“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, có chút thấp thỏm đáp nhỏ.
“Sao cô gọi điện thoại nội bộ tìm tôi?” Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi hỏi.
“Tôi không có số điện thoại của anh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút ủy khuất nói.
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời nói không ra lời.
Đường Khả Hinh cũng có chút bất đắc dĩ cúi đầu.
“Cho nên. . . . . . cô gọi điện thoại nội bộ tìm tôi?” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại, có chút không tin, hỏi.
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh tựa vào trên ghế sa lon, co hai chân, cúi đầu, cằm đặt trên đầu gối, nghe tiếng nói dịu dàng, trong lòng có cảm giác ấm áp, lan ra cả người, nhất thời có cảm giác bay bổng, không chân thật.
“Điện thoại này gọi cũng không dễ chứ?” Tưởng Thiên Lỗi buông bút máy trong tay, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười hỏi.
“Dĩ nhiên!” Đường Khả Hinh nhất thời không nhịn được nói: “Anh cũng không biết, muốn tìm anh rất khó khăn, vốn muốn buông tay, nhưng tôi . . . . . Tôi lại sợ anh chờ điện thoại của tôi. . . . . .”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, đột nhiên mỉm cười.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười một lúc lâu, mới nói: “Cô cúp điện thoại trước, tôi đổi điện thoại gọi cho cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng, bởi vì vừa rồi chuyển line phức tạp như vậy, làm cho mình cảm giác sâu sắc, tìm anh là chuyện vô cùng không dễ dàng, nếu như đứt line, còn có thể nghe được tiếng của anh sao? Lòng của cô không khỏi căng thẳng, hỏi: “Anh. . . . . . anh biết số điện thoại di động của tôi sao?”
“Tôi biết rõ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh sững sờ, đột nhiên nghĩ đến, người ta nghĩ chu đáo như vậy, có đâu đần như mình, cô đành phải im lặng cúp điện thoại.
Tưởng Thiên Lỗi nghe được âm thanh cắt đứt, tay cầm điện thoại, nhớ tới lúc nảy giọng nói của Đường Khả Hinh có chút ủy khuất, không nhịn được mỉm cười, để điện thoại xuống, cầm thoại di động trên mặt bàn điện, ngón cái nhẹ nhàng trượt danh bạ điện thoại, nhìn thấy hai chữ Khả Hinh, ánh mắt của anh lộ ra dịu dàng, ngón cái nhấn nhẹ một cái, liền đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, tay cắm nhẹ vào túi quần, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn về phía Câu lạc bộ ở nơi xa, ánh đèn phản chiếu nhiều màu sắc, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng chuông êm tai, anh chờ đợi. . . . . .
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, rốt cuộc thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, ngay sau đó rung mạnh, cô mỉm cười, kích động cầm điện thoại di động lên, nhận máy: “Alô?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, khẽ cắn môi dưới, cười ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười hỏi: “Về đến nhà lúc nào?”
“Cũng khá lâu, tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên ghế sa lon. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như cảm thấy loại cảm giác này quá bồng bềnh làm cho trái tim cô nhảy thình thịch, mặt đỏ rần, cả người không khỏi nóng ran.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ đơn giản mỉm cười.
Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, yếu ớt hỏi: “Anh thì sao? Có phải anh còn đang bận hay không. . . . . .”
“Ừ. . . . . . Đột nhiên có chút công việc khẩn cấp phải xử lý. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói.
“Tôi . . . . . Tôi gọi điện thoại, có quấy rầy anh hay không?” Đường Khả Hinh vẫn hiểu chuyện hỏi.
“Không có. . . . . . Tôi vẫn chờ điện thoại của cô. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào, không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cúi đầu cười.
Hai người cứ im lặng như vậy, không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này, mặc dù biết ngày mai có lẽ sẽ khác đi.
Đường Khả Hinh cảm thấy người đàn ông này, khẳng định có một mình ở trong phòng làm việc, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía phương xa, cô cũng biết hiện tại mình không thể lắp đầy toàn bộ hố sâu cô đơn trong thế giới của anh, hai mắt cô vẫn ửng đỏ, dịu dàng hỏi: “Tối nay . . . . . . anh còn phải làm việc đến bao lâu?”
“Có thể cần một chút thời gian. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp nhẹ.
Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhìn con tàu biển trước mặt, nghe tiếng còi tàu phát ra một lần cuối cùng trong tối nay, chậm rãi cập bờ biển, anh đưa mắt nhìn con tàu biển chở khách chạy định kỳ trở về, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cảm thấy hai người giống như không có đề tài, khẽ cắn môi dưới, có chút mất mát nói: “Vậy. . . . . . Nếu anh đang bận, tôi không quấy rầy nữa. . . . . . Cám ơn anh chờ điện thoại của tôi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, cầm điện thoại di động, muốn nói gì đó. . . . . .
“Vậy tôi cúp máy đây. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm thấy đối phương im lặng, cô liền muốn cúp điện thoại. . . . . .
“Khả Hinh?” Một tiếng gọi lại.
