, lại nhịn không được nhìn thêm mấy lần nữa, cuối cùng trên mặt tràn ra nụ cười không ngừng, hơi nghiêng người sang, đôi tay nắm nhẹ bên hông, nhìn nghiêng người thì bộ ngực căng tròn và vòng eo mảnh khảnh càng lộ vẻ khêu gợi, thì ra đôi chân dài trắng nõn của mình xinh đẹp như vậy?
Cô có chút ngạc nhiên nắm đuôi váy, nhìn đôi chân dài của mình, càng nhìn càng buồn cười, mới vừa vui mừng xong, lại có chút rất tò mò ngẩng đầu lên, nhìn không gian xung quanh, nghĩ Trang Hạo Nhiên đi đâu? Không phải anh nói không thích chờ người sao? Cô nghĩ tới đây, liền nhón chân, cẩn thận, tò mò đi xuống bậc thang xoắn ốc màu tím, vừa đi vừa kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc?"
Không có ai lên tiếng.
Đường Khả Hinh vịn thành cầu thang màu tím, từng bước từng bước đi xuống, rốt cuộc đứng ở khúc quanh, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên nhàn nhã, tự nhiên, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai bất phàm, một tay tựa vào quầy thu tiền, không biết cỡ nào thâm tình, cỡ nào mập mờ nhìn về phía một nữ quản lý hơn ba mươi tuổi, vô cùng trêu chọc, vô cùng hấp dẫn, không biết đang nói gì! Sắc mặt của cô thu lại, nắm chặt đuôi váy, còn nói không thích chờ người, anh thì tốt rồi, chạy đến dưới lầu quyến rũ người ta, cô tức giận, liền nhìn Trang Hạo Nhiên ở dưới lầu kêu to: "Tổng Giám đốc . . . . . ."
"Aiz!" Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, mới vừa muốn nói gì lại nhìn thấy Đường Khả Hinh thay bộ váy trắng, càng lộ trẻ tuổi, thuần khiết, đáng yêu trừng nhìn mình, anh cười một tiếng, có chút kinh ngạc kêu nhỏ: "Oh my god so beautiful!"
Đường Khả Hinh vẫn rất tức giận nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên lập tức đi lên lầu, đột nhiên khom người xuống, ôm chặt cái mông Đường Khả Hinh, bế cả người cô lên!
"A! !" Đường Khả Hinh kêu một tiếng, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, giật mình hỏi: "Anh làm gì đấy!"
"Rất đẹp!" Trang Hạo Nhiên lập tức ôm Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống cầu thang, thả cô trên ghế sa lon, nửa ngồi ở trước mặt cô, búng ngón tay!.
Nhân viên phục vụ mỉm cười lập tức bưng qua một đôi giày cao gót màu vàng, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên nhận lấy đôi giày cao gót, tự mình nhắc bàn chân nhỏ của Đường Khả Hinh mang cho cô.
Đường Khả Hinh kinh hãi, vội vàng muốn rụt chân lại!
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn chân nhỏ của cô, nói: "Đừng động!"
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt, ngồi ở trước mặt của mình, mang giày cao gót cho mình, hai mắt lộ ra rất vui vẻ và sủng ái, mặc dù biết mới vừa rồi anh còn đang quyến rũ quản lý người ta, nhưng tại sao vừa xoay người lại chân thành với mình như vậy? Cô cố ý trừng anh. . . . . .
Anh giống như cảm thấy có người trừng mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, cúi đầu nói: "Thật ra tôi có thể tự mình mang!"
"Giúp cô gái mang giày là vinh hạnh của đàn ông! Sau này cô có người yêu, nếu đi bộ, anh ta không cho cô đi bên trong, không mở cửa xe cho cô, không lau ghế cho cô, mà để cho cô ngồi, không cột dây giày cho cô, không cắt dưa hấu cho cô ăn, buổi tối không đắp chăn cho cô, thì cô không thể gả cho anh ta, biết không?" Âm thanh này, rất nhẹ, rất nhẹ. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được hai mắt mê ly nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cầm lên một đôi giày khác, mang vào cho Khả Hinh, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn cô cười nói: "Có thể! Đi thôi! Về khách sạn!"
"Không cần trang điểm sao? Quý khách?" Quản lý cửa hiệu có chút ân cần đi tới hỏi.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nỏn thuần khiết của Đường Khả Hinh, mỉm cười vươn tay, vỗ vỗ khuôn mặt của cô, nói: "Không cần trang điểm. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, không nhịn được nở nụ cười cảm động.
Trang Hạo Nhiên hết sức dịu dàng dắt Đường Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô muốn đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại quay đầu lại nhìn về phía quản lý xinh đẹp quyến rũ, mập mờ nháy mắt, cảm tính nói: "Mỹ Kỳ, điện thoại của cô số mấy?"
Mới vừa rồi Đường Khả Hinh còn cảm động, nghe lời này, cô lập tức kêu một tiếng, hung ác đạp trên giày của anh một cước!
"A!" Trang Hạo Nhiên bị đau kêu một tiếng!
Đường Khả Hinh tức giận, tự mình đẩy cửa đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên vừa nhận lấy túi xách màu trắng và đồ trang sức mới vừa mua cùng chạy ra ngoài, nói: "Chờ tôi một chút!"
"Tôi không thích chờ người!" Đường Khả Hinh sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói!