TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 217: Thái độ

“Mở nó ra!” Khúc Uyển Đình đứng ở giữa phòng tập múa, lạnh lùng nói.

Đường Khả Hinh đã đau đớn khó chịu mệt mỏi tuyệt vọng ngồi phịch trên mặt sàn, trong miệng còn cắn khối bánh ngọt lớn, trên trán đổ mồ hôi nhìn những người đó, vô cùng nghiêm túc nghe theo hướng dẫn, sau đó khom người kịt một tiếng, mở cái rương ra, một mùi rất kì lạ truyền đến, trái tim của cô không khỏi khó chịu, mồ hôi lớn chừng bằng hạt đậu từ trên trán lăn xuống, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái rương đầu, rốt cuộc đựng cái gì?

Một trong ba nữ trợ lý cẩn thận khom lưng, đem một đôi giày cao gót màu đen cẩn thận đặt ở bên ngoài cái rương.

Đường Khả Hinh chớp mắt, tâm trạng có chút buông lỏng.

Sau đó. . . . . .

Họ tiếp tục bưng ra một đôi giày cao gót màu đỏ thẫm, giày cao gót màu trắng, giày cao gót màu xanh, mỗi một đôi đều ười mấy phân.

Đường Khả Hinh nhìn đến sửng sốt, có cảm giác quên nuốt xuống bánh ngọt trong miệng, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Uyển Đình.

Sau đó. . . . . .

Bọn họ tiếp tục đem từng bộ váy đuôi cá, cẩn thận trải trên cái bàn nhỏ.

Đường Khả Hinh nhăn mày, suy nghĩ rốt cuộc các cô muốn làm gì?

Khúc Uyển Đình ngưỡng mặt lên, ánh mắt lộ ra cứng rắn nói: “Đem váy bên mặc vào cho cô ấy, mang 17 đôi giày cao gót trên mặt sàn, mỗi đôi đi nửa giờ!”

Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Khúc Uyển Đình, kêu to: “Cái gì? Nửa giờ? Không được . . . . . . chân của tôi sẽ gãy! mang giày này, ít nhất tôi ột mét bảy mấy, quá cao!”

Khúc Uyển Đình đột nhiên xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cũng bởi vì cô quá thấp cho nên mới phải mang giày cao gót cao như vậy! Kéo cô ấy đứng lên cho tôi! !”

“Vâng!” Mấy trợ lý vừa nghe, lập tức bước nhanh tới Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức kêu to: “Cứu mạng a . . . . . . . “

***

“A . . . . . . . ” Tiếng gào khóc tuyệt vọng từ phòng tập múa truyền đến!

Vẻ mặt Khúc Uyển Đình bình tĩnh đặt ly trà xuống, nhấc mí mắt nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh cởi bộ quần áo bó sát người ướt đẫm, mặc vào váy đuôi cá Khúc Uyển Đình phái người mặc vào ình, cô chống vào cây cột tường thủy tinh, tức giận đến không thở nổi, cảm thấy sau lưng ba người trợ lý dùng sức kéo căng sợi dây tới vị trí giữa eo, để cho phần eo nhỏ nhắn, Đường Khả Hinh không nhịn được hóp bụng ưỡn ngực, cả người bị siết không thở nổi, lúc nảy ăn bánh ngọt, giống như muốn bị ép ra ngoài, cô thật sự không chịu nổi kêu to: “Thật khó chịu quá! ! Eo chặt căng như vậy tôi không thở nổi.”

Khúc Uyển Đình mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cô không thở nổi à? Cô không thở nổi còn rêu rao lớn tiếng như vậy? Kéo cho tôi! !”

Hai người trợ lý vừa nghe, ngay lập tức kéo mạnh sợi dây trong tay quấn ngang lưng Khả Hinh.

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lại kêu một tiếng, bên hông bị buộc chặt, bộ ngực hoàn toàn căng lên, lộ ra nửa bầu tròn lẳng, hết sức hết sức quyến rũ!

“Kéo nữa cho tôi! !” Khúc Uyển Đình Lạnh lùng quát! !

Hai người trợ lý vừa nghe lại ra sức kéo! !

“A. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh cũng đỏ lên, há to mồm, ánh mắt rời rạc lộ ra ánh sáng tuyệt vọng, quả nhiên là không còn hơi sức reo hò, mới vừa rồi tắm rửa xong, lúc này lại đổ mồ hôi dầm đìa, cô muốn lấy hơi cũng cảm giác bên hông quá chặt, hơi thở cũng không xuống được, toàn bộ nuốt ở trong cổ, cô muốn khóc cũng không có hơi sức, chỉ đành phải cố gắng ưỡn ngực, hóp bụng, thậm chí liều mạng hóp bụng, để cho bên hông mình được nới lỏng. . . . . .

Lúc này Khúc Uyển Đình mới đứng lên, cũng không có đi về phía Đường Khả Hinh mà ôm vai đi tới đống giày cao gót trước mặt, nhìn từng đôi giày xinh đẹp, duyên dáng, cao đến làm cho người ta kính nể, cô cười khẽ một tiếng, gật đầu nhìn đôi giày màu đen, ười ba nói: “Mang đôi này đi!”

“Vâng!” Trợ lý lập tức cầm giày cao gót, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Mang vào đi!”

Lúc này Đường Khả Hinh thở không ra hơi, nhìn đôi giày cao gót này, cao như vậy, đoán chừng chân phải nhón chân hoàn toàn, không biết đầu ngón chân có thể chạm đất hay không? Cô thật sự không chịu nổi, năn nỉ nói: “Tôi không được. . . . . . Tôi mang không được, cao như vậy không phải muốn mạng của tôi sao? Không được! Tôi không mang! Tôi chết cũng không mang! !”

“Vậy cô đi chết đi” Thái độ của Khúc Uyển Đình hết sức hết sức cứng rắn nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Lúc nảy tôi nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Trang, anh ấy nói nếu như cô không muốn lành lặn tiếp nhận học bổ túc thì tự động từ chức đi!”

Đường Khả Hinh nhất thời mở trừng hai mắt, nhìn vẻ mặt Khúc Uyển Đình không giống đùa giỡn chút nào, cô đột nhiên cắn răng nghiến lợi hận, hận chết Trang Hạo Nhiên rồi, siết quả đấm vang răng rắc, hận không được cắn chết người kia, tuyệt vọng dậm chân nói: “Trang Hạo Nhiên chết tiệt! ! !”

“Mang vào!” Khúc Uyển Đình không nói hai lời, để cho trợ lý cứng rắn mang giày cao gót cho cô.

Đường Khả Hinh mang đôi giày “Hận trời cao” nhất thời cảm giác mắc cá chân của mình vang lên tiếng rắc, cô đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển vịn chặt cây cột, đứng cũng không vững, khóc nói: “Giày này cao quá, tôi không mang được!”

Khúc Uyển Đình lại không có để ý đến cô, mà cất bước đi tới trước đường vạch trắng ở chính giữa phòng tập múa, nói: “Đối với cô, tôi cũng không có yêu cầu quá cao, muốn cô đi giống như đi trên sàn catwalk, cô cũng không có trình độ đó, chỉ là cô phải có tư thế đi bộ cơ bản! ! Mang giày cao gót vào, đi theo đường thẳng này, đi tới phía trước, mỗi một bước đều phải đạp trên đường thẳng này, nếu cô đạp không tới. . . . . .”

“Vèo . . . . . .. . . . . .” Trong tay Khúc Uyển Đình xuất hiện cái roi thật dài!

Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cái roi, cô cam chịu, cô thật sự cam chịu số phận của mình, cô lập tức cắn chặt răng, mang vào giày cao gót, cảm giác xương ở trong giầy lại vang lên lách cách, cô cố nén khổ sở, lau mồ hôi trên mặt, hướng đường vạch màu trắng trên sàn nhà, ưỡn ngực ngẩng đầu, từng bước từng bước đi tới, đau đi, đau đi, đau chết tôi đi! !

Hai mắt của cô đột nhiên lộ ra ánh sáng kiên định, trong đáy lòng có cảm giác không chịu thua, kèm theo oán hận Trang Hạo Nhiên, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, nhưng vẫn từng bước từng bước đi tới phía trước, đi chưa được mấy bước, cũng đã cảm giác ngón chân chống đỡ không nổi, đau như bị lửa đốt, hai chân của cô lại bắt đầu run rẩy, sơ ý một chút, giày cao gót xoắn vào một cái, chân không có đạp trúng đường vạch trắng. . . . . .

“Vèo . . . . . .. . . . . . ” Khúc Uyển Đình vung roi lên, đánh mạnh trên bắp chân cô!

“A . . . . . . . ” Đường Khả Hinh lại gào khóc nhưng vẫn chịu đựng cắn chặt răng, bước trên đường vạch trắng đi về phía trước.

Khúc Uyển Đình đứng ở sau lưng Đường Khả Hinh, im lặng nhìn cô mặc váy đuôi cá, vai hơi lộ ra, mồ hôi nhỏ giọt, ướt đẫm, trơn bóng tuyệt vời, eo thon, ngực căng tròn, dễ dàng làm cho đàn ông muốn bóp nhẹ một cái, hai mông tròn hơi vểnh, mang giày cao gót, bước đi nhẹ nhàng uốn éo, hết sức đẹp mắt. . . . . . Cô cười khẽ.

Một buổi chiều! ! Từ 3 giờ đến 5 giờ chiều, mặt trời ở đầu kia biển rộng mênh mông, chiếu ánh sáng rực rỡ, bóng dáng trong phòng tập múa, từ lúc bắt đầu đung đưa không chừng, đến vững vàng đi lại, từ lúc bắt đầu run rẩy lo lắng, càng về sau càng tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi về phía trước, cô vẫn chịu đựng roi quất, cô vẫn kiên định bước đi, đột nhiên có chút hiểu ra, khi cô chăm chú, cắn răng chịu được khổ sở, trong cuộc đời sẽ có chút tiến bộ, có một chút tự tin, một chút kiên cường, một chút dũng cảm tới tìm mình.

Khúc Uyển Đình ôm vai đứng ở cạnh cửa phòng tập múa, vẫn chăm chú nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Tiêu Đồng lại có chút nghi ngờ đứng ở bên cạnh Khúc Uyển Đình, nhìn về phía Đường Khả Hinh đón gió biển mãnh liệt, mang giày cao gót kiểu dáng khác nhau, từng bước từng bước đạp đường vạch trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt cố định đi về phía trước, mồ hôi lạnh tiếp tục tuôn ra, nhưng vẫn cắn chặt răng, cô liền không nhịn được đưa ra nghi ngờ với Khúc Uyển Đình: “Một ngày, có thể thay đổi được gì?”

Khúc Uyển Đình mỉm cười nói: “Một ngày, không thay đổi được gì.”

Tiêu Đồng quay đầu nhìn về phía cô.

Khúc Uyển Đình nhìn Đường Khả Hinh ngẩng đầu ưỡn ngực, rốt cuộc có chút tư thế xinh đẹp, cô mỉm cười nói: “Thay đổi ngôn ngữ tay chân rất đơn giản, nhưng chủ yếu nhất là thay đổi thái độ của cô ấy. . . . . . Thái độ của cô ấy mới là quan trọng nhất, tôi muốn để cho cô ấy vĩnh viễn nhớ, nếu không ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể cô ấy sẽ rơi lại phía sau, bị đánh, bị chửi mắng, bị trừng phạt. . . . . . Giày cao gót là kiêu ngạo của phụ nữ, bởi vì nó giúp chúng ta nâng mông, hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu. . . . . . Cho nên nó là bậc thầy tốt nhất trong cuộc đời phụ nữ!”

Tiêu Đồng nghe vậy lại nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Khúc Uyển Đình nhắc cổ tay nhìn thời gian đã qua 4 giờ, cũng đến giờ hẹn với Trang Hạo Nhiên, liền hỏi: “Tổng Giám đốc Trang của các cô đâu?”

Ách. . . . . .” Hai mắt Tiêu Đồng xoay tròn, mới cười nói: “Ở phòng hội nghị, mở hội nghị đầu tiên của dự án, chuẩn bị bỏ phiếu!”

***

Phòng hội nghị số một Khách sạn Á Châu!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, mở tài liệu ra, ánh mắt hai người đều đông lạnh nhìn số liệu bên trong tài liệu, nghe dưới khán đài Kỹ sư Trưởng đứng ở giữa màn hình khổng lồ, cầm hộp điều khiển từ xa, mở bản vẽ, một tòa kiến trúc khách sạn dưới nước giống quả địa cầu bằng hiệu ứng 3D hiện ra trước mặt mọi người, Kỹ sư Trưởng giải thích: “Thiết kế khách sạn dưới nước sẽ là biểu tượng kiến trúc trong tương lai của toàn thế giới, tôi hi vọng bất kể thời gian bao lâu đi nữa, loài người nhìn thấy tòa kiến trúc này sẽ nghĩ đến Hoàn Cầu. . . . . . Cho nên chúng tôi thiết kế khách sạn dưới nước dùng mô hình quả địa cầu làm chủ, áp dụng toàn bộ máy móc giám sát tự động, nếu khách sạn dưới đáy nước xảy ra nguy hiểm, có thể tự động nổi trên mặt nước, câu lạc bộ thuyền buồm của Khách sạn Á Châu chúng ta sẽ tiếp ứng từ phía xa !”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng ngẩng đầu lên, xuyên qua bản vẽ mô phỏng 3D, thấy khách sạn dưới nước dùng mô hình trái đất làm chủ, tạo hình màu xanh dương, thiết kế ba khối bầu dục màu trắng tiếp xúc với quả địa cầu ở một điểm, do ba cái cột màu trắng khổng lồ chống đỡ, một kiến trúc hùng vĩ từ dưới đáy nước nổi trên mặt nước, đứng vững vàng ở trong biển, chính xác có hiệu quả đáng kinh ngạc.

Kỹ Sư lại báo cáo mô hình tiếp theo, phân chia từng phần khách sạn dưới nước, bởi vì môi trường dưới nước rất đặc biệt, trước tiên thi công phần khách sạn trên mặt nước, sau đó nối ghép phần ở dưới nước, phần thứ nhất là đại sảnh, phần thứ hai là phòng khách, vòng tròn trên không, lấy thiết kế trong suốt làm chủ, từng phòng khách vây quanh đại sảnh, nối ghép chung một chỗ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hiệu ứng 3D, liền đặt câu hỏi: “Xây dựng dưới biển sâu như vậy, làm thế nào đi thông vào khách sạn dưới nước?”

Kỹ Sư mỉm cười cầm hộp điều khiển từ xa, mở bản vẽ tiếp theo, xuất hiện cây cầu dài thiết kế đi thông vào khách sạn dưới nước, nói: “Căn cứ vào tình hình này, chúng tôi sẽ thiết kế cây cầu dài thông qua chiếc Rolls-Royce sang trọng, đưa khách tới đầu cây cầu, sau đó dùng thang máy trong suốt, nhanh chóng xuống biển!”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi lại ngẩng đầu lên nhìn bên trong màn hình xuất hiện một vòng tròn thủy tinh khổng lồ, xây gắn liền khách sạn dưới nước, sau đó bên trong vòng tròn đều là cá nhiệt đới nhiều màu sắc xinh đẹp, trong lúc thang máy thủy tinh nhanh chóng trượt xuống, còn có thể ngắm nhìn những con cá biển xinh đẹp nhất, còn có Mỹ Nhân Ngư biểu diễn. . . . . . Khi thang máy trượt tới khách sạn dưới nước, còn có thể di chuyển ngang sang đại sảnh khách sạn, trong quá trình di chuyển, có thể thỏa thích ngắm nhìn quang cảnh chân thật dưới đáy biển. . . . . .

Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng chợt lóe, trên mặt xẹt qua một chút nụ cười đắc ý.

Kỹ Sư tiếp tục nhấn hộp điều khiển từ xa, thông qua bản vẽ mô phỏng 3D, mở tính năng đầu tiên của khách sạn dưới nước, nói: “Phòng khách hình tròn trong suốt, sẽ do khách hàng làm chủ, vì theo sát chủ đề khách sạn dưới nước, ở bên trong khách sạn dưới nước, tôi dùng thuỷ tinh trong suốt thiết kế 32 gian phòng khách hình cầu khổng lồ, hơn nữa khách có thể tùy ý điều khiển di chuyển vị trí phòng khách từ xa, lúc khách sạn dưới nước hoàn thành, chúng ta có thể nhìn thấy vô số thuỷ tinh thể trong suốt, giống như bọt biển tung bay ở xung quanh khách sạn xa hoa!”

Mọi người lại ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ở bên trong bản vẽ mô phỏng 3D, thiết kế vô số bọt thuỷ tinh thể tung bay ở xung quanh khách sạn, hết sức ảo mộng.

Bốn người Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên nhìn thiết kế này nếu như ra đời, chính xác không có gì so sánh nổi, mà Thái Hiền không ngừng truyền tin quyền bỏ phiếu dự án khách sạn dưới nước, cổ đông Hoàn Cầu chiếm 37%, Khách sạn Á Châu chiếm 40%, quyền bỏ phiếu còn lại do Hội Đồng Quản Trị quyết định, tình huống đối với Tổng Giám đốc Trang hết sức bất lợi!

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn màn hình máy vi tính trước mặt không ngừng nhận dữ liệu ý kiến bỏ phiếu của các cổ đông trên thế giới do Đông Anh truyền đến, hai mắt anh dần dần lộ ánh sáng hài lòng.

Trang Hạo Nhiên hơi rũ mắt nhìn tất cả số liệu, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ là hai mắt lộ ra một chút ánh sáng sắc bén.

Bản vẽ minh họa Khách sạn dưới nước đang mở ra.

Dưới khán đài cổ đông và nhân sự chủ chốt của Hội Đồng Quản Trị vẻ mặt nghiêm túc chuyên nghiệp nhìn mô hình diễn thuyết, có một số lãnh đạo cấp cao, xem thiết kế lần này vẻ mặt cũng lộ ra kinh ngạc, nhìn một kiến trúc hùng vĩ như vậy, nếu một được thực hiện, đây là công trình to lớn cỡ nào, hơn nữa can đảm thiết kế ra như vậy, đội ngũ phía sau nhất định là ưu tú trong ưu tú của thế giới.

Kỹ sư Trưởng cầm hộp điều khiển từ xa, nhấn xuống mặt tiếp theo, xuất hiện hình ảnh bãi biển đẳng cấp của các quốc gia Singapore, Hàn Quốc. . . . . . giải thích địa điểm liên quan đến việc xây dựng chuỗi khách sạn dưới nước đã được lựa chọn, chính quyền địa phương hết sức hoan nghênh Hoàn Cầu đầu tư dự án long trọng như thế.

Diễn thuyết xong Mô hình Khách sạn dưới nước, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lại hiện lên nụ cười, hai mắt lộ ra ánh sáng quyết tâm giành chiến thắng.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, giơ tay lên vỗ tay khen ngợi.

Sau tiếng vỗ tay, Kỹ sư Trưởng và Kiến trúc sư Trưởng cùng nhau đứng lên một lần nữa, cầm hộp điều khiển từ xa nhấn mô hình bảo vệ môi trường, chuẩn bị diễn thuyết.

Mười mấy người thư ký lập tức đem tài liệu phân tích thiết kế thực tế, đặt từng phần xuống ở trước mặt mọi người, Đông Anh và Thái Hiền cùng cầm trong tay hai phần tài liệu, im lặng đưa tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai người đồng thời mở tài liệu ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hình ảnh mô phỏng trong màn hình lớn.

Trong bản vẽ xuất hiện bản thiết kế khách sạn dưới nước lớn nhất thế giới, Kỹ sư môi trường bắt đầu giải thích tường thủy tinh trong suốt, bỏ qua thủy tinh truyền thống và pha lê, mà áp dụng thủy tinh dẻo, chính là vì đối phó áp lực nước đánh mạnh vào, ngăn chặn nổ mạnh, Kỹ sư xây dựng và Kỹ Sư môi trường không ngừng thử nghiệm thủy tinh dẻo trong ba năm, thậm chí xử lý qua mô hình thật dưới nước, cuối cùng thử nghiệm số liệu phân tích thực tế dưới nước trong ba tháng, mới ra số liệu chính xác nhất!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng nhìn số liệu phân tích.

Kỹ Sư lại xoay người cầm lên hộp điều khiển từ xa, chuẩn bị mở mô hình kế tiếp. . . . . .

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh hỏi: “Độ dầy của thủy tinh dẻo là bao nhiêu?”

Ánh mắt Kỹ sư Trưởng trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “38,7 cm”

Trang Hạo Nhiên nhíu mày, cuối cùng hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi nghiêm túc hỏi: “Bao nhiêu?”

Kỹ sư Trưởng nhìn ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên cũnh không thỏa hiệp, nói: “38,7 cm.”

Dường như sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi thay đổi, hơi nghiêng đầu!

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng cứng, vì làm dịu không khí mà hơi lộ ra nụ cười, nhìn về phía kỹ sư Trưởng, nhàn nhạt hỏi: “Anh. . . . . . Tên gì?”

“Hách Chí Tường!” Kỹ sư Trưởng nói.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi chớp mắt nhìn về phía Hách Chí Tường mỉm cười nói: “Lúc anh nói dùng thủy tinh dẻo 38,7 cm thì có Kỹ Sư nào khác nói lên ý kiến phản đối hay không?”

“Có!” Hách Chí Tường gật đầu.

Đọc truyện chữ Full