“À?” Đường Khả Hinh lập tức nắm điện thoại, lúc này mới phát hiện anh sửa lại cách xưng hô, mặt của cô ửng đỏ, không biết nên nói gì. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi do dự một lát, mới mỉm cười nói: “Cô còn có một thứ đồ, chưa trả lại cho tôi . . . . .”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Tây trang của tôi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười nói.
“A!” Đường Khả Hinh có chút miễn cưỡng cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên rồi. À, vậy thứ hai tôi đi làm, đưa đến phòng thư kí, nhờ chị Đông Anh chuyển cho anh.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lát, mới cười nói: “Không cần.”
“Không cần?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nói: “Anh không cần tây trang à? Nhãn hiệu tây trang này rất đắt.”
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười nói: “Sáng sớm ngày mai, cô tự mình đưa tới cho tôi”
“À?” Đường Khả Hinh lại mất hồn hỏi: “Anh nói cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhớ tới bóng dáng nhỏ nhắn làm bạn với mình đêm qua, nhẹ nhàng nói: “Sáng sớm ngày mai, cô tự mình đưa tới cho tôi . . . . .”
“Đưa. . . . . . Đưa. . . . . . Đưa đến nơi đâu?” Đường Khả Hinh cảm giác tim của mình nhảy thình thịch.
“Phòng làm việc Tổng Giám đốc. Ngày mai tôi còn có một chút chuyện, muốn sáng sớm tới xử lý. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
“Ồ. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hai mắt lộ ra vẻ mê ly, không biết nên làm sao?
“Quyết định như vậy đi, ngày mai. . . . . . Tôi chờ cô. . . . . . Tối hôm qua cô cũng mệt mỏi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại, tựa vào trước cửa sổ sát đất, cảm giác xung quanh đột nhiên thư thái, làm cho anh không nhịn được mỉm cười.
Đường Khả Hinh ôm điện thoại di động vào trong ngực, nhớ anh mới nói, ngày mai. . . . . . Tôi chờ cô. . . . . . Mặt của cô hiện lên nụ cười kích động, một giọt lệ lóe lên trong hốc mắt, cảm nhận sâu sắc trong thế giới của mình tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
“Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Một giọng nói truyền đến.
Đường Khả Hinh giật mình, cầm điện thoại di động xoay người, thấy vẻ mặt Nhã Tuệ không thể tin nổi nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, hai mắt nhanh chóng lóe lên một cái, không biết nói sao, chỉ vội vàng cúi đầu.
“Tôi hỏi cô đang nói chuyện với ai vậy?” Nhã Tuệ rất nghiêm túc đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cao giọng hỏi!
Đường Khả Hinh không muốn gạt Nhã Tuệ, nhưng cô thật sự không dám nói, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía bạn thân.
Nhã Tuệ cắn răng, tức giận hỏi nữa: “Có phải Tổng Giám đốc Tưởng hay không?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.
“Cô điên rồi?” Nhã Tuệ nhìn về phía bạn thân, tức giận nói: “Tại sao cô lại gọi điện thoại cho anh ấy?”
“Tôi không có. . . . . .” Đường Khả Hinh yếu ớt nói nhỏ, rơi lệ nhìn về phía bạn thân nói: “Đây chỉ là một cuộc điện thoại bình thường. . . . . .”
“Một cuộc điện thoại bình thường lại làm cho cô ngọt ngào, vui vẻ như vậy sao?” hai mắt Nhã Tuệ rưng rưng, nghẹn ngào hỏi bạn.
Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn về phía Nhã Tuệ, nức nở nói: “Nhã Tuệ. . . . . . cô nghe tôi giải thích. . . . . .”
“Tôi nghe cô giải thích cái gì?” Nhã Tuệ đau lòng bật khóc nói: “Sáng sớm tôi đã phát hiện có chút không ổn, nhưng tôi không nghĩ tới cô thật sự thích anh ấy! ! Cô điên sao, cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là Tưởng Thiên Lỗi! ! Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu! ! Anh ấy có vợ chưa cưới là Nhậm Tử Hiền, anh ấy có một người tình, gọi là Như Mạt! ! Phu nhân Thị Trưởng thành phố! ! Vậy cô là cái gì? Thân phận cô là gì, cô nói cho tôi biết đi!”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, khổ sở run rẩy, không biết nên nói gì.
“Cô không là cái gì cả, Đường Khả Hinh! !” Nhã Tuệ rất đau lòng, khóc nói: “Cô có thể sống đến bây giờ, còn có thể sống được đến bây giờ là dựa vào trái tim của cô đó, nó kiên cường cỡ nào cô biết không? Nó bị tổn thương cỡ nào cô biết không? Cô biết không?”
Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại di động, cắn chặt răng, không dám nói một lời, vì bạn thân đã rất tức giận, hoảng sợ đến cả người phát run! !
“Cô thật vất vả sống lại, cô còn muốn chết trong tay anh ấy sao?” Nhã Tuệ đau khổ, khóc nói: “Nhậm Tử Hiền là ai, cô không biết phải không? Nếu như cô ấy phát hiện chuyện của cô và Tổng Giám đốc, cô ấy nhất định sẽ giết cô ! ! Huống chi, cô chắc chắn Tưởng Thiên Lỗi thích cô sao?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, trong lòng chua xót khổ sở, nước mắt lăn xuống, lắc đầu một cái.
“Vậy cô làm con thiêu thân lao đầu vào lửa làm gì?” Nhã Tuệ kích động đưa tay vỗ vào bả vai bạn thân, kêu khóc: “Cô sẽ chết, cô biết không? Cô sẽ chết! ! Anh ấy không thể nào yêu cô! ! Đến nay tôi vẫn còn nhớ trận mưa to tới ba năm trước đây, cô ngất ở trong mưa, thiếu chút nữa tôi quỳ xuống cầu xin anh ấy đưa cô một đoạn đường, anh ấy cũng không chịu, cô có biết, ngay lúc đó tôi lo sợ cỡ nào không? đau lòng cỡ nào không? Thương bạn thân của tôi sống rất đáng thương và hèn mọn! ! Cô biết tại sao anh không muốn đưa cô không? Bởi vì người phụ nữ trong xe kia là Như Mạt! ! Anh ấy muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, tình nguyện để cô chết đi! ! Đoạn thời gian trước, chuyện trên du thuyền còn chưa qua, anh ấy cho rằng cô đẩy Như Mạt xuống biển, suýt chút nữa muốn đẩy cô xuống biển chôn theo! ! Đường Khả Hinh, những sự thực tàn khốc này, cô quên rồi sao?”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, mờ mịt nhìn về phía trước, không biết nên nói gì. . . . . .
“Nếu như cô quên mất những chuyện này, cô sống có tôn nghiêm hay không?” Nhã Tuệ khóc nhìn về phía bạn thân nói: “Tôi vì cô đã tranh cãi với anh ấy, tôi cũng không cần sự nghiệp của mình! Cô thì sao? Rốt cuộc cô đang làm gì? Thật không dễ dàng mới đi theo Tổng Giám đốc Trang, tìm về một chút tôn nghiêm làm người, tại sao còn muốn rơi vào trong thế giới của anh ấy? Cô thật vất vả mới thoát ra được! !”
Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại di động, cảm giác buồng tim của mình đau đớn tê liệt, nhớ tới tối hôm qua làm bạn với người đàn ông kia, cô đột nhiên nắm chặt tay bạn thân, khóc nói: “Nhã Tuệ, tôi biết rõ tôi không nên thích anh ấy, tôi biết rõ tôi không nên yêu anh ấy, giữa chúng tôi không thể nào, tôi biết rõ. . . . . .”
Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, lại nhất thời đau đớn đến nói không ra lời.
“Nhưng làm thế nào đây?” Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía trước, trong lòng đau nhói, khóc nói: “Trái tim của tôi chính là như vậy, một lần hai lần rơi vào trong thế giới của anh ấy, không thể thoát ra. Anh ấy tức giận, anh ấy vui vẻ, anh cô đơn, anh ấy đau đớn, cảm xúc của anh ấy dường như tôi đều hiểu tất cả, tôi không biết tại sao, nhưng tôi hiểu tất cả. . . . . . Ngay cả khi anh ấy hiểu lầm tôi, muốn đẩy tôi vào trong biển, tôi cũng hiểu được sự phẫn nộ của anh ấy, thật ra đó không phải là tức giận, đó là một loại khổ sở, rất khổ sở . . . . . .”
“Cô điên rồi! Cái người điên này! Cô điên rồi!” Nhã Tuệ đau lòng ngã xuống sàn, liều mạng nắm lấy thân thể của cô, khóc nói: “Anh ấy muốn giết cô…cô còn hiểu nỗi khổ sở của anh ấy làm gì ? Tại sao cô có thể như vậy ?”
“Nếu như tình yêu cần có lý do, tôi có thể tìm ra một trăm lý do không thích anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh rất khổ sở ngồi ở trên ghế sa lon bật khóc.
“Trời ơi! Tại sao lại như vậy?” Nhã Tuệ ngẩng đầu khóc nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao cô trêu chọc thứ người như thế? Nhậm Tử Hiền sẽ giết cô, cô ấy nhất định sẽ giết cô. Tôi không muốn bất cứ điều gì cả, tôi chỉ muốn bạn thân của tôi sống thật tốt, nhưng cô vì anh ấy, ngay cả mạng cũng không cần sao? Nếu anh ấy thật lòng với cô, sẽ không bỏ mặc tình cảm hiện tại, lại mập mờ với cô! Khả Hinh. . . . . . Không nên xem thường mình như vậy. . . . . . Cô là người có lòng tự trọng, thân phận kẻ thứ ba này sẽ phá vỡ triệt để thế giới của cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe xong, toàn bộ thế giới chợt bị vỡ nát, rũ xuống, ngồi trên ghế sa lon, nắm điện thoại di động, nước mắt chợt lăn xuống